câu chuyện 6 năm trước, giờ con thằng Hớn cũng vô lớp 1 rồi, hồi trước dịch nó có điện, cũng câu hỏi cũ: anh ăn cua hem hem gửi lên? thằng
Hảo Hớn,
nhà nó có ba anh em, nó là anh lớn, tên Hảo Hán, sau này nó đi làm nghe dân Sài Gòn kêu thằng Háng thằng Háng, kỳ quá, nó mới đổi tên thành Hảo Hớn, là tên gọi thôi chớ tên giấy vẫn như cũ. Hai đứa em trai nó thằng Trọng Nghĩa, thằng Khinh Tài… tên tía nó đặt
ta nói, tam nam bất phú thiệt không sai, nhà nó sanh ba anh em nó xong nghèo mạt rệp. Tía nó trước cũng dân kỹ sư gì đó, mà vượt biên không thành sau về Bạc Liêu buôn bán nhỏ, má nó nông dân, không biết làm gì ngoài trồng rau chăn vịt nuôi cá, bán kiếm tiền sống qua ngày, nuôi ba anh em nó ăn học. Thằng Hảo Hớn nghỉ học từ hết tú tài, nó quyết lên Sài Gòn kiếm tiền phụ tía má nó nuôi em
tôi gặp nó lần đầu lúc hồi còn phà Cần Thơ, ra cầu phà hút thuốc thấy nó ra xin lửa, anh em trò chuyện vãn. Nó chạy xe máy về Bạc Liêu, nhưng muốn ghé qua Hậu Giang, mới hỏi anh về đâu, bữa đó tôi chạy một mình một xe về chịu tang bà Ngoại vợ, mới nói anh xuống Phong Điền, vậy là lòi ra nó có bạn gái ở Một Ngàn. Cũng kể sơ sơ vậy thôi, hút hết điều thuốc, ngó sông Hậu trôi, rồi mạnh ai nấy đi
sau gặp nó ở SG, buổi chiều tối đi nhậu ngoắc xe ôm đi, nó nói em nhìn anh quen quen mà hổng nhớ gặp ở đâu, tôi nói mày phải thằng Bạc Liêu quen con Một Ngàn không, lúc đó chưa biết tên nó. Nó la lớn, trời ơi anh Hai nhớ dai thiệt, mà chia tay rồi anh ơi, em nghèo quá ai mà thèm quen. Giờ ngày đi làm công nhân tối chạy xe ôm kiếm thêm, tháng dư năm ba triệu gửi về nhà thôi, hem có mơ bồ bịch gì hết. Sau bận đó nó chở tôi đi nhậu thêm mấy bận nữa, nói thôi rồi đủ thứ chuyện, nhiều lúc cao hứng ổng nói phun mưa vô mặt mình mà cũng đưa tai lên nghe, bị vui, thằng vui lắm.
nó quen em Một Ngàn đó trên Sài Gòn, lúc hai đứa mới lên, nhà trọ gần nhau, bên nam bên nữ nên trêu qua chọc lại, rồi hẹn hò café nước mía tíu gõ, nói chung cũng có tình ý. Bé kia tên Châu, cha mẹ nó không phải dân gốc ở Hậu Giang, mà là người ngoài Bắc di cư vô. Hai đứa cũng thề non hẹn biển, cũng nghĩ tới ngày cưới ngôi nhà và những đứa trẻ đồ, y như mọi cặp tình nhơn khác. Sau mấy bận nó về Một Ngàn chơi thì có lần thấy tình cảm lợt lạt, nó mới gặng hỏi, Châu nói là má nó bịnh nặng, mà không có tiền thuốc thang, chắc nó phải đổi nghề kiếm tiền lo cho má nó. Rồi nó chuyển qua nghề làm nhân viên quán Bar, ăn mặc đẹp, trang điểm, làm đêm hôm khuya khoắt, nhiều khi tới sáng mới về. Bài này nghe quen quen, thằng Hảo Hớn nghi lắm, chạy về Một Ngàn coi thử thì thấy má con Châu khoẻ ru hà, có bịnh tật gì đâu, nhưng mà dạo này con Châu gửi về nhiều tiền, mua sắm đồ đạc trong nhà quá trời.
thằng Hảo Hớn hiểu ra câu chuyện, cũng buồn, nhưng thôi duyện phận vậy, kiểu chia tay vì anh nghèo, em tham phú phụ bần kinh điển boléro, nhưng ít bữa cũng nguôi ngoai. Bị em còn bận làm nai lưng kiếm tiền phụ tía má nuôi em, thời gian đâu mà buồn, phải hôn anh Hai.
mấy lần sau đi nhậu qua chỗ nó hay đậu xe thì không thấy nó, bắt ông khác đi, ổng nói thằng Hớn giờ tối nó có mối chạy xe đâu ngoài Sài Gòn, ít ra đây. Mới đây gặp nó chạy ban ngày, cũng chỗ cũ, hỏi ủa mày nghỉ làm rồi sao. Nó nói dạ tại có mối chở hàng ban đêm, mà chạy khuya quá sáng đi làm hông có nổi, mà lương công nhân giờ cũng 4 triệu, thôi bỏ ra chạy xe ôm luôn cho nó tự do, có nhiêu ăn nhiêu.
lần cuối gặp nó ở Sài Gòn, nó chở tôi đi nhậu, trên xe nó không nói gì, hỏi chi cũng ậm ừ, khác hẳn mọi bận, lúc xuống xe nó nói anh có tiền cho em mượn 3 triệu, mơi em dìa Bạc Liêu, không biết chừng nào trả nhưng mà em thề có ngọn đèn là em sẽ trả. Mình hỏi sao vụ gì, tao không cho ai mượn tiền, đầu đuôi sao kể khúc giữa nghe coi, mày nói phải tao cho mày luôn 3 triệu, khỏi trả.
nó kể, lúc trước nó với con Châu có quay lại, nó chở con Châu đi làm, chở mấy con kia nữa, rồi tối chở về, kiểu vậy… sau con Châu nó đi theo một cha nào đó, bỏ đi mất biệt mấy tháng liền, nó chỉ còn chở mấy con nhỏ bạn con Châu thôi, nên cũng chán, định kiếm chỗ khác chạy thì có chuyện.
bữa đó, cũng chặp tối, thằng Hớn nhận điện thoại của một nhỏ bạn, nói anh Hớn qua chở em tới nhà bảo sanh gấp. Thì ra Châu nó sanh con, mới sanh hôm kia, chiều nay nó nói ra ngoài mua tô cháo rồi bỏ đi luôn, nó chỉ nhắn cho nhỏ bạn, một câu “tao không thể nuôi con”. Bị lúc Châu vô nhà bảo sanh, nó lấy tên và số điện thoại nhỏ bạn đó, giờ nhà bảo sanh người ta gọi, nhỏ bạn cũng chạy lên, không biết kêu ai nên kêu thằng Hớn chở đi. Thằng Hớn thấy con bé gái mới sanh đỏ hỏn, cưng quá, mà lại là con của Châu, mới nói nhỏ bạn thôi để nó ẳm về nuôi.
lúc nghĩ thì nghĩ vậy thôi, nghĩ mình có đứa nhỏ thì nuôi thôi, chớ đâu có biết nó phức tạp dữ anh Hai. Hên quá gần nhà trọ có chị kia cũng mới sanh được hơn tháng, em cho con bé qua bú thép, rồi ẵm qua cho chỉ chăm giùm, chị mới chỉ cách chăm em bé, rồi mới chỉ đi mua đồ này đồ kia, trời hơi hầm bà lằng thứ. Em rối nùi luôn. Em điện thoại kể chuyện cho bà già nghe, bả nói thôi cha con về đây, có gì bả phụ coi con bé, lần đầu tiên có cháu nội mà anh Hai.
em tính chạy vài bữa, kiếm tiền trả hết tiền nhà trọ, tiền thiếu ở tiệm tạp hoá xong rồi em về quê. Mà lúc này ế quá, xe ráp (grab) nó chạy xanh lè ngoài đường, tụi em chốc mỏ hết anh Hai. Nên em mượn anh đại, về nhà làm gì có tiền em gửi lên trả anh sau, để lẹ lẹ đưa con nhỏ về cho ông bà nội nó coi mặt. Tôi nói thôi tao cho mày ba triệu luôn, coi như mừng nhà mày có người mới, khỏi trả, nó mừng quá, nói không, em hứa em trả mà.
sáng nay nó điện, nói con bé khoẻ rồi, mới ba tháng mấy mà lật được rồi, bữa nay nhìn thấy ghét lắm anh Hai, em về đây cũng chạy xe ôm tiếp, dưới này chưa có ráp (grab), chạy được, nó hỏi liên thôi, anh ăn cua hem, cua Bạc Liêu ngon nhứt xứ, em gửi lên nha. Nói thôi tậu quá mày ơi, khỏi đi, để tiền mua sữa cho con, nha, nó cười ha hả, dạ, em chưa quen vụ cha – con này, mà chắc riết cũng phải quen thôi
Đàm Hà Phú