Thi thơ anh vốn không ham
Không vì không có ai làm cùng ta
Dấn thân chứng mệt thấy bà
Còn đâu thi hứng để mà làm thơ
Nhưng rồi trong lúc bơ vơ
Một tâm hồn đẹp bất ngờ tri âm
Hỏi thế gian anh có lầm
Làm thơ đánh chứng sắt cầm nên duyên?
Trên F có một anh Thầy
Tên là “Người Tuyết ai sờ cờ rem”
Dù mang tên nick “cờ rem”
Nhưng lòng ấm áp không kem tí nào
Anh em ib bóc rào rào
Hỏi xin tư vấn “con nào anh ơi?”
Pic anh vừa học vừa chơi
Rất nhiều kiến thức, chuyện đời kinh qua
Tính anh ko thích ba hoa
Chỉ dạy cặn kẽ điểm ra, điểm vào
Tuyệt nhiên không được hô hào
Cổ nào nó tốt khắc người nhào vô
Píc anh cũng hút các cô
Từ già đến trẻ đổ xô đến tìm
Ước gì anh có nhiều tim (quả tim)
Mỗi cô một quả khỏi “dìm hàng” nhau.
Thôi toàn nói chuyện đâu đâu
Doanh em chốt lại một câu thế này:
Gặp anh là một cái duyên
Lại còn may mắn lên thuyền cùng anh
Chúc cho tài khoản luôn xanh
Tình anh em mãi như “tranh họa đồ”
Nếu ai chán muốn phát rồ
Lên gặp anh Tuyết là hồ hởi ngay!
vẫn nghĩ Doanh tỉ tỉ thạo môn thổi…tiêu. Ai dè thơ cũng đáo để phết.
Có lẽ mình phải về xin bí kíp để tăng cường công lực bợ đỡ Thầy mí được.
Cuối tuần vẫn online khen Thầy. Cạnh tranh thế này khốc liệt quá!