NGƯỜI MẸ TRONG GƯƠNG – Tấm Lòng Phản Chiếu Đời Con.
Phàm trong cõi nhân sinh, có hai người chẳng ai thay thế được. Một là người sinh ta ra đời, hai là người dạy ta nên người. Mà trong ấy, người mẹ thường là người gánh cả hai vai. Gánh bằng đôi tay dịu hiền, gánh bằng bờ vai mảnh mai, gánh bằng tấm lòng bao dung như biển cả.
Mẹ là người đầu tiên đứa trẻ nhìn thấy, nghe thấy, học theo. Lời mẹ dạy không chỉ ở tiếng nói, mà còn nằm nơi ánh mắt, dáng đi, cách ứng xử từng ngày. Mẹ cười hiền, con biết dịu dàng. Mẹ nóng nảy, con khó tránh nặng lời. Mẹ nhẫn nhịn, con học được điềm đạm. Mẹ thường oán than, con dễ quen bất mãn.
Có câu: “Nước chảy từ nguồn, nguồn trong thì dòng ngọt.” Mẹ là nguồn. Nguồn sạch, nước mới thanh. Nguồn đục, nước khó trong. Người đời mong con mình nên người tử tế, lòng hiếu nghĩa vẹn tròn. Nhưng tử tế nào gieo được nếu mẹ sống hẹp hòi, phân biệt, nói lời cay nghiệt? Hiếu nghĩa đâu vun trồng nổi nếu mẹ chỉ biết đòi hỏi mà chẳng biết sẻ chia?
Nhiều người mẹ chuộng dạy con bằng miệng, mà quên rằng con mắt trẻ tinh hơn lời người lớn. Người mẹ có thể giảng trăm điều về nhân nghĩa, nhưng nếu đối đãi với người thân bằng sự lạnh lùng, con cũng sẽ học theo cách ấy. Trẻ nhỏ không nghe nhiều, nhưng nhìn rất rõ. Mỗi ngày nhìn mẹ cư xử ra sao, đối đáp thế nào, nhẫn nhịn hay buông lời, đón tiếp hay tránh mặt, đều thấm vào lòng con như giọt sương lặng lẽ ngấm vào đất.
Có người mẹ rất giỏi yêu thương cha mẹ ruột, nhưng đến cha mẹ chồng thì hững hờ cho qua. Cũng có người trước mặt chồng con thì làm vẻ hiền lương, sau lưng lại oán trách, tính toán hơn thua. Những điều tưởng chừng nhỏ nhặt ấy, đều in bóng vào gương lòng con trẻ.
Mẹ sống công bằng, con sẽ biết trọng đạo lý. Mẹ sống thiên lệch, con sẽ quen bất công. Mẹ vị tha, con sẽ học từ bi. Mẹ nhỏ nhen, con khó tránh hẹp hòi. Đó là luật đời không ai đổi được. Nhân nào quả ấy, gió đưa đâu thì bụi theo đó, lòng người gieo hạt nào, con cái nở hoa ấy.
Có bậc mẹ hiền, chẳng cần răn dạy lớn lời. Chỉ một ánh mắt thương, một chén cơm nhường, một lời thưa nhẹ, con cũng đủ hiểu thế nào là đạo. Người mẹ như thế, chính là quyển sách sống để con đọc mỗi ngày, mà không cần giảng nghĩa chương dòng.
Ngược lại, nếu người mẹ sống chỉ biết mình, chỉ chuộng lợi riêng, lấy lời cay làm thú vui, lấy ganh ghét làm sinh hoạt, thì dẫu gửi con đến thầy hay, cũng khó tránh lệch đường. Mẹ là thầy đầu tiên, và cũng là tấm gương chẳng thể giấu được.
Trong gia đạo, người chồng là cột, con là mầm, mẹ là đất. Đất có ấm, mầm mới lên. Đất có lành, cây mới xanh. Mẹ chính là nơi nuôi dưỡng khí chất và tâm hồn cả gia đình. Không cần cao sang, không cần tài giỏi, chỉ cần sống có tâm, có đức, đã là phúc lớn cho con.
Vậy nên, muốn biết đời con mai sau, hãy soi lại cách mình sống hôm nay. Gương lòng con cái chính là tấm gương phản chiếu nếp sống người mẹ. Gieo gì, gặt nấy. Sống sao, hưởng vậy. Chẳng phải lời răn, chỉ là lẽ thường giữa cõi nhân sinh.
Nguyện cho mỗi người mẹ đều đủ sáng lòng như gương thu thủy, đủ mềm như dòng sông quê, đủ bền như đá núi, để từ mình mà hun đúc một đời tử tế cho con, cho cháu, cho cả dòng tộc. Nhà có mẹ hiền, gió ngoài cũng hóa mát, mưa lớn cũng thành xuân. Nhà có mẹ dữ, dù cửa vàng cũng khó yên.
Mẹ là gốc, con là cành. Gốc tỏa bóng mát, hoa mới thơm, trái mới lành. Mong sao mỗi người phụ nữ khi đã khoác lên vai tấm áo làm mẹ, làm vợ, đều biết giữ lấy tấm lòng như nước, để soi sáng đời con giữa chốn bụi trần.