Những người thợ chụp ảnh dạo cuối cùng.
Tối thứ 7 tuần trước tôi có hẹn một người bạn ngồi uống nước trước Bưu điện thành phố. Cũng lâu rồi tôi không ra những chỗ đông người như thế này. Nhìn dòng xe tấp nập, nhìn dòng người qua lại, nhìn hàng quán sầm uất. Tôi cũng cảm thấy phấn chấn hơn sau khoảng thời gian dài chỉ biết cắm đầu vào công việc.
Bỗng, tôi nhìn thấy đâu đó giữa chốn đô hội đầy nhộn nhịp là đôi mắt đượm buồn của một ông bác chụp ảnh dạo. Bác cứ chắp tay sau hông, đi tới từng người mời chào chụp ảnh kỉ niệm và tôi nghĩ rằng dường như bác cũng biết trước được câu trả lời sẽ là gì. Tôi thấy thương bác… Thương cái thân hình gầy nhom phải đeo chiếc máy ảnh cồng kềnh và nặng trĩu, nặng như cái nỗi lo cơm áo gáo tiền. Tôi ngồi đấy cả buổi và cũng chưa thấy bác chụp được cho ai cả. Tôi cũng muốn giúp lắm nhưng ngặt nỗi… khi ấy chỉ còn mỗi 20 ngàn trong túi.
Thật ra, khi xã hội càng phát triển, rất nhiều ngành nghề sẽ trở nên lạc hậu và bị đào thải. Nghề chụp ảnh dạo cũng không ngoại lệ. Chẳng biết rằng 5 hay 10 năm trước nó đã như thế nào nhưng giờ đây tôi nghĩ rằng nó chỉ đủ cho những người thợ sống lay lắt qua ngày. Nhất là bây giờ, hầu như ai cũng có riêng cho mình một chiếc điện thoại thông minh với đủ các tính năng chụp hình và hàng loạt ứng dụng chỉnh sửa ảnh. Bên cạnh đó, ngày càng có nhiều phân khúc cho mọi người lựa chọn. Vậy nên, đối với những người có thu nhập thấp thì chuyện sở hữu thiết bị này cũng không phải là quá khó.
Chẳng những thế, xu hướng lưu trữ hình ảnh hiện nay cũng rất khác so với hồi đó. Nếu như trước đây, nhà nào cũng sở hữu một vài cuốn album ảnh, mỗi khi khách đến nhà chơi sẽ mở ra để khoe. Thì hiện nay, mọi người có xu hướng lưu trữ hình ảnh trong điện thoại hoặc đăng tải lên mạng xã hội để mọi người từ khắp nơi có thể nhìn thấy. Tóm lại thì chụp ảnh bằng điện thoại vừa nhanh gọn, vừa có thể lưu trữ, có thể tự chỉnh sửa, chụp bao nhiêu tùy thích và hoàn toàn miễn phí. Chỉ bấy nhiều lí do kể trên thôi đã thấy rằng mọi người không có lí do gì để sử dụng dịch vụ của những người thợ chụp ảnh dạo cả. Nếu có thì chắc chỉ là muốn ủng hộ các bác ấy mà thôi. Mà chúng ta cũng biết rằng, ở trong làm ăn cái gì dựa vào ủng hộ thì chỉ là tạm thời, còn dựa vào nhu cầu mới là bền vững.
Vậy thì trách gì bây giờ? Trách sao mọi thứ thay đổi nhanh quá? Hay trách những người thợ ấy không chịu thích nghi, đổi mới? Tôi cũng không biết nữa. Họ làm cái nghề ấy cũng mấy chục năm rồi, đến tuổi xế tà, đầu óc bắt đầu chậm chạp, khó tiếp thu, thay đổi kịp theo thời đại. Họ cũng bị choáng ngộp trước sự đổi thay quá nhanh của xã hội. Biết bao năm, họ đã quen sống bằng nghề này rồi, bây giờ bỏ thì làm gì bây giờ? Tôi nghĩ chắc cũng đã có nhiều người thợ bỏ nghề, chuyển sang công việc khác như chạy xe ôm hay làm gì đó. Một số còn lại thì vẫn cố bám trụ. Chắc thứ còn níu những người ở lại chính là đam mê và nhiệt huyết với cái nghề này. Tôi nghĩ rằng khoảng chừng 10 năm nữa, khi những người thợ chụp ảnh dạo còn lại đã nghỉ hưu cả, chắc lúc đó chúng ta sẽ không còn thấy hình ảnh những ông bác bận đồ lịch sự, đầu đội mũ berret, cổ đeo chiếc mái ảnh to đùng rảo bước qua lại ở những địa điểm thăm quan nữa.
Buồn cho một cái nghề đã lỗi thời…
Smiling Gecko