em cũng chưởi
đội đấy không chưởi thì điên à
má ơi
quá chuẩn luôn
thanh kiu bác
thích thế
em yêu bác quá
Chu chéo xót xa iêu thương
Đời mình sợ vãi đái nhất cái món thương hại.
Mấy hôm nay bắc miền Trung lụt, lên mạng nghe nhời than khóc dậy đất, cuồn cuộn như lũ cuốn thác gềnh, hằng hà sa số như mưa bay (của phần lớn người ngoài Trung, chứ người Trung bao đời nay không có tính đó), kêu ca nguyền rủa nhiếc móc ta thán chính quyền đảng đọt đủ kiểu, nghe đã thấy sợ.
Thực ra họ có iêu vùng đất đó không? Có, nhưng ít lắm. Trừ những người có gắn bó lâu dài hoặc có bạn bè người thân ở đó, còn lại là than khóc theo phong trào, ta đây đầy nguy hiểm nhưng vô cùng nhân ái.
Các cụ dạy thương thì thương cả đường đi, ghét thì ghét cả tông chi họ hàng.
Nếu bạn là người Trung ra Bắc, bạn nói khó nghe, bạn sẽ nhận được món quà quí: ■■■ con mẹ bọn chọ chọe.
Nếu bạn đưa lối hành xử theo cách quê bạn: ĐCM bọn nhà quê.
Nếu bạn ăn mà không mời: ĐCM bọn vô văn hóa.
Nếu bạn mặc cả mà không mua: ĐCM bọn hãm lìn. Đốt vía đốt vía :v
Trong một viễn cảnh khác, khi hàng vạn người khóc thương cụ Giáp, người cho đến lúc đi vẫn chọ chọe, họ quên rằng cụ xuất thân chọ chọe.
Khi hàng ngàn người chia sẻ tư tưởng cụ Nhu, lời nói cụ Diệm, cũng quên cmn luôn rằng các cụ chọ chọe trăm phần trăm. Lấy các cụ ra để chửi ■■■ mắng mèo, nhưng trong khi mồ mả các cụ ngay bên hông Sài Gòn thì 1000 thằng trích nhời các cụ không có đến vài người viếng thăm.
Họ chỉ cần cái danh các cụ mà thôi. Cũng giống bây giờ, họ khóc cho cái tôi cao cả của mình thôi, qua rồi họ vẫn lại chửi cha bọn chọ chọe. Vào chơi đi lại họ vẫn bắn rác tùm lum kiểu bắc. Vào quán xá vẫn như một đàn gà gô cất cao giọng gáy với âm vực thực sự hào hùng và khí phách
Một chuyện không liên quan: trong Hồng Lâu Mộng mình thích nhất đoạn kể món cà xào của nhà họ Giả cho bà Lưu ăn.
Bà Lưu cứ đến đầu mùa, hái những quả cà ngon nhất vào biếu nhà họ Giả, đến khi ăn cà khô xào thấy khác quá, được giải thích. Cà của bà sau khi đưa vào, thái ra phơi khô rồi hấp với gà mái. Rồi phơi khô. Rồi hấp. Cứ thế 8 lần phơi 8 lần hấp thì đưa ra xào cho ăn, nên vị mới ngon thế.
Bà Lưu nghe xong ngồi đếm gà, rồi tá hỏa ra có mấy miếng bà ăn nãy giờ mà mất đến 8 con gà với vô số con người bỏ công bỏ sức, thảo nào ngon.
Đọc cái đó mình ngẫm đến khái niệm quí tộc và Quí sờ tộc. Một gia đinh được coi là quí tộc, ít ra họ cũng như món cà xào, trải qua mấy đời danh gia vọng tộc, từ giàu có đến học vấn đến trí tuệ, đời này nối tiếp đời kia. Như nhà cụ Diệm thì đến đời thứ 4 (là Hồng y Nguyễn Văn Thuận), vua Tự Đức cũng đời thứ 4. Có lẽ thế kỉ 19-20 chỉ có 2 gia tộc đó là tiêu biểu.
Nên thật, các cụ có iêu Trung, thì nên làm cái việc thực tế tí, ví dụ bớt ■■■ con mẹ họ đi, họ có nói khó nghe tí thì cố gắng tập trung, vào đó chơi cố gắng nói be bé tí, xả rác nó có qui trình tí. Thế là mừng rồi.
Cần ■■■ gì cứ phỉ chu chéo xót xa iêu thương, nghe hãm vãi lìn :v
he he
bài của bác le dung chọ troẹ
căng
Tiền thuộc về người có tầm nhìn!!!
Tiền là giấy
không phải là giấy đâu, là nhựa polyme đấy
Hôm nay trần chăng
ông lởm qcg dạo này gân nhất dòng bds
Gồng kinh phết bác nhỉ
căng lắm bác ợ
vni thì quá xấu
qcg thì giá đang neo quá cao