<Bữa tiệc lạ kỳ của Đặng Lê Nguyên Vũ>
Đến hôm sau ngủ dậy, ngồi ăn sáng ở “Nhà trên đồi” trước khi ra sân bay trở lại TP.HCM, tôi mới nhớ ra hôm đó chính là ngày thành lập Tập đoàn Trung Nguyên. 28 năm trước trong một con hẻm nhỏ ở TP.Buôn Ma Thuột, chàng sinh viên y khoa Đặng Lê Nguyên Vũ (ĐLNV) đã mở “Hãng cà phê Trung Nguyên” với khát khao duy nhất là kiếm tiền, thoát nghèo. Giờ cà phê của anh đã có mặt ở hàng trăm quốc gia. Trung Nguyên E-Coffee, mô hình cà phê khởi nghiệp đã lên tới con số gần 800 cửa hàng, bao phủ khắp Việt Nam, xuất hiện tại Mỹ, Iceland và hơn 1.000 hợp đồng nhượng quyền được ký kết thành công.
Năm 2023, khi quán cà phê Trung Nguyên Legend đầu tiên ra mắt tại Mỹ, chuyên trang về ẩm thực Eater Los Angeles (Mỹ) mô tả: “Không gian Trung Nguyên Legend tại Mỹ là điểm đến đặc biệt để thưởng thức cà phê pha phin và espresso sử dụng 100% nguyên liệu từ hạt cà phê robusta và arabica trồng tại Việt Nam…”. Trước đó, không gian cà phê mang đậm văn hóa Việt của Trung Nguyên cũng gây sốt tại thủ phủ cà phê thế giới Thượng Hải. Cà phê đạo của Trung Nguyên cũng xuất hiện trên các hãng thông tấn hàng đầu thế giới…
Khát vọng mang văn hóa Việt, cà phê Việt ra thế giới để “nhắc đến cà phê, thế giới nghĩ tới Việt Nam” vẫn luôn tuôn chảy trong Đặng Lê Nguyên Vũ, hiện diện mọi nơi, mọi lúc trên hành trình của Trung Nguyên và của chính Vũ.
Thế nhưng ông chủ của nó, người được tôn vinh là “vua cà phê Việt”, linh hồn của hành trình 28 năm đầy kinh ngạc đó đang ở cách tôi gần 2 km nơi nhà hang. Một mình, trong ngày khai sinh ra Trung Nguyên. Cả trang trại vắng ngắt, không có một dấu hiệu gì về lễ lạt, hội hè. Những nhân viên làm việc ở “Nhà trên đồi” không ai nhắc đến. Như bao lần chúng tôi đến đây, họ lúc nào cũng tối giản, từ trang phục, đi lại, giao tiếp. Họ luôn ở đó, nhẹ nhàng, chu đáo, không xa cách nhưng không gây bất cứ một sự chú ý nào về phía mình. Tôi nhớ đến lời Đặng Lê Nguyên Vũ “Qua không còn muốn những thứ như vậy nữa”, ý là những vật chất, hội hè… để tự lý giải cho sự im ắng lạ thường của ngày kỷ niệm ra đời thương hiệu cà phê hàng đầu Việt Nam mà tôi vô tình chứng kiến.
Vũ bảo “tiệc tùng thật sự chính là tiệc tùng trong tư duy”. Bữa tiệc đó chỉ diễn ra khi Đặng Lê Nguyên Vũ gặp được người có cùng tần số thì “qua có thể nói 7 ngày 7 đêm không ăn uống gì cũng được. Dùng cà phê nói chuyện với những người mà mình nói chuyện được, mình vui được, mình chia sẻ được thì đó là nguồn vui thực sự của người giống như Qua. Còn không thì Qua im lặng suốt, Qua đâu có nói. Qua im lặng suốt thôi”.
Tôi cố hình dung xem Đặng Lê Nguyên Vũ làm gì vào lúc đó. Anh thiền? Anh đang đi vòng quanh khu vực nhà hang? Anh đang “nhận ý chỉ từ trời” (như Vũ đã có lần tiết lộ) hay đang suy tư về thời cuộc? Tôi không biết.
Đặng Lê Nguyên Vũ bảo, có nhiều ngày anh thức dậy từ lúc 2 - 3 giờ sáng, ngồi một mình trong nhà hang nhìn ra khoảng không bên ngoài tối đen như mực. “Qua cứ cầm cái điện thoại lên rồi lại bỏ xuống. Qua muốn gọi cho người anh em của mình vì qua nhìn thấy nhiều chuyện xảy ra với họ nhưng không được. Qua thấy Qua khổ quá”, giọng Vũ có gì đó bứt rứt. Vũ kể đã hơn một lần gọi cho những người anh em của mình để cảnh báo, để nhắc nhở nhưng họ không nghe. Và khi kiếp nạn đến thật, thì đã muộn. Vì thế, mỗi lần nhận “thông điệp của Trời” (như anh nói) chuyển cho ai đó Vũ lại khổ sở giữa chuyện báo hay không báo tin cho những người bạn của mình. “Nói không nghe thì thôi, Qua buồn nhưng biết làm sao”. Nhưng không chuyển tin thì Vũ lại ôm nỗi day dứt trong sự tĩnh lặng cô độc của mình. Đó có lẽ là một phần lý do lâu lâu Vũ nhắn cho tôi một cái tin. Hoặc thần giao cách cảm, tôi lại muốn gặp anh dù cuộc nói chuyện giữa anh và tôi luôn chênh vênh. Có một khoảng trống trong não bộ của tôi về thế giới siêu nhiên, về cảnh giới vô tận của anh - không thể kéo lại gần.

Ở M’Drak trời tối rất nhanh, khu vực nhà hang cũng lên đèn rất sớm (Nơi ở của ĐLNV).
Trích: Kỳ 2: Gặp Đặng Lê Nguyên Vũ ở Sài Gòn: Có gì trong đồ hình không chữ? của nhà báo Nguyên Hằng (Báo Thanh Niên).
To be continue…