Xét trên góc độ toàn thị trường, giá cổ phiếu Việt Nam hiện tại không phải là rẻ. Do đó, ít có khả năng tất cả các cổ phiếu sẽ đồng loạt tăng giá, mà thay vào đó là sự phân hóa cổ phiếu và những cổ phiếu có mức tăng hơn mức trung bình của thị trường sẽ là nhóm các cổ phiếu giá trị và tăng trưởng.
Thị trường chứng khoán luôn vượt qua được các cuộc khủng hoảng. “Trong dài hạn, tin tức từ thị trường chứng khoán sẽ là tin tốt. Trong thế kỷ 20, nước Mỹ đã trải qua hai cuộc chiến tranh thế giới, những cuộc xung đột quân sự tốn kém; Đại suy thoái, hàng tá các cuộc suy thoái và khủng hoảng tài chính; những cú sốc dầu lửa; dịch cúm; và vụ từ chức của một vị tổng thống. Nhưng chỉ số Dow vẫn tăng từ 66 điểm lên 11.497 điểm”.
Trong cuộc sống có những thời điểm mà tất cả mọi thứ đều dường như chống lại chúng ta, đến nỗi chúng ta có cảm tưởng mình không thể chịu đựng thêm một giây phút nào nữa. Nhưng các bạn hãy cố gắng đừng buông xuôi và bỏ cuộc, vì sớm muộn gì mọi thứ rồi cũng sẽ thay đổi. Thời gian là chiếc đũa thần nhiệm màu, nó dàn xếp êm thấm mọi chuyện.
Không biết đã bao nhiêu lần con người buông tay từ bỏ khi mà chỉ một chút nỗ lực, một chút kiên trì nữa thôi là anh ta sẽ đạt được thành công.
Nhiều bác hỏi tôi, tại sao suốt ngày các bác ấy đọc sách thánh hiền, sống đạo đức, chan hòa với anh em, bạn bè, không xem tranh ảnh khiểu dâm, không chat xxx, không gái gú, không rượu chè bê tha mà sao đầu tư chứng khoán vẫn lỏm, thị trường tăng gần 100points mà vẫn không lời xu nào? Cuộc đời chỉ là một chuỗi những cơ hội ngẫu nhiên . Cái khó là nắm bất cơ hội mà hành động. Đừng bao giờ để vuột mất, “Không phải ngày nào bạn cũng gặp cơ may đâu”
Tôi chỉ muốn đời đời sống trên mảnh đất làng quê bên cạnh những cuộc đời giản dị biết thương yêu nhau thành thực như tình khoai lúa. Mộng ước chỉ cỏ thế nhưng sao dệt mãi chưa thành hay mình cứ dối lòng mình mà đuổi theo sóng gió của đại trùng dương ?
BÁN NẾU BẠN TRỞ THÀNH MỘT THIÊN TÀI ĐẦU TƯ CHỨNG KHOÁN
Quy tắc này rất đơn giản. Cảm giác đánh lừa tất cả. Tất cả chúng ta đều có những mùa xuân tuyệt đẹp trong đời, mọi thứ dường như đang diễn ra theo đúng như những gì chúng ta muốn. Bạn nhìn vào gương và dường như bạn trông tuyệt vời hơn rất nhiều so với tuần trước. Mỗi chàng trai hay cô gái bạn đi qua dường như đang ngưỡng mộ bạn. Mỗi cổ phiếu của bạn đều đang hướng tới những mức giá cao hơn. Mỗi cổ phiếu mà bạn giới thiệu cho bạn bè đều đã có những bước tăng giá lớn. Có vẻ như mọi thứ bạn chạm vào đều biến thành vàng. Sự tự tin toát ra từ mọi lỗ chân lông.Khi tất cả những điều này xảy ra trong một khoảng thời gian ngắn, cái đầu của bạn trở nên cực kỳ ảo ưởng! Ước gì tôi có thể nhớ được điều này đã xảy ra với tôi bao nhiêu lần. Đây chính xác là những khoảnh khắc cần phải lưu tâm bởi mọi thứ có thể quay đầu đột ngột.
Bạn có trách nhiệm phải mài giũa Trí tuệ Cảm xúc của chính mình và bạn có thể lùi lại một bước để nhận ra trạng thái cảm xúc của mình đang thăng hoa. Khi trạng thái cảm xúc đạt đến mức độ như vậy, có lẽ đó là thời điểm tuyệt vời để rút lui và trở lại đầu tư khi mọi thứ lắng xuống".
Thị trường luôn thay đổi theo từng giai đoạn trong chu kỳ lớn của nó bác ạ, muốn tồn tại thì phải không ngừng học hỏi và thích nghi thôi bác, càng cứng nhắc - kiêu căng - ngạo mạn - tự tin - càng chết. Thà hèn mà sống được thì vẫn hơn, chết rồi mới được làm anh hùng thì có ích gì đâu.
Thị trường mỗi giai đoạn mỗi khác, ai càng thành công lúc khởi đầu càng dễ dính bẫy kiêu ngạo và chết càng nặng. Trong chứng khoán, có những cái chết nhẹ nhàng, sớm gỡ gạc được thôi nếu nhận ra mình sai và học hỏi thêm, nhưng cũng có những cái chết nặng nề và đau đớn đến mức có khi cày hết cả quãng đời còn lại không gỡ nổi đâu các thiên tài ạ.
Nguyên tắc số 10: Không sử dụng margin cho đến khi bạn đã tinh thông về thị trường, thành thạo về đọc biểu đồ và làm chủ được cảm xúc. Margin có thể thổi bay tài khoản. Chưa làm chủ được cảm xúc mà cầm quỹ đánh tưng bừng là mệt nha. Dính 2 lỗi chí tử này là nguy hiểm lắm đấy.
Một bài học đơn giản nhưng vô cùng quý báu.
"Tôi vẫn còn nhớ mẹ tôi và một cô chơi với nhau rất thân. Cô ấy rất khéo, mỗi lời cô nói ra đều khiến người khác cảm thấy dễ chịu. Tôi và mẹ đều rất thích cô nhưng về sau, họ không qua lại nữa.
Tôi hỏi mẹ sao cô ấy không đến chơi nữa, mẹ kể cho tôi nghe một chuyện nhỏ. Trong một lần đi mua sắm, cả hai mua một túi hoa quả lớn đem về nhà rồi mới chia. Về sau, mẹ tôi đến nhà cô lấy, mới phát hiện cô giữ lại tất cả những quả to, đẹp cho mình và gói cho mẹ tôi tất cả những quả xấu, nhỏ.
Cô cho rằng mẹ tôi sẽ không biết song thực ra người tinh mắt chỉ cần nhìn là biết. Sau lần đó, mẹ tôi còn phát hiện thêm một vài việc nữa mà qua đó, bà nhận thấy chỉ cần có xung đột lợi ích với ai, cô đều phải giành phần hơn bằng mọi giá.
Mẹ tôi không nói ra, nhưng bà cho rằng kết giao với người như vậy không có ý nghĩa gì nên cả hai không qua lại như trước nữa.
Khi đó, mẹ có nói với tôi một câu mà cho đến giờ tôi vẫn nhớ: Muốn nhìn thấu nhân phẩm của một người, chỉ cần quan sát thời điểm họ và con có xung đột về lợi ích là đủ.
Khi bạn và người khác đang đứng trước sự xung đột về lợi ích, đặc biệt là khi lợi ích bị hao tổn, phản ứng của họ sẽ thể hiện rõ nhất nhân phẩm trong con người đó!"
- Tỷ phú Lý Gia Thành -
Thị trường 2 năm nay nhiều anh chị bi quan nhưng mình có suy nghĩ thế này chia sẻ anh chị:
TTCK VN như một đứa trẻ lên ba, TTCK các nước phương tây có cả trăm năm rồi, nên cơ hội ở TTCK VN là vô cùng lớn lao, vấn đề là chúng ta phải có kiến thức để gạn đục khơi trong, để đãi cát tìm vàng, tìm vàng bạc châu báu trong đống xà bần, cơ hội nhân 5 nhân 10 TK trong vài năm vẫn còn rất nhiều phía trước. VẤN ĐỀ LÀ BẠN PHẢI BIẾT CHẮT CHIU DÀNH DỤM VỐN LIẾNG KHI CƠ HỘI ĐẾN ĐỂ MÀ CHỚP LẤY THỜI CƠ.
Chun không bao giờ bi quan với cái thị trường này. Những bước đi chậm rãi chỉ là sự thận trọng cần thiết trong một giai đoạn biến động của thị trường mà thôi. Thà chậm mà chắc. Chúng ta có kiến thức, có kinh nghiệm, có tư duy, có vốn liếng liếng và một cái đầu đầy chất xám.
Chúng ta có hoài bão lớn lao, có sự nhiệt huyết của tuổi trẻ, sự giàu có ắt phải đến với mỗi chúng ta nếu biết tận dụng cơ hội lớn lao ở một thị trường non trẻ, đầy sức sống như ở VN - Một XH đang đi lên từng ngày.
Không được ngủ quên trên chiến thắng, tự nhủ với bản thân phải cố gắng trau dồi, học hỏi kiến thức từng ngày từ rất nhiều nguồn khác nhau, rất nhiều người khác nhau, ai hay thì mình cứ học, không việc gì phải ngại ngùng e thẹn hay sĩ diện gì cả. Chun biết ơn rất nhiều anh em trên TTCK nói chung và anh em trong topic này nói riêng thời gian qua đã cho Chun học hỏi được rất nhiều bài học, tư duy quý báu mà không sách vở, giáo trình nào dạy cả.
Trò chơi này không giống như những trò chơi khác. Không cho ai xin lỗi, cũng không bắt ai phải rút kinh nghiệm, cảnh cáo hay kiểm điểm nghiêm túc gì cả. Sai thì bay ngay vài chục triệu, vài trăm triệu, vài tỷ… đúng thì bỏ túi vài chục triệu, vài trăm triệu, vài tỷ…
Ngoài kia, nhiều ngành nghề vì lý do sức khỏe tuổi tác nên đa số khi đến tuổi 60-65 sẽ phải nghỉ hưu. Còn nghề đầu tư có thể nói là “gừng càng già càng cay”. Ngài Barren Buffett là một tấm gương sống động cho mỗi chúng ta trên con đường đầu tư giá trị.
Những Dấu Hiệu Nhận Biết Một Người Đã Trưởng Thành
Trưởng thành không được đo bằng tuổi tác mà nó là một thái độ sống được kinh nghiệm tạo dựng nên.
Sau đây là 10 biểu hiện của một người đã trưởng thành.
-
Thấy thoải mái với sự cô đơn: Những người trưởng thành vẫn sẽ cảm thấy thoải mái dù chỉ ở một mình và họ không phải lúc nào cũng cần bạn bè hay mọi người ở xung quanh họ.
-
Chấp nhận những điểm khác biệt: Họ hiểu rằng mọi người đều khác nhau và cũng có những quan điểm khác nhau. Do đó, họ không cần người khác phải suy nghĩ hay hành động giống như họ.
-
Độc lập về cảm xúc: Người đã trưởng thành thường không phụ thuộc vào bố mẹ về mặt tài chính hay cảm xúc. Họ thường sẽ tự đưa ra quyết định cho cuộc đời mình.
-
Đối xử với người khác đúng mực: Họ không hạ nhục hay chế nhạo người khác bởi vì đó không phải là cách họ có được lòng tự trọng. Bởi họ vốn đã rất tự tin vào bản thân mình.
-
Nhận trách nhiệm: Người trưởng thành không đổ lỗi cho người khác về những sai lầm của mình và luôn cố đứng ra cải thiện tình hình thay vì suốt ngày phàn nàn.
-
Biết lắng nghe hơn là chỉ biết nói: Họ có hai cái tai và một cái miệng và họ chỉ sử dụng chúng theo đúng tỷ lệ ấy.
-
Trung thực: Những người trưởng thành thường không lừa lọc hay thao túng bất kỳ ai vì mục đích của bản thân. Họ sẽ giãi bày nhu cầu của mình và vẫn cảm thấy ổn cho dù những người khác có quay lưng rời bước.
-
Những cuộc nói chuyện trưởng thành: Họ thích bàn những chủ đề có ý nghĩa và sâu sắc về cuộc sống và tự nhiên với sự cầu thị và hiếu kỳ.
-
Không bao giờ đeo bám: Người trưởng thành không dây dưa tình cảm với bất kỳ ai. Nếu một người không thực sự phù hợp với họ thì họ sẽ không ngần ngại rời bỏ.
-
Không quá si mê: Họ không chạy theo tiền bạc, một chiếc xe mới hay bất kỳ ai. Bởi họ biết hạnh phúc thực sự không ở đâu xa, mà là chính ở ngay trong hiện tại này.
Đang nhai vội ổ bánh mì chiều mưa tầm tả thì :
Cái gì mà gói kích thích 1.000 tỷ đô la, cái gì mà cái quỹ tiền tệ quái quỷ gì đó bán 8.000 tấn vàng, hoa mắt chóng mặt, bủn rủn tay chân, xây xẩm mặt mày…
Chu choa mạ ôi…
Tôi gửi tình yêu cho mùa hè, nhưng mùa hè không giữ nổi. Mùa hè chỉ biết ra hoa, phượng đỏ sân trường và tiếng ve nỉ non trong lá. Mùa hè ngây ngô, giống như tôi vậy. Nó chẳng làm được những điều tôi kí thác. Nó để Hà Lan đốt tôi, đốt rụi. Trái tim tôi cháy thành tro, rơi vãi trên đường về…
Dran là thị trấn huyện lỵ Đơn Dương trước kia. Từ Đơn Dưong có hai hướng lên được thành phố hoa Đà Lạt: hướng đi qua ngã ba Phi Nôm, qua đèo Prenn; hướng qua đèo Dran, qua Cầu Đất - một địa danh rất nổi tiếng, còn cao hơn cả Đà Lạt, nơi nhà thám hiểm - bác sỹ A. Yersin - người khám phá ra Đà Lạt đã từng trồng thử nghiệm cây canh - ky - na để chế biến thuốc trị bệnh sốt rét.
Phóng túng và lãng mạn
Năm 1978, lần đầu tiên tôi đến Đà Lạt từ hướng Nha Trang. Chiếc Peugeot cũ kỹ dùng để chở khách chạy mệt mỏi từ thung lũng Ninh Sơn thuộc tỉnh Ninh Thuận ì ạch leo đèo Ngọan Mục. Đến thị trấn Đơn Dương xe vượt đèo Dran lên Đà Lạt. Khi ấy hai ngọn đèo Ngoạn Mục và Dran đã cuốn hút tôi. 10 năm sau Đà Lạt trở thành quê hương thứ 2 của tôi và tôi nhận ra đó là những miền cảm hứng bất tận mà thiên nhiên hào phóng tặng cho Cao nguyên Langbian. Và mùa xuân này, Ngoạn Mục và Dran, một lần nữa làm tâm hồn tôi ngất ngây khi được đặt chân lên những thảm cỏ xanh mát lạnh ven đèo, ngắm nhìn những ngọn núi hùng vĩ chìm dần trong chiềc xanh thẫm…
Từ thị trấn Tân Sơn của huyện Ninh Sơn, bạn đã hình dung ra sự “ngoạn mục” của đèo Ngoạn Mục, khi nhìn thấy hai đường ống dẫn nước sáng loáng của Nhà máy thủy điện Đa Nhim như từ trên trời đổ xuống. Đường lên đèo, thỉnh thoảng xe bạn chui dưới hai đường ống dẫn nước thủy điện, lao vào những khu rừng già như có từ ngàn năm. Những khúc cua “chết người” và những độ dốc dựng đứng cho bạn biết thế nào là đèo “Ngoạn Mục”. Nhưng thú vị nhất là sự thay đổi thời tiết, càng lên cao không khí càng dịu mát. Những ngọn gió càng phóng túng và lãng mạn, lồng ngực bạn thoải mái hít thở không khí trong lành, dịu mát của rừng, của núi, của mây. Gần hết đèo Ngọan Mục, một vài cây thông xuất hiện, như báo hiệu cho bạn biết cách đó không xa là Đà Lạt thông reo. Hết đèo Ngoạn Mục là đến thị trấn Đơn Dương, một thị trấn bé nhỏ và hiền dịu đến nhu mì. Những quán cà phê yên tĩnh, cô độc; những vườn cà chua “trái hồng như trái ngực”; những vườn hồng trơ cành vào mùa đông, trĩu quả vào hạ; những vườn rau thơm ngát, xanh rì; những thiếu nữ má hồng như những quả cà chua mới ửng chín, khép nép trong những chiếc áo lạnh hờ hững…
Có nhiều thời gian sống ở thị trấn nhỏ bé này, tôi vẫn chưa hiểu hết về Đơn Dương. Nhưng có thể hình dung nó như là một cô gái dậy thì vào buổi sáng; một nàng tiên nữ thuần khiết và kiêu hãnh khi chiều xuống. Sự thuần khiết và kiêu hãnh đó chinh phục bạn đến cuồng si. Nhạc sĩ Trịnh Công Sơn có thời kỳ dạy học ở B’lao cũng rất mê Đơn Dưong, Ka Đô- một thị trấn cũng gần với Đơn Dương. Một số bài tình ca của ông đã ra đời ở đây, bên cạnh cây ghi-ta bập bùng làm núi rừng thêm hoang vu.
Thời tiết ở Đơn Dương cũng hết sức lạ lùng, buổi chiều tối và sáng sớm mùa đông thì giá rét, rét chịu không nổi, giống như cái rét Hà Nội mùa đông, nhưng đến trưa lại nồng ấm đến vô cùng, đó là thời tiết đặc trưng của miền thung lũng ở độ cao gần 1.000 mét. Một đêm ở Đơn Dương bên ly rượu, ngắm sao trời trong vắt, buổi sáng tinh mơ bên ly cà phê đen, bạn đủ trầm tĩnh để hiểu về cái thị trấn đặc biệt này, vì sao nó chinh phục được bạn. Dran hút hồn Đèo Dran nối liền Đơn Dưong với Trạm Hành, Trại Mát, Cầu Đất, Xuân Thọ, Xuân Trường, để đến Đà Lạt. Thực chất đèo Dran chỉ dài hơn 10 km, từ thị trấn Đơn Dương đến Cầu Đất - điểm được coi là cao hơn cả Đà Lạt. Từ Cầu Đất, đèo Dran bắt đầu đổ đèo xuôi về Đà Lạt. Đây là vùng đất cũng hết sức đặc biệt, mà A. Yersin gọi là “Langbian nhỏ” trong lần thứ 3 chinh phục Langbian năm 1893. Thời Pháp thuộc, vượt qua đèo Dran là con đường chính để đến Đà Lạt từ hướng Ninh Thuận, sau này người ta khai thông con đường qua Thạnh Mỹ - ngã ba Phi nôm để lên đèo Prenn đến Đà Lạt, làm cho con đường đèo Dran trở nên hoang phế. Nhưng chính sự hoang phế này tạo nên một sức hút khác, sức hút của sự hoang sơ của núi đồi “Langbian nhỏ”. Đèo Dran ngắn nhưng cực kỳ hiểm trở với những khúc cua không tưởng. Những rừng thông bạt ngàn, gìa cỗi như có tự bao giờ chìm lẩn khuất trong mây. Du khách có thể “sờ” được mây, được sương, bởi mây và sương luôn bất chợt hiện ra lúc ở giữa lưng chừng đèo, lúc ở đỉnh đèo, như muốn ôm bạn vào lòng. Cứ mỗi km vượt đèo Dran, bạn như đang đi thẳng vào xứ sở ôn đới, bởi nhiệt độ thay đổi rất nhanh chóng, chẳng bao lâu bạn chìm trong khí hậu lạnh mát của Đà Lạt. Đặc biệt ở Cầu Đất, nếu tiết trời đang xuân, bạn có thể hưởng cái lạnh khỏang 4-5 độ C vào ban đêm hoặc sáng sớm. Đó là cái lạnh trong ngần, hoang dã, tinh khiết trong thoang thỏang hương chè bạt ngàn, xanh rì từ những nông trường chè bất tận. Một ly rượu canh -ky - na làm buổi tối Cầu Đất ấm lại; một ly cà phê đen buổi sáng, làm tan sương đặc quánh bên quán nhỏ ven đồi, bạn mới hiểu rằng vì sao Cầu Đất từng thu hút người Pháp đến vậy. Chính con đường này A. Yersin đã đi trong lần thứ 3 thám hiểm Langbian. Ở đó ông gặp bộ tộc người Lat bên dòng suối xanh biếc. Ông gặp một cảnh quan huyền diệu của “Langbian nhỏ” và chợt nhớ đến câu ngạn ngữ Latin: “Dat Aliis Laetitian Aliis Temperriem” (cho người này niềm vui, cho người khác sự mát dịu). Như một sự tình cờ, 5 chữ đầu tiên của câu ngạn ngữ có 5 từ kia ghép lại thành DALAT !
Đến Cầu Đất, bạn nên biết về cây chè ở đây. Nó mới làm nên thương hiệu trà Lâm Đồng. Những cây chè cổ thụ, có tuổi trăm năm vẫn còn. Những nông trang chè xanh mướt, hình ảnh những người công nhân lặng lẽ hái che trong sương xanh tịch đến vô ưu. Chiều sâu Dran Dọc tuyến du lịch này, bạn có thể tắm mình trong thiên nhiên nếu biết cách tổ chức và thưởng thức nó, bằng những cuộc picnic nho nhỏ vài ba ngày với bạn bè hoặc người thân trong gia đình. Dọc đèo Ngoạn Mục vô cùng bình yên, bạn có thể hạ trại. Dọc đèo Dran cũng vậy, hoàn toàn yên tĩnh và tinh anh, cái tinh anh của đất trời buổi sáng, buổi chiều và khi màn đêm buông xuống, để bạn không phải bị chi phối bởi bất kỳ điều gì ngoài lắng nghe tiếng nói của thiên nhiên. Mùa xuân, bạn có thể ngắm hoa đào Cầu Đất, Trạm Hành. Những cây đào cổ có tuổi gần năm, hoa chi chít, màu hồng quí phái, thân đào như có hoa văn của thời gian. Hoa cà phê trắng tinh anh, ngọt ngào khoe sắc bên trong những khu vườn nhà yên tĩnh. Những đóa dã quỳ khoe sắc vàng rực rỡ bên đường làm bạn nao lòng. Và còn nữa: những ngôi nhà gỗ trong sương. Hầu hết cư dân ở vùng đất này đều sống trong những ngôi nhà làm bằng gỗ thông nghe như nhựa thông tỏa mùi ấm áp. Tôi thích ngắm những làn khói xanh trong màu lam chiều Cầu Đất, Trạm Hành…
Những làm khói ấy làm cho người lữ khách cô đơn như càng cô độc hơn, nó làm bạn thấy cuộc hành trình ấy thi vị biết chừng nào. Ở đó còn có những người con gái cao nguyên hiền lành nhưng phảng phất vẻ bí ẩn của những đóa dã quỳ cuồng dại, đa tình… Chiều sâu của Dran là bất tận như đỉnh Langbian huyền diệu, như những ngọn gió phóng túng thổi ào ạt, bất tận trên cao nguyên huyền bí, ẩn chứa những điều hư huyền nhưng rất thực. Chiều sâu ấy thúc giục người lữ khách lên đường…
LƯU NHI DŨ
FED là cái đếu gì mà hàng tỷ người trên khắp hành tinh phải thức trắng đêm nín thở theo dõi từng động thái của nó. Chính phủ, ngân hàng Trung ương hàng trăm nước lớn nhỏ lo sợ nó, run sợ mỗi khi nó hắt hơi sổ mũi. Hàng ngàn, hàng vạn định chế tài chính toàn cầu theo dõi nó sát sao từng bước đi của nó, phụ thuộc vào nó.
Suy cho cùng, nó cũng chỉ là sản phẩm, tàn dư của đế quốc Mỹ xấu xa người bóc lột người thôi mà. Chúng ta từng đánh thắng đế quốc Mỹ - cha nó cơ mà, nó là cái đếu gì chứ. Tại sao lại run sợ trước nó. Điều đó là không thể chấp nhận !!!
Quái lạ ! Mỹ là ai mà suốt ngày đi trừng phạt hết nước này đến nước khác nhở, sao mình không trừng phạt nó nhỉ, sợ cóc gì, mình từng đánh thắng nó cơ mà. Tôi cực lực phản đối !
Không ai thương mình bằng tim hai đứa đâu anh
Không ai cho bằng tình yêu em có cho anh
Về đây mình sống như tiên
Một con đường trắng trinh nguyên
Một căn nhà bé xinh xinh, một khu vườn tình.
LÀM NGƯỜI TỐT CÓ KHÓ KHÔNG ?
Tầm khoảng năm 2000 gì đó, mình có quen một ông anh, thuộc dạng doanh nghiệp “tự sướng” (nghĩa là vừa làm sếp, vừa làm nhân viên). Công ty chuyên cung cấp thiết bị văn phòng cho các cơ quan Nhà nước. Lâu không gặp, một bữa thấy anh ngồi chồm hỗm như ■■■ xem tát ao ở ngã tư Phan Bội Châu – Lý Thượng Kiệt, mặt dài hơn cái bơm. Hỏi làm sao anh thở dài đánh thượt bảo đi nhậu rồi tâm sự. Nhậu với anh có nghĩa là mình phụ trách công tác diệt mồi, nhà hàng đưa ra bao nhiêu thì diệt bằng hết bấy nhiêu, còn anh thì uống như thuồng luồng hút nước. Vơi vơi chai sáu lăm rượu pha thuốc trừ sâu, anh mới ứ hừ đấy chất bất mãn: Đờ mờ cuộc đời, muốn làm người tốt cũng éo xong. Thì ra anh vừa trượt thầu mấy lô thiết bị văn phòng tầm tiền tỷ. Thiết bị của anh chất lượng tốt, giá rẻ hơn khối thằng nhưng khi thầu thì trượt chỏng gọng. Căn nguyên là tại anh không chịu đi đêm mí thằng xét thầu, thêm nữa thiết bị tốt thì lâu hỏng, lâu hỏng thì không có cơ hội thay thế, mà không thay thế, không có cơ hội duyệt chi thì bốc cám mà ăn cả họ (ấy là anh nói thế, mình chép nguyên văn). Túm lại là do tiêu cực mà ra. Vơi nửa chai sáu lăm nữa, mắt anh vằn lên như cho dại đến hồi, hậc, đã thế từ nay bố mày sẽ làm người xấu. Sau này, vì nhiều lý do, mình ít gặp anh. Nghe đồn anh làm ăn phát như diều gặp gió, giàu lên trông thấy. Thế cũng đủ hiểu là tốc độ xấu dần đều của anh nhanh đến mức nào. Mừng cho anh phát đạt. Buồn cho xã hội thêm một công dân xấu…
Làm người tốt có khó không?
Cứ theo thầy giáo dạy đạo đức của mình ngày xưa thì dễ hơn cả ăn kẹo. Cứ sống như những gì sách giáo dục công dân dạy là ok. Đời như là mơ luôn !
Nhưng mà tiên sư anh Tào Tháo, đời lại không giống trong sách. Cứ như sách thì anh Sơn ở Thuận Thành – Bắc Ninh sau khi đưa cô gái bị tai nạn đi cấp cứu xong phải được người nhà “sống Tết chết giỗ”, hoặc ít ra là phải lấy tên anh đặt cho ■■■, mèo, hay vài ba loại gia súc, gia cầm nuôi trong nhà…Đằng này, chưa kịp ú ớ đã bị thằng ngáo đá nó xiên cho phát, tí vợ con mất nhờ…
Vậy ra đường thấy chuyện bất bằng, chọn xanh cỏ hay đỏ ngực?
Thực ra rất khó để tra lời câu hỏi này. Chỉ biết, muốn khuyến khích người tốt thì theo mình cần phải có một môi trường ở đó điều tốt, điều thiện phải được tôn vinh đúng cách, đúng giá trí của nó. Cái đấy không chỉ nằm ở chính sách, pháp luật, mà còn phụ thuộc vào cách ứng xử của từng cá nhân.
Điều chắc chắn nữa là để trở thành người tốt trong một thời điểm, không gian nhất định thì dễ. Nhưng để luôn là người tốt ở mọi lúc, mọi nơi, mọi hoàn cảnh thì cực khó. Vì nó cần phải có sự hy sinh. Mà ở đời không phải ai và không mấy ai sẵn sàng hy sinh quyền lợi, thậm chí là xương máu chỉ để đổi về một thứ không cân đong đo đếm được, không đổi ra cơm áo gạo tiền được: Người tốt.
Lại nhớ chuyện thằng bạn mình hồi sinh viên, ra đường gặp một ẻm bị tai nạn, nó làm người hùng đưa ẻm đi cấp cứu. Vào bệnh viện bàn giao xong định về thì mấy ông bác sĩ túm cổ bảo định chuồn à ? Chuồn thì ai trả tiền viện phí ? Cứ ngồi iêm đấy, chờ người nhà đến xử sau…May người nhà ẻm kia còn biết hỏi đầu đuôi, rồi cảm ơn cảm huệ chứ không xiên cho nó phát nào. Sau lần ấy, thằng bạn mình bảo từ nay bố chừa, đứa nào chết mặc xác. Đau cho nó, sau này em kia đi lấy chồng còn dí cho phát giấy mời, mất thêm 5 lít…Đúng là nỗi oan khiên kêu trời, trời không thấu…
Cá nhân mình thấy bái phục anh Sơn ở Thuận Thành khi anh bảo, nếu lần sau gặp người bị nạn, tôi vẫn cứu. Có là người trong cuộc, suýt bị tước bỏ tình mạng thì mới thấy cái quan niệm sống ấy của anh giá trị đến nhường nào…
Ngày trước, Chí Phèo từng gào lên như bò rống ai cho tao làm người lương thiện? Ờ, có giỏi thì làm xem, chắc gì còn sống được mà hú hí mí con Nở trong vườn chuối…
Hằng năm cứ vào cuối thu, lá ngoài đường rụng nhiều và trên không có những đám mây bàng bạc, lòng tôi lại nao nức những kỷ niệm hoang mang của buổi tựu trường.
Buổi sáng mai hôm ấy, một buổi mai đầy sương thu và gió lạnh. Mẹ tôi âu yếm nắm tay tôi dẫn đi trên con đường làng dài và hẹp. Con đường này tôi đã quen đi lại lắm lần, nhưng lần này tự nhiên tôi thấy lạ. Cảnh vật chung quanh tôi đều thay đổi, vì chính lòng tôi đang có sự thay đổi lớn: Hôm nay tôi đi học.
Chăn trâu đốt lửa trên đồng
Dạ rơm thì ít, gió đông thì nhiều
Mải mê đuổi một con diều
Củ khoai nướng để cả chiều thành tro.
Có những buổi chiều trống trải, cô đơn tôi vẫn thường ra bờ biển ngồi ngắm hoàng hôn, thẫn thờ nhìn xa xăm về phía chân trời, nhìn mãi cho đến khi mặt trời lặn xuống dưới đại dương bao la không bến bờ. Tôi chợt nghĩ về nhân tình thế thái, về Công ty cổ phần tập đoàn Đại Dương.
Đức nó làm ra cái xe BMW rất nặng nhưng đi rất nhẹ, Việt Nam sản xuất ra cái xe đạp tuy rất nhẹ nhưng đi rất nặng. Tất cả các bộ phận trên xe đều kêu… ngoại trừ cái chuông.
Em mệt !!!
Đang rầu thối ruột gan vì tiền, đi cà phê cho khuây khỏa thì ngồi ngay cạnh một bàn toàn nói chuyện dự án ngàn tỷ, chục ngàn tỷ, rồi cái gì mà 500 triệu đô…trời ơi…cái gì mà gói cứu trợ 300 tỷ đô, rồi cái ngân hàng trung ương quái quỷ gì đó bán 800 tấn vàng… chu choa mạ ôi… Thà mày giết anh đi còn hơn.
Đổ 80k tiền xăng đưa tờ 100k màu xanh. Anh bán xăng trả lại 1 tờ 200k & 1 tờ 10k (Nhầm tờ 10k với 200k) đang định trả lại thì nghe tiếng quát lớn… Giật cả mình !
- Đổ xong rồi thì đi ra ngoài kia nổ máy để người khác còn vào đứng đấy làm gì???
Muốn làm người tốt ở cái sòng này mà dễ à???
Dân trăm triệu người không lớn
Nước mấy ngàn năm vẫn trẻ con
ĐÃ ĐẾN LÚC DÂN VN PHẢI THAY ĐỔI QUAN NIỆM ĐÃ ĂN VÀO MÁU: NGÂN HÀNG - BẤT ĐỘNG SẢN - CHỨNG KHOÁN mới OÁCH. Nhất là mấy ông bà Bô ở quê.
Ở VN:
BẤT ĐỘNG SẢN - CÓ 800.000 công ty BĐS & liên quan BĐS
NGÂN HÀNG - có 63 NH
CTCK - có 105 CTCK
BÁNH KẸO - NƯỚC GIẢI KHÁT có bao nhiêu công ty?
BĂNG VỆ SINH có bao nhiêu công ty? Chắc không đến 5.
Theo anh em:
DIANA & KOTEX
Doanh thu & Lợi nhuận:
Chỉ tính riêng thị trường VN có bằng mấy ông kẹ:
Vinaconex, sông đà, lilama…
Anh em cứ nói đi, đừng ngại ngùng e thẹn.
Nói hơi thô nhưng thôi thì đành vậy:
1 năm thị trường VN, chỉ tính riêng VN thôi nhé, tiêu thụ khoảng mấy chục triệu băng vệ sinh: DIANA - KOTEX?
Anh em cứ nói đi mà, không có gì phải ngại ngùng e thẹn.
ở VN:
Từ quan tới dân đen, có 1 quan niệm đã ăn vào máu, mà giờ có lọc máu cũng không thay đổi quan niệm này được:
Có tiền mua ĐẤT + VÀNG 1000% chắc thắng
Nhưng 3 năm vừa qua thì… Có lẽ nên suy nghĩ lại… Phải lọc máu thôi con giai ạ.
Một năm 90 triệu dân VN xài hết mấy chục triệu gói tăm hả anh em?
Sao tự nhiên em thấy TIẾC THƯƠNG VÔ HẠN cho một thương hiệu lẫy lừng:
BÔNG BẠCH TUYẾT
DƯỢC VIỄN ĐÔNG …
Một đất nước mà người người, nhà nhà chỉ chăm chăm đầu cơ thì không ổn chút nào. Éo thằng nào chịu sản xuất làm ra của cải cho xã hội thì không ổn chút nào.
Đức nó làm ra cái xe BMW rất nặng nhưng lại đi rất nhẹ còn Việt Nam sản xuất ra cái xe đạp tuy nhẹ nhưng đi rất nặng. Tất cả các bộ phận đều kêu trừ cái chuông…
Trong một đêm mưa gió bão bùng, trời tối đen như mực, cặp vợ chồng Chí Phèo và Thị Nở đang chuẩn bị ngủ thì nghe tiếng gõ cửa “cộc cộc cộc”
Chí Phèo ra mở cửa, thì ra đó là Xuân Tóc Đỏ đang trên đường về quê thì bị mưa và muốn xin 1 chỗ trú chân qua đêm.
Chí Phèo ngẫm nghĩ 1 lúc rồi nói " Đệt, nhà anh thì chật, có mỗi 1 cái giường, nể chú cùng hội “dân chơi” với anh thôi cho chú ở đây đêm nay. Nhưng phải chịu khó nằm chung giường với anh chị đấy !"
Xuân Tóc Đỏ bước vào thì thấy đúng là nhà Chí Phèo chật thật, chỉ kê vừa đủ 1 cái giường và 1 cái bàn, trên mặt bàn có 1 bát cháo nóng.
Vậy là 3 người cùng nằm trên 1 cái giường. Họ vừa chợp mắt đc 1 lúc thì đột nhiên có tiếng Bá Kiến ở bên ngoài. Chí Phèo thấy vậy bèn vác tông đi ra xem có chuyện gì.
Còn lại Thị Nở và Xuân Tóc Đỏ. Thị Nở xích lại gần rồi liếc mắt với Xuân Tóc Đỏ: "kìa chú em, chú còn chờ j` nữa "
Xuân Tóc Đỏ ngờ nghệch : chờ gì cơ ạ? "
Thị Nở: "thì cái đấy đấy tranh thủ lúc lão Chí nhà chị đang ra ngoài "
Xuân Tóc Đỏ (có vẻ vừa hiểu) : "nhỡ anh Chí biết chuyện thì sao ạ anh ấy to khỏe thế kia nhỡ anh ấy xử em "
Thị Nở: "lão ấy nhìn thế thôi chứ đụt lắm. lão sợ vợ lắm. ko dám ý kiến j` đâu nói nhiều quá, chú làm luôn đi sung sướng đang ở ngay trước mặt chú đấy "
Nghe đến câu này, Xuân Tóc Đỏ ko ngại ngùng gì nữa, nhảy ra vồ lấy bát cháo và chén sạch !!! =))
hê hê
Anh chỉ sợ rồi trời sẽ mưa
Xoá nhoà hết những điều em hứa
Mây đen tới trời chẳng còn xanh nữa
Nắng không trong như nắng buổi ban đầu.
Cơn mưa rào nối trận mưa ngâu
Xoá cả dấu chân em về buổi ấy
Gối phai nhạt mùi hương bối rối
Lá trên cành khô tan tác bay.
Múc con gì đây a chun ơi. Đói khổ quá rồi huhuju
Cuối tuần bác Chun lên bài tâm huyết quá
Từ ngày có cái món cổ cánh
Thằng nhỏ đã nhỏ càng ngày càng nhỏ
Hắn vừa đặt lệnh vừa chửi. Bao giờ cũng thế, cứ VNI giảm sâu quá là hắn chửi. Bắt đầu chửi cái thị trường CK. Có hề gì? TTCK có của riêng nhà nào? Rồi hắn chửi đời. Thế cũng chẳng sao: đời là tất cả nhưng chẳng là ai. Tức mình hắn chửi ngay tất cả mấy ông ở UBCK. Nhưng cả UB ai cũng nhủ, “Chắc nó trừ mình ra” Không ai lên tiếng cả. Tức thật ! Ồ ! Thế này thì tức thật ! Tức chết đi được mất ! Ðã thế, hắn phải chửi cha đứa nào không chửi nhau với hắn. Nhưng cũng không ai ra điều. Mẹ kiếp ! Thế thì có phí rượu không? Thế thì có khổ hắn không? Không biết đứa chết mẹ nào đẻ ra cái TTCK !
Hắn vừa đi vừa chửi. Bao giờ cũng thế, cứ rượu vào là hắn chửi. Hắn chửi trời, hắn chửi đời. Hắn chửi cái thị trường chứng khoán èo uột mấy tháng trời, làm hắn bay hết tài khoản. Rồi hắn chửi cả mấy cái bọn phát hành vô tội vạ, xả giấy lên sàn. Không hề gì, ai cũng nghĩ : “Chắc nó ko chửi mình”. Thế rồi tay nhặt lá, chân đá ống bơ, hắn cứ thế đi…
Hắn vừa đi vừa chửi. Bao giờ cũng thế, hế cứ tắc đường là hắn chửi. Thoạt đầu hắn chửi trời. Có hề gì, mưa gió là chuyện của trời. Rồi hắn chửi đường, thế cũng chẳng sao, đường có phải của riêng nhà nào đâu. Chán quá…
Hắn chửi những đứa chết mẹ nào quy hoạch đường phố cầu cống để cho hắn phải chịu khổ ngoài giời thế này…
Nhưng dân đen như hắn làm sao biết được phải chửi đứa nào. Hắn không biết, những người đang chịu tắc đường xung quanh cũng không biết