Nên thuê hay mua nhà Hà Nội?

Sáng nay Hà Nội vào Thu tiết trời se lạnh, mình ngồi nhâm nhi cốc Trà Nóng với thằng bạn thân cùng quê lên Thủ Đô lập nghiệp, định ôn lại chuyện xưa. Ai ngờ, cả buổi nó chỉ than thở về khoản nợ mua nhà. Vợ chồng nó dành dụm được ít tiền, vay ngân hàng 1,5 tỷ để mua căn chung cư. Hai năm đầu, lãi suất ưu đãi 6%, tưởng ổn. Nhưng giờ lãi thả nổi, vọt lên hơn 10%/năm. Đảo nợ thì bị phạt, tính ra sau hai năm chắt chiu, nợ vẫn y nguyên 1,5 tỷ. Nó thở dài, bảo căn nhà niên hạn 50 năm mà trả nợ chắc mất 20 năm, áp lực bủa vây tứ phía.

Theo quan điểm của người Việt Nam thế hệ cũ phải an cư mới lạc nghiệp. Rất nhiều bạn bè, đồng nghiệp ở tỉnh lẻ lập nghiệp ở mảnh đất này lao đầu làm việc, không dám nghỉ, chẳng dám đi chơi, ăn uống tằn tiện để trả nợ để có được căn nhà của riêng mình. Căn nhà mơ ước hóa thành gánh nợ, trói ■■■■■■■ộc sống. Giá nhà đất Hà Nội thì tăng vù vù, kế hoạch mua nhà của mình cứ teo tóp dần, nhà nhỏ hơn, xa hơn, nợ dài hơn. Nhiều bạn trẻ thế hệ 8x-9x đã có những suy nghĩ hiện đại sống cho hiện tại khi không mua nhà mà thuê nhà phục vụ nâng cao cuộc sống.

Nhiều bạn trẻ có thu nhập ở mức trung bình khá ở Hà Nội họ dùng tiền tích lũy để thuê nhà, mua ô tô, sống thoải mái hơn. Thuê căn hộ 6-10 triệu/tháng, còn tiền dư thì đi du lịch, cho con ăn nhà hàng, vợ chồng mua những bộ quần áo, giầy dép, túi xách hợp thời trang với những dịp sale giá cả hợp lý. So với mua nhà, vay 2-3 tỷ, trả góp 15-20 năm, mỗi tháng còng lưng trả hàng chục triệu, họ sẽ được hưởng thụ cuộc sống hiện tại sung sướng, đỡ áp lực hơn nhiều.

Họ luôn tìm những căn nhà mới để ở, lúc làm ăn khá, thuê nhà xịn; lúc khó khăn, chuyển chỗ rẻ hơn, cuộc sống sẽ năng động phù hợp với công việc, sinh hoạt của mình. Nhà thuê gần công ty, gần trường con, tiết kiệm thời gian, tiền xăng. Quan trọng là chẳng lo nợ nần, chẳng sợ biến cố bất ngờ như mất việc hay lãi suất tăng.

Mua nhà là mơ ước, nhưng với họ sống vui, sống khỏe, lo được cho con cái những điều cơ bản nhất với cuộc sống ở Hà Nội mới là điều đáng giá. Không chấp nhận gánh nợ cả đời, hưởng thụ cuộc sống xứng đáng công sức mình bỏ ra miễn sao hài lòng với những gì mình có là được.

Theo các bạn nên thuê hay mua nhà ở Hà Nội thì hợp lý hơn cho tình hình hiện tại?

Tư vấn mở tài khoản chứng khoán:

Margin 3:7 lãi 9.9%/năm, phí 0.15%

Bảo lãnh thêm sức mua đầu ngày

Có hàng T0

Điện thoại: 0912107487

Nhà nước xây nhà ở xã hội cho người lai động thuê dài hạn cũng là một giải pháp giảm áp lực với giá nhà hiện nay.

Hôm nay chạy KPI khoẻ thì có cơm nhé

Là một người đã lỡ cơ hội mua nhà HN ở thời điểm tốt cách đây hơn 1 năm nên giờ tôi khá là thờ ơ với việc mua nhà vì thực sự thì giá nhà hiện tại đắt một cách phi kinh tế (thông thường).
Nhất là việc thuê nhà đang được lợi hơn rất nhiều.

Ví dụ một căn nhà chung cư chỗ tôi thuê đang có giá 10 triệu/tháng đang được rao bán với giá 5.4 tỷ.
Như vậy tỷ lệ cho thuê 1 năm chỉ là 0.12 tỷ/5.4 tỷ = 2.2%.

Tức là, giá mua nhà sẽ đủ để thuê nhà trong 45 năm.

Nhìn những căn chung cư khoảng 30 năm ở HN thấy đã cũ nát rồi nên 45~50 năm sau căn chung cư mua hiện tại sẽ còn bao nhiêu giá trị?
Và, con số này theo như trong một video của kênh tài chính kinh doanh có lẽ là cao nhất thế giới rồi, cao hơn cả mức trung bình ở các thành phố lớn Trung Quốc.
Mà căn chung cư tôi đang ở cũng không phải là trung tâm gì, nó nằm ở vị trí cách Hồ Gươm 15km.

Hơi khập khiễng một chút nhưng nếu so sánh định giá với thị trường chứng khoán thì giá nhà cũng đang ở mức rất cao.

Tỷ lệ cho thuê 2.2%/năm tương đương với P/E là 45. Một mã cổ phiếu vào dạng VIP nhất tại Việt Nam là FPT có tăng trưởng lợi nhuận đều đặn ~20%/năm trong nhiều năm nhưng khi P/E xấp xỉ 30 thì thị trường cũng định giá là đắt và đã phải điều chỉnh.
Những người mua chung cư HN để đầu tư trong thời điểm này có lẽ cần xác định tầm nhìn ít nhất 10 năm mới mong đầu tư có hiệu quả!?

Tối qua, tôi với thằng bạn ngồi lì trong quán, nhìn nó cúi mặt mà thấy nghẹn.

Nó vừa chính thức đóng cửa quán, sau hơn hai năm cố gắng gồng gánh. Không phải vì hết vốn, mà là hết sức, hết niềm tin, hết chịu nổi.

  1. KHÔNG CÒN KHÁCH.

Cái đau đầu tiên và rõ nhất. Ngày xưa, quán lúc nào cũng có tiếng cười, mùi cà phê thơm, khách quen ghé chuyện trò. Giờ mở cửa ra, là cảnh bàn ghế trống, ly cà phê nguội ngắt, mà đồng hồ điện thì vẫn quay, hóa đơn vẫn tới.

Mỗi đêm, nhìn ánh đèn quán hắt ra con đường vắng, nó bảo: “Tao thấy như tiền mình đang chảy theo nước cống vậy đó bro.”

Mấy tháng đầu nó còn cười, còn tự trấn an “rồi sẽ khá hơn”. Nhưng lâu dần, tiếng cười cũng tắt. Không phải vì hết tiền, mà vì hết động lực.

  1. THUẾ – CÁI ÁP LỰC KHÔNG NHÌN THẤY.

Nó nói, “thuế giống như cái dây thòng lọng, siết từ từ, không đau liền nhưng nghẹt thở.” Làm thì phải đóng, không ai trốn được. Nhưng vấn đề là, mấy cái chi phí phát sinh, thuế nọ thuế kia, cứ tăng dần mà không ai báo trước. Làm hoài, làm mãi, cuối cùng thấy mình chỉ là cái công cụ để nộp thuế.

Mệt mỏi nhất là cái cảm giác, dù có cố gắng cỡ nào, vẫn không thoát nổi.

  1. TIỀN THUÊ MẶT BẰNG – CÁI DÂY CÓ GAI.

Giá thuê giờ cao hơn cả lợi nhuận. Chủ nhà thì cứ nghĩ người thuê giàu lắm, có tiền mở quán là có tiền trả. Nhưng họ đâu biết, bên trong đó là cả đống nợ, là nước mắt, là áp lực gia đình. Nó nói, mỗi lần chủ nhà nhắn “tới hạn rồi nha”, là tim nó đập loạn, người run. Bán không đủ, vẫn phải trả, mà nếu không trả – bị khóa cửa, mất luôn cả vốn liếng, uy tín.

“Tao làm, không phải để sống, mà để tồn tại. Mà tồn tại kiểu này thì khác gì bị bóp cổ từng ngày.”

  1. NỖI ĐAU KHÔNG AI NHÌN THẤY.

Không ai thấy những đêm nó thức đến 2–3 giờ sáng, ngồi cộng sổ, gạch chi phí, vừa tính vừa rớt nước mắt.

Không ai thấy cảnh nó giấu vợ, giấu con, nói “ổn lắm”, trong khi ví không còn nổi 100 ngàn

Không ai thấy cảnh nó ngồi ngoài hiên, nhìn bảng hiệu quán mình dựng bằng cả giấc mơ bây giờ phải tháo xuống, từng chữ, từng ký ức…