#AAH tăng nổ vol giá tím

#18- Chuyện 2 con cá sấu và bài học thấm thía cho những kẻ cứ mải lao mình vào làm việc, cho rằng bận rộn mới đem lại thành quả mà không hề biết đôi khi những người ‘chẳng làm gì’ mới thành công rực rỡ

Dường như tất cả chúng ta đều bị ám ảnh ít nhiều với việc phải lao động cật lực, luôn tay luôn chân mới có thể chạm vào thành công.

Chuyện kể rằng, có một con cá sấu già đang ung dung thả mình trôi theo dòng nước, sát bờ sông thì một con cá sấu trẻ hơn bơi lại gần nó và nói: “Tôi nghe nói, ông là tay thợ săn khét tiếng nhất trong vùng. Ông có thể chỉ cho tôi cách săn mồi được không?”.

Bị tiếng của con cá sấu nhỏ đánh thức, con cá sấu già mở mắt, liếc nhìn kẻ vừa gọi nó dậy. Thế nhưng, con cá sấu già chẳng nói một lời mà chỉ im lặng rồi… ngủ tiếp. Tức giận và cảm thấy bị xem thường, con cá sấu trẻ đùng đùng bỏ đi săn, để lại làn nước sủi bọt đục ngầu sau đuôi. Nó nghĩ thầm: “Được lắm, tôi sẽ cho ông thấy”.

Vài tiếng sau, nó quay trở lại và thấy con sấu già vẫn đang say giấc. Thế là, nó bắt đầu khoe khoang về chuyến đi săn thành công của mình: “Hôm nay tôi đã bắt được 2 con cá béo nich này. Thế ông đã bắt được gì rồi? Không có gì sao? Tưởng gì, hoá ra ông cũng có đâu có khét tiếng cho lắm nhỉ?”.

Mắt nhắm mắt mở, con sấu già lần nữa nhìn kẻ đang vênh mặt lên, không nói một lời. Nó khép mắt và tiếp tục thả mình trên dòng nước, đám cá lòng tong thản nhiên đớp tảo dưới bụng nó. Giận dữ vì không nhận được bất cứ lời đáp nào, con sấu trẻ lại bơi đi săn tìm thứ khác.

Sau vài tiếng, nó quay lại, miệng đã ngậm một con cò nhỏ. Nó tiến lại gần con cá sấu già, chắc mẩm bấy nhiêu là đủ để chứng minh ai mới là tay thợ săn thực thụ. Con cá sấu già thì vẫn đang ở nguyên chỗ cũ.

Tuy nhiên, lần này thì khác. Có một con linh dương lớn đang cúi đầu uống nước rất gần chỗ của con sấu già. Nhanh như cắt, con sấu già phóng khỏi mặt nước, mở to miệng ngoạm chặt lấy cổ con linh dương, giật mạnh nó xuống làn nước đục ngầu và nhanh chóng kết liễu đời con vật xấu số.

Sững sờ, con cò ở miệng rớt xuống. Tròn mắt nhìn lão thợ săn cự phách thưởng thức bữa ăn hơn 200 kg của mình, giọng nó mới run run: “Ông… làm ơn… làm ơn chỉ cho tôi biết ông làm cách nào được như thế vậy?”.

Nuốt một miếng thịt linh dương khổng lồ, con sấu già cuối cùng cũng mở miệng đáp gọn lỏn: "Ta không làm gì cả".

Aah​:sob::sob::sob:

Sau điều chỉnh giá điện từ ngày 10/5, khách hàng sẽ trả thêm bao nhiêu tiền điện mỗi tháng?

18:30, 09/05/2025

Mức điều chỉnh tương đương tăng 4,8% so với giá điện bán lẻ bình quân hiện hành đã được EVN tính toán kỹ lưỡng với tinh thần hạn chế thấp nhất tác động đến nền kinh tế và đời sống người dân, phù hợp với tình hình thực tiễn.

Từ ngày 10/5/2025, mức giá bán lẻ điện bình quân sau khi điều chỉnh là 2.204,0655 đồng/kWh (chưa bao gồm thuế giá trị gia tăng).

Đối với các hộ dân sử dụng điện sinh hoạt, mỗi hộ trong 1 tháng sẽ trả thêm từ 4.550 đồng đến hơn 65.050 đồng, tùy theo mức sử dụng.

Cụ thể, các hộ sử dụng điện dưới 50 kWh, mức tăng tiền điện tăng khoảng 4.550 đồng/hộ/tháng.

Các hộ sử dụng từ 51 kWh - 100 kWh, mức tăng tiền điện khoảng 9.250 đồng/hộ/tháng.

Các hộ dân sử dụng từ 101 kWh - 200 kWh (đang là nhóm khách hàng lớn nhất), mức tăng tiền điện khoảng 20.150 đồng/hộ/tháng.

Các hộ sử dụng điện từ 201 kWh - 300 kWh, mức tăng tiền điện khoảng 33.950 đồng/hộ/tháng.

Các hộ sử dụng điện từ 301- 400 kWh, mức tăng tiền điện khoảng 49.250 đồng/hộ/tháng.

Đối với các hộ sử dụng điện từ 400 kWh trở lên, mức tăng tiền điện khoảng trên 65.050 đồng/hộ/tháng.

Về cơ bản, việc điều chỉnh giá điện này sẽ bảo đảm các hộ nghèo, các gia đình chính sách bị ảnh hưởng ở mức không đáng kể. Các hộ nghèo, hộ chính sách xã hội tiếp tục được hỗ trợ theo quy định tại Quyết định số 28/2014/QĐ-TTg ngày 07/4/2014 của Thủ tướng Chính phủ. Trong đó, hộ nghèo được hỗ trợ với mức hỗ trợ hàng tháng tương đương số lượng điện sử dụng 30 kWh/hộ/tháng, hộ chính sách xã hội có lượng điện sử dụng không quá 50 kWh/tháng được hỗ trợ với mức hỗ trợ hàng tháng tương đương số lượng điện sử dụng 30 kWh/hộ/tháng theo chủ trương của Chính phủ.

Với khách hàng kinh doanh dịch vụ (có khoảng 574.000 khách hàng), mức tăng trung bình mỗi khách hàng là 332.000 đồng/tháng.

Còn với khách hàng sản xuất (cả nước có khoảng 1,98 triệu khách hàng), sau điều chỉnh giá, mỗi khách hàng sẽ trả thêm trung bình là 677.000 đồng/tháng.

Với các khách hàng hành chính sự nghiệp (tổng số 719.000 khách hàng), sau khi đổi giá, trung bình mỗi khách hàng sẽ trả thêm 125.000 đồng/tháng.

Ông Bùi Thanh Thủy – Phó Chủ tịch kiêm Tổng Thư ký Hội bảo vệ người tiêu dùng Việt Nam cho biết: Ngành Điện gặp rất nhiều khó khăn trong các khâu phát điện, truyền tải, phân phối…; nên cần phải chia sẻ với các khó khăn chung đó. Việc tăng giá là khách quan, không thể không tăng giá điện trong điều kiện hiện nay. Thực tế, theo quy định pháp luật, giá điện có thể điều chỉnh 3 tháng một lần, tuy nhiên, từ lần tăng giá tháng 10/2024 tới nay, cũng đã hơn 6 tháng EVN mới thực hiện điều chỉnh giá điện.

Đại diện Hội bảo vệ người tiêu dùng Việt Nam cũng nhấn mạnh, trong bối cảnh nắng nóng và điều chỉnh giá điện, người dân cần lưu ý sử dụng tiết kiệm, hiệu quả.

Mỗi ngày ,ta chọn 1 niềm vui :slight_smile:

69-CÂU CHUYỆN NÊN ĐỌC ÍT NHẤT 1 LẦN TRONG ĐỜI.

Cô giáo trẻ mới về trường chỉ hỏi đúng 1 câu, đám học sinh hư hỏng chết lặng…

Đây là một câu chuyện có thật trong lịch sử. Tại một trường trung học ở Mỹ, có một lớp học nọ với 26 em học sinh cá biệt. Những em học sinh trong lớp học này đều có tiểu sử không mấy hay ho: em từng tiêm chích ma túy, em từng vào trại cải tạo, thậm chí có một học sinh nữ mà trong một năm đã phá thai tới 3 lần.

Gia đình đều chán nản và đã buông bỏ chúng, các thầy cô giáo trong trường thậm chí cũng coi chúng là đồ bỏ đi. Tưởng chừng cuộc sống đã hết hi vọng thì một ngày kia, Phila, một cô giáo mới về trường đã tình nguyện làm chủ nhiệm của những đứa trẻ hư hỏng này.

Khác với suy đoán của bọn trẻ, trong ngày đầu tiên nhận lớp, Phila đã không hề quát nạt hay ra oai với chúng. Trong chiếc đầm lụa màu xanh nhạt, mái tóc màu nâu hạt dẻ búi cao, Phila bước nhẹ lên bục giảng. Cô dịu dàng nhìn xuống lũ trẻ một lượt rồi cất tiếng với vẻ trầm ngâm:

“Cô sẽ kể cho các em nghe về quá khứ của 3 người đàn ông khác nhau:

Người thứ nhất đã từng có những vụ bê bối về chính trị, rất tin vào y thuật của thầy cúng, ông ta từng có tới 2 tình nhân, hút thuốc nhiều và uống 8-10 ly rượu mạnh mỗi ngày.

Người thứ hai đã 2 lần bị đuổi việc, hôm nào cũng ngủ tới trưa mới dậy và tối nào cũng uống 1 lít rượu brandy. Ông ta từng hít thuốc phiện khi còn là sinh viên…

Người thứ ba là anh hùng chiến tranh của một đất nước. Ông ta ăn chay trường, không bao giờ hút thuốc và thỉnh thoảng mới uống rượu, có uống bia nhưng uống không nhiều. Thời thanh niên chưa từng làm gì phạm pháp và chưa từng có một vụ bê bối tình ái nào.

Cô hỏi cả lớp, trong 3 người, ai sau này sẽ có cống hiến nhiều nhất cho nhân loại?”

Những đứa trẻ đồng thanh chọn người thứ ba sau khi nghe xong câu chuyện, nhưng câu trả lời của Phila đã khiến lũ trẻ chết lặng.

“Các em thân mến! Cô biết chắc là các em sẽ chọn người thứ 3 và cho rằng chỉ ông ta mới có thể cống hiến được nhiều cho nhân loại. Nhưng các em đã sai rồi đấy. Ba người này đều là những nhân vật nổi tiếng trong thế chiến thứ 2.

Người thứ nhất là Franklin Roosevelt, tuy tàn tật nhưng ý chí kiên cường. Ông ta đã đảm nhận chức vụ Tổng thống Mỹ trong bốn nhiệm kỳ liên tiếp.

Người thứ hai là Winston Churchill, vị Thủ tướng nổi tiếng và tài ba nhất trong lịch sử nước Anh.

Còn người thứ ba là Adolf Hitler, con ác quỷ phát xít Đức đã cướp đi sinh mạng của hàng chục triệu người dân vô tội”.

Người thứ nhất – Roosevelt, người thứ 2 – Churchill, và người thứ 3 là Adolf Hitler, thật không thể ngờ…

Những đứa trẻ như ngây người trước câu trả lời của Phila và dường như không thể tin nổi vào những gì chúng vừa nghe thấy.

“Các em có biết không, những điều mà cô vừa nói là quá khứ của họ, còn sự nghiệp sau này của họ, là những việc mà họ đã làm sau khi đã thoát ra khỏi cái quá khứ đó. Các em ạ, cuộc sống của các em chỉ mới bắt đầu. Vinh quang và tủi nhục trong quá khứ chỉ đại diện cho quá khứ, còn cái thực sự đại diện cho cuộc đời một con người chính là những việc làm ở hiện tại và tương lai. Hãy bước ra từ bóng tối của quá khứ, bắt đầu làm lại từ hôm nay, cố gắng làm những việc mà các em muốn làm, và cô tin các em sẽ trở thành những người xuất chúng…” – Phila vừa nói vừa nhìn chúng với ánh mắt đầy hi vọng.

Và bạn biết không, sau này khi trưởng thành, rất nhiều học sinh trong số họ đã trở thành những người thành đạt trong cuộc sống. Có người trở thành bác sĩ tâm lý, có người trở thành quan tòa, có người lại trở thành nhà du hành vũ trụ. Và trong số đó phải kể đến Robert Harrison, cậu học sinh thấp nhất và quậy phá nhất lớp, nay đã trở thành Robert Harrison – Giám đốc tài chính phố Wall.

Ý nghĩa của câu chuyện ở đây là bạn hãy đừng bao giờ ngừng hi vọng, ngừng yêu thương, ngừng cố gắng bởi hôm qua chỉ là quá khứ, ngày mai là một điều bí mật, còn ngày hôm nay là một món quà.

Và đó là lý sao nó được gọi là “The Present” (hiện tại/món quà).

Trong cuộc đời của con người, mỗi ngày đều có thể là một sự bắt đầu mới mẻ còn những vinh quang và tủi nhục của ngày hôm qua đều chỉ là dĩ vãng.

Những việc trong quá khứ nói cho người khác biết bạn đã từng là người như thế nào, nhưng chính những việc làm ở hiện tại và tương lai mới nói lên bạn là ai.

Thế nên:

Đừng bao giờ hạ thấp giá trị của mình bằng cách so sánh với người khác.

Đừng bao giờ đặt mục tiêu của mình dựa vào những gì mà người khác cho là quan trọng. Chỉ bạn mới biết được những gì tốt nhất đối với chính mình.

Đừng bao giờ để cuộc sống vuột khỏi tầm tay bằng cách sống khép mình vào trong quá khứ, hay uốn mình vào trong tương lai. Hãy sống cho hiện tại, lúc này và ở đây.

Hãy hướng về phía mặt trời và bạn sẽ không bao giờ nhìn thấy bóng tối.

Và cuối cùng, hãy nhớ rằng, dù người khác có nói với bạn điều gì đi nữa, hãy tin rằng cuộc sống này là kỳ diệu và đẹp đẽ.

70-. Câu chuyện :

Tại một vùng đất thịnh vượng nọ ở tiểu bang Hoa Kỳ, có một ông lão sở hữu mảnh đất sân golf với diện tích hơn 40 hecta (tương đương 400.000 mét vuông) nằm ở vị trí cực kỳ đắc địa, giao thông thuận lợi, cảnh quan tươi sáng, lại giữa vùng trung tâm, có đầy đủ các công trình quan trọng phục vụ nhu cầu đời sống xung quanh như siêu thị, bệnh viện, trường học… nên dân cư tập trung đông đúc. Trước khi qua đời, ông lão quyết định muốn bán mảnh đất đi, lấy tiền mặt để chia gia tài cho các con cháu của mình. Sau khi thuê chuyên gia đo đạc và đánh giá, giá trị mảnh sân golf mà ông lão sở hữu được tư vấn ước tính khoảng 200 triệu USD nếu quá trình rao bán thuận lợi.

Nghe vậy, ông lão chỉ gật đầu. Sau một đêm suy nghĩ, ông gọi cậu con trai cả đến và dặn: “Hãy đăng tin công khai lên mạng internet rằng, chúng ta sẽ bán mảnh đất sân golf đó với giá chỉ 200 USD.”

Tất cả gia đình đều cực kỳ kinh ngạc. Họ không ngừng nhắc lại lời tư vấn của chuyên gia bất động sản nhưng ông vẫn nhất quyết khăng khăng, không nghe ai cả. Thông tin này cũng nhanh chóng khiến cư dân trong vùng ầm ỹ không ngừng. Họ đua nhau bàn ra tán vào và cho rằng: “Chắc ông cụ già rồi nên lẩm cẩm, thế mà con cháu vẫn còn nghe theo mới nực cười!”

Một mảnh đất trị giá cả gia tài được rao bán công khai với giá chỉ 200 USD khiến mạng Internet bùng nổ, mọi người không ngừng truyền tay nhau. Cả người ở những tiểu bang khác, những vùng miền khác trên nước Mỹ, thậm chí là nhà đầu tư ở các châu lục khác cũng biết tin rồi đua nhau tới nơi này để tranh đoạt cơ hội hiếm có.

Lúc này, ông lão lại đưa ra thêm một thông báo: "Tôi sẽ bán mảnh đất này cho người nào viết một bài tiểu luận giải thích tại sao họ muốn mua và đề ra kế hoạch khai thác sân golf này xuất sắc nhất”. Bên cạnh đó, ông ta đề nghị: “Do có nhiều người quá nên chúng tôi sẽ tổ chức một cuộc thi. Ai muốn tham gia chỉ cần nộp 200 USD. Nếu trở thành người thắng cuộc, bạn được nhận quyền sở hữu mảnh đất ngay lập tức mà không mất thêm đồng nào.”

Vừa nghe thấy mảnh đất sẽ trở thành giải thưởng của cuộc thi, lại nghĩ con số 200 USD bỏ ra quá nhỏ so với giá trị thực của nó, số người đăng ký tham gia không ngừng tăng lên. Đến cuối cùng, có tổng cộng 20.000 bài tiểu luận được gửi về cho ông lão. Lấy 200 USD nhân với 20.000 người, các con trai của ông cuối cùng đã nhận ra, họ không hề lỗ mất đồng nào từ việc bán đất mà còn kiếm lời gấp đôi so với giá trị ước tính ban đầu!

Ở rất nhiều thời điểm, chúng ta lại có thể kiếm lời dễ dàng hơn từ những điều nhỏ nhặt chứ không phải tổng thể to lớn.

71- Định luật con vịt
Thông thường người ta chỉ nhìn con vịt bơi trong hồ ở bề nổi trên mặt nước: dáng vóc nó bơi thật chậm rãi, thư thái, nhàn nhã. Tư thế ấy, thần thái ấy thật khiến người ta trầm trồ ngưỡng mộ. Nhưng liệu đã ai nhìn phía dưới mặt nước, để biết được “công việc thật sự” của con vịt đang bơi hay chưa?
Sự thật là dưới nước, đôi chân vịt quẫy đạp liên hồi, không ngưng nghỉ từng phút giây.
Cuộc sống của người giàu có, thành công có phần giống như con vịt bơi trong nước. Người ngoài nhìn vào trầm trồ ngưỡng mộ sự giàu sang, nhàn nhã của họ, nhưng không biết được để có dáng vẻ an nhàn đó, họ vẫn phải lao động không ngừng. Chỉ có điều, người ngoài vì bận nhìn ngắm những cái nhãn tiền, mà bỏ qua sự thật phía sau mà thôi.
Định luật con vịt mà người giàu áp dụng, chính là: Sau hào quang là sự bền bỉ và chăm chỉ mà người ngoài không tưởng tượng ra nổi. May mắn hay được trợ giúp, có thể có, nhưng chỉ một phần, và là ngắn hạn. Để giữ được sự giàu có, thành công là dài hạn, thì chỉ có chăm chỉ không ngừng mà thôi.

Câu chuyện tuổi già :
Tôi từng ngồi ở hành lang bệnh viện vào một chiều oi ả, khi nghe thấy một câu nói mà đến giờ, mỗi lần nhớ lại, lòng tôi vẫn thắt lại một nhịp.

Một cô hộ lý trẻ nói với giọng bực dọc:

– Bác ơi, bác lại tè ra giường nữa rồi đó nha!

Cụ ông nằm trên giường, ánh mắt ngơ ngác như đứa trẻ bị bắt quả tang làm điều sai.

Ông quay mặt vào tường. Không nói. Chỉ lặng lẽ.

Ở giường bên, một người nuôi bệnh khẽ nói với con gái:

– Con nít tè dầm thì người ta thương. Người già tè dầm… lại bị mắng.

Cô gái gật đầu, rồi hỏi nhỏ:

– Sao lại vậy má?

Bà đáp, chậm rãi, như thể chạm vào một nỗi niềm mà chỉ ai từng già đi, từng lặng lẽ một mình, mới hiểu hết:

– Vì người già… không còn mẹ để thương nữa.

🔴Người ta hay nói: “Già như con nít.” Nhưng không.

Trẻ con có mẹ.

Người già thì không.

Trẻ con lấm lem thì có người lau mặt, dỗ dành, xoa đầu mà bảo:

“Không sao, mẹ đây rồi.”

Người già lấm lem thì bị nhíu ■■■, bị nhắc nhở, bị những cái thở dài kéo dài đến rã rời.

Trẻ con được nâng niu vì còn cả một đời phía trước.

Người già bị bỏ mặc… vì chẳng còn bao nhiêu đời để mà mong chờ.

🔴Tôi nhớ cha mình – một người thợ mộc từng thẳng lưng suốt đời, từng không biết cúi đầu trước ai – đứng run rẩy ở cửa phòng tôi, chỉ để thốt lên một câu:

“Con ơi, giúp ba thay áo với.”

Ông đứng đó, như thể xin một đặc ân.

Tôi bước ra, thấy bàn tay ông đã không còn vững, cúc áo cài lệch, vạt áo lộn trong ra ngoài.

Lòng tôi thắt lại.

Người từng dạy tôi cài khuy áo… giờ không cài nổi áo cho mình.

Ông xấu hổ. Không phải vì chiếc áo.

Mà vì lần đầu trong đời, ông cần con trai… như ngày xưa tôi từng cần ông.

🔴Người già không đáng thương vì họ yếu.

Họ đáng thương… vì họ đã từng mạnh.

Từng đội mưa đạp xe mấy chục cây số chỉ để con kịp đến lớp.

Từng nhường miếng cá cuối cùng trong nồi canh chua cho đứa con thích ăn đầu.

Từng thức cả đêm chỉ để mở cửa khi ta đi chơi về muộn mà không một lời càm ràm.

Giờ đây, họ chỉ mong một bàn tay đủ dịu dàng để không gạt đi, đủ kiên nhẫn để không gắt gỏng.

Họ chỉ mong… một người chịu nắm tay họ đi qua đoạn đời cuối cùng – như chính họ đã từng nắm tay ta qua những tháng năm đầu tiên.

🔴Chúng ta thương con bằng bản năng.

Nhưng lại thương cha mẹ già… bằng sự kiên nhẫn giới hạn.

Vì sao?

Vì ta đã quen thấy họ gồng gánh, mạnh mẽ.

Nên khi họ yếu mềm, ta bối rối.

Khi họ lẩm cẩm, ta khó chịu.

Khi họ phụ thuộc, ta lảng tránh.

Ta quên mất rằng…

Người từng là chỗ dựa, cũng cần được dựa lại.

Người từng thay ta tã, giờ chỉ cần ta lau cho họ một giọt nước tiểu mà không rít lên vì mệt.

🔴Đừng đợi đến khi họ không còn… rồi mới thốt hai chữ “giá như”.

Giá như mình nhẹ giọng hơn một chút.

Giá như mình không gắt lên hôm đó.

Giá như mình chịu dắt mẹ ra ngồi nắng chiều trước cổng, chỉ vài phút thôi…

Người già không còn mẹ.

Và chúng ta – những đứa con – chính là phần dịu dàng cuối cùng họ còn.

Thương một người già, đôi khi không cần phải làm điều gì lớn lao.

Chỉ cần đủ kiên nhẫn để đừng khó chịu.

Đủ mềm lòng để không nhẫn tâm.

Và đủ t*ử tế… để không rời tay họ khi họ bắt đầu run rẩy.

St…