BIỂN VÀ ĐẠI DƯƠNG: CỔNG BÍ ẨN
Trong mọi nền văn hóa, biển và đại dương không bao giờ chỉ đơn thuần là các khối nước. Chúng là những thực thể sống, có ý thức, vừa nuôi dưỡng, vừa bảo vệ, nhưng cũng đáng sợ. Chúng thể hiện sự bí ẩn, chiều sâu, vô thức và tính nữ thiêng liêng. Chúng là ngưỡng cửa, tấm gương phản chiếu tâm hồn, tử cung mà mọi thứ có thể tái sinh hoặc biến mất.
Nguồn gốc của thế giới và sự hỗn loạn màu mỡ
Trong hầu hết các thuyết vũ trụ cổ đại, đại dương có trước thế giới. Đó là trạng thái nguyên thủy của vũ trụ, vô hình nhưng sống động. Đối với người Babylon, nữ thần Tiamat là biển nguyên thủy, và từ cơ thể của bà, thế giới sẽ được sinh ra, sau khi bị thần Marduk đánh bại. Đối với người Ai Cập, Nữ tu là biển đen mênh mông, cổng ngõ mặt trời xuất hiện.
Do đó, đại dương được coi là một sức mạnh nguyên thủy, một nguồn sáng tạo và hủy diệt, nơi thần thánh lơ lửng, chờ đợi. Nó không chỉ là chất lỏng: nó là bản chất, sức mạnh thuần túy, vật chất kỳ diệu, vô hình nhưng có tiềm năng.
Nữ tính thiêng liêng, Ma trận Mặt trăng
Các đại dương có mối liên hệ mật thiết với Mặt trăng, chu kỳ của nó, khả năng sinh sản, cảm xúc và cơ thể phụ nữ. Thủy triều, lên và xuống theo mặt trăng, củng cố phép loại suy này: chúng là dòng chảy quan trọng của Trái đất, máu của nó, hơi thở của nó. Trong thuyết bí truyền, nước biển do đó trở thành một chất lỏng thiêng liêng, chứa đầy năng lượng của mặt trăng, có lợi cho giấc mơ và thanh lọc cơ thể tinh thần.
Biển cũng gắn liền với các vị thần nữ quyền năng: Yemaya (Châu Phi, Châu Mỹ), Amphitrite (Hy Lạp), Thalassa, Sedna (Inuit), Ran (Scandinavia). Những thực thể này không dịu dàng và thụ động: chúng là những người mẹ hung dữ, bảo vệ, nhưng cũng có khả năng trở lại cuộc sống nếu bị xúc phạm.
Cổng thông tin giữa các thế giới
Trong truyền thống của người Celt, Hy Lạp, Châu Phi và Châu Á, đại dương là ranh giới. Nó ngăn cách thế giới của người sống với người chết, thế giới hữu hình với thế giới vô hình, thế giới biết với thế giới chưa biết. Vượt biển theo nghĩa tượng trưng có nghĩa là chết và tái sinh. Người chết ở Đại Tây Dương, trong số những người Châu Phi bị trục xuất, trở thành tổ tiên quyền năng của nước, được tôn vinh trong các nghi lễ Voodoo hoặc Candomblé. Ở Polynesia, người ta tin rằng linh hồn của người xưa trở về đường chân trời, về đại dương, nơi họ canh gác.
Trong đạo Shaman, việc xuống nước hoặc lặn xuống đại dương tượng trưng cho sự trở về Nguồn cội. Theo nghĩa tượng trưng, pháp sư chết trong vực sâu trước khi trở về với tầm nhìn, sức mạnh và sự chữa lành.
Vực thẳm của tâm hồn và quái vật bên trong
Đại dương, ở độ sâu của nó, cũng là biểu tượng của vô thức. Những gì nằm im trong chúng ta: những ký ức bị lãng quên, nỗi sợ hãi, bản năng, những ham muốn chưa được bộc lộ… Tất cả những điều này đều nằm trong biển cả bên trong chúng ta. Đây là lý do tại sao rất nhiều truyền thuyết lại đưa quái vật, tiên cá, quái vật Kraken và những thành phố chìm vào biển cả. Chúng là nguyên mẫu, là hình dạng của chính cái bóng của chúng ta. Ví dụ, tiên cá quyến rũ rồi nhấn chìm: chúng hiện thân cho những cám dỗ về mặt cảm xúc, ảo tưởng, nhưng cũng là vẻ đẹp chết người của tiếng gọi bên trong.
Biển buộc chúng ta phải đối mặt với vực sâu của mình. Nó không thể được đọc trên bề mặt. Sức mạnh bí truyền của nó là sức mạnh của sự mặc khải, nhưng không có sự đảm bảo: những ai lặn xuống có thể trở về trong trạng thái giác ngộ… hoặc điên rồ.
Sự biến đổi và tái sinh
Trong các nghi lễ khai tâm ma thuật, nước biển thường được dùng để hòa tan những ràng buộc cũ, để thanh lọc tâm hồn và mở đường cho sự đổi mới. Nó là thuật giả kim, giống như Nigredo, giai đoạn đen tối của công việc, nơi mọi thứ đều bị hòa tan trước khi được biến đổi. Trong một số nghi lễ nhất định, một vật thể được giao phó cho biển để giải thoát bản thân khỏi lời thề, hoặc một mảnh giấy ghi nỗi lo lắng được ném xuống biển để nó biến mất trong sóng biển.
Biển, theo nghĩa này, là một tử cung huyền bí: nó hấp thụ, thanh lọc và đôi khi biến đổi những gì nó đã nhận được. Nó tượng trưng cho cái chết và sự tái sinh trong một chuyển động duy nhất.
Nghi lễ và Ma thuật
Trong ma thuật tự nhiên và nghi lễ, nước biển rất quý giá:
Để ban phước cho một vòng tròn bảo vệ, nhờ hàm lượng muối của nó.
Đối với bồn tắm thanh lọc (đặc biệt là dưới trăng tròn), nơi năng lượng tiêu cực được giải phóng.
Để sạc bùa hộ mệnh: nhúng nó vào biển, giao phó nó cho các linh hồn nước, và sau đó lấy lại nó khi mặt trời mọc.
Để thánh hiến một khởi đầu mới, một nghi lễ quên lãng hoặc một lời thề yêu thương.
Một số phương tiện hoặc pháp sư của truyền thống châu Phi, thổ dân châu Mỹ hoặc Celtic làm việc với các linh hồn biển, họ triệu hồi chúng dưới dạng hương, bài hát hoặc điệu nhảy hướng về phía biển.
Huyền thoại biển: Giữa thực tại và nguyên mẫu
Đại dương là nơi cư ngụ của những hòn đảo đã biến mất, những nền văn minh chìm, những thành phố pha lê và những ngôi đền bị chìm, chẳng hạn như:
Atlantis, một lục địa huyền thoại, nơi ẩn náu của các nhà hiền triết cổ đại, những người đã sa ngã do sự suy đồi tâm linh.