Đó là điều mà Tân Thủ tướng Thái Lan phải thốt lên rằng: “chứng kiến nền kinh tế Thái Lan tụt hậu so với Việt Nam là một “cơn ác mộng” lớn nhất” tại Hội thảo thường niên Hiệp hội Phóng viên Kinh tế diễn ra trước đây…
Có thể thấy suốt nhiều thập niên, Thái Lan luôn tự coi là “anh cả” Đông Nam Á lục địa, là trung tâm du lịch, công nghiệp và tài chính của khu vực. Họ từng được xem là hình mẫu phát triển, là quốc gia được ví sắp trở thành con Rồng thứ 02 của Đông Nam Á và Châu Á sau Singapore.
Nhưng thế cục đã bắt đầu thay đổi sau năm 1997 khi Thái Lan dần sa lầy trong tăng trưởng 2–3%, chính trị bất ổn hơn chục năm đến tận nay và dân số già hóa (Thái Lan đã có gần 20 rơi vào “bẫy thu nhập trung bình”), thì Việt Nam lại vươn lên mạnh mẽ với kinh tế tăng 6–7% mỗi năm, FDI kỷ lục, xuất khẩu vượt Thái và vị thế quốc tế ngày càng được củng cố…
Các tập đoàn Nhật, Hàn, Mỹ từng xem Bangkok là cứ điểm sản xuất giờ lại dịch chuyển sang Hà Nội, Hải Phòng, Bắc Ninh…
Với người Thái, đây là cú giáng vào niềm kiêu hãnh, vào tâm thế của một quốc gia từng xem mình là biểu tượng hiện đại của khu vực.
Thái Lan không sợ Việt Nam mạnh, họ sợ cảm giác mất ngôi… sợ nhìn thấy “người từng đi sau” nay bước qua mặt mình. Có thể thấy rõ, với người Thái, viễn cảnh tệ nhất là:
“Một ngày nào đó, Bangkok phải học hỏi từ Hà Nội.”
Và 01 trong những liều thuốc để chống lại “cơn ác mộng”; Thủ tướng Anutin cho biết Chính phủ đang xem xét là việc kéo dài tuổi nghỉ hưu của công chức lên hơn 60 tuổi như hiện nay vì người dân đang sống lâu hơn.
Nhưng nghịch lý nằm ở chỗ:
“Ngay khi họ (Thái Lan) bắt đầu sợ điều đó, họ đã thua!”
