thủng đáy
Giới hạn cuối cũng là 4.2-4.3
Gold nó cắt lỗ aah xong sang đua trần MDC ăn ngay mấy cây sàn. Đánh đấm chộp giật sống gấp thế chẳng mấy cháy tk.
Con này nó nói không đi đôi với làm sang mdc ct ngon Mục tiêu và hướng phát triển lâu dài của Công ty Cổ phần Hợp Nhất - CÔNG TY CỔ PHẦN HỢP NHẤT
Phiên bản atimon hgm
note !
AAH tăng trưởng doanh thu 4 quý liên tiếp nhờ đầu tư máy móc hạ tầng trong khai thác THAN.
quý tiếp theo
con này càng PR càng xuống , điểm leo tàu 3.5-4 làm sổ tiết kiệm , năm thu lãi 1 lần là ấm .CP này rất hay ! Có MỎ nên ko lo lỗ !
Lái cp này rất thích quay tay ăn phí , đúng chất cp có MỎ TIỀN , nhưng chỉ thích nằm 3.5 - 4 !
Doanh nghiệp mà lên HOSE thì huy động vốn thuận lợi hơn , Khối lượng giao dịch rất đáng nể từ lúc lên sàn
Đc chuyển sàn ha bác
Giá này mà ko short thì có lỗi vs vk con :)))
Bác nào đi họp cổ đông đề xuất xem lãnh đạo chuyển sang HOSE cho dễ huy động vốn.
Cty thân cố chủ tịch Quang; khi cụ Trọng mất mới ngóc lên được
TỪ BỎ LÀM ĐIỀU XẤU CÒN QUAN TRỌNG HƠN LÀ LÀM ĐIỀU TỐT
Ta thường ca ngợi những người làm điều thiện nhưng mấy ai đủ tỉnh táo để hiểu rằng một người ngừng làm điều xấu còn đáng quý hơn rất nhiều, bởi vì buông bỏ cái xấu là khởi đầu của việc làm một người tốt thật sự.
Cái xấu không tự nhiên mà có, ta không thể trở nên xấu chỉ sau một đêm.
Rất hiếm ai thức dậy vào một ngày bình thường và quyết định trở thành người xấu. Ác ý không đến từ một khoảnh khắc mà là một chuỗi những lựa chọn nhỏ nhặt, vô tình hoặc hữu ý của ta trong quá khứ.
Nó có thể là một lời nói dối nhỏ nhưng làm tổn thương niềm tin.
Là một sự im lặng khi lẽ ra cần lên tiếng.
Là một ánh mắt lạnh nhạt khi có người đang cần sự ấm áp.
Là một chút nhẫn tâm khi ta có thể bao dung cho ai đó.
Chúng ta thường tự cho rằng chỉ cần làm một việc tốt thì có thể chuộc lại những lỗi lầm đã gây ra.
Nhưng lòng tốt không phải là một phép cân bằng. Một trăm lần thiện không thể xóa đi một lần lừa dối. Một trăm lần tử tế cũng không thể làm nguôi ngoai một lần phản bội.
Cổ nhân có nói: “Thà đừng làm ác còn hơn cố làm thiện.” Bởi vì lòng tốt có thể là một lựa chọn nhưng không làm điều xấu lại là một trách nhiệm cao quý hơn.
Từ bỏ làm điều xấu không cần đến sự dũng cảm như khi ta làm việc tốt. Nó chỉ cần một chút tỉnh thức, một chút soi xét, một chút ngẫm lại và nhìn thẳng vào lương tâm của chính mình, ta sẽ có câu trả lời.
Khi ta ngừng làm tổn thương người khác, dù là bằng lời nói, suy nghĩ hay hành động thì thế giới cũng sẽ bớt đi một nỗi đau.
Khi ta không đổ lỗi, không gian dối, không vô tâm thì những điều tốt đẹp sẽ tự nhiên lớn lên. Như một khu vườn, chỉ cần dọn dẹp cỏ dại, hoa sẽ tự tìm cách vươn mình.
“Hãy trở thành một người tốt“, nhưng có lẽ điều đầu tiên nên làm là đừng trở thành một người xấu. Và đôi khi đó đã là một thành tựu vĩ đại rồi.
2 - đôi mắt tuổi thơ
Có một điều kỳ lạ mà ai cũng trải qua nhưng ít ai thực sự nhận ra: khi còn nhỏ, ta có thể biến bất cứ thứ gì thành một thế giới đầy màu sắc. Một khoảng sân đầy nắng có thể là cả một vương quốc. Một chiếc hộp cũ có thể trở thành con tàu vũ trụ. Một buổi chiều mưa có thể hóa thành một cuộc phiêu lưu kỳ thú. Trẻ con có khả năng tìm thấy tất cả ở nơi chẳng có gì – niềm vui trong những điều nhỏ bé, sự háo hức trong những điều bình thường, phép màu trong từng khoảnh khắc.
Rồi ta lớn lên. Và dần dần, ta đánh mất khả năng đó.
Ta bước vào những thành phố rực rỡ ánh đèn, ngồi giữa những quán cà phê sang trọng, sở hữu những thứ ta từng mơ ước khi còn bé. Nhưng có một cảm giác trống rỗng nào đó cứ bám lấy ta. Đứng giữa nơi có tất cả, ta lại không tìm được gì. Không tìm thấy sự háo hức, không tìm thấy niềm vui, không tìm thấy điều gì thực sự làm ta rung động.
Trẻ con có thể ngồi hàng giờ chỉ để ngắm một con kiến bò trên nền đất, vì với chúng, thế giới này quá rộng lớn và mỗi điều nhỏ bé đều đáng để tò mò. Người lớn thì lướt qua mọi thứ với đôi mắt đã chai sạn, tâm trí đã quen với sự bận rộn, những mối bận tâm vô tận. Ta không còn thấy những điều kỳ diệu trong cuộc sống, không còn ngạc nhiên trước những gì bình dị. Ta quên mất cách dừng lại và tận hưởng.
Có một lần, một đứa trẻ nhặt một viên sỏi dưới chân, ngắm nghía nó hồi lâu rồi nói với tôi: “Cục đá này đẹp quá.” Tôi nhìn theo nó, chỉ thấy một viên sỏi như bao viên sỏi khác. Nhưng trong mắt đứa bé ấy, nó có thể là một viên ngọc, một mảnh vỡ của hành tinh nào đó, hay một kho báu vừa được tìm thấy. Tôi tự hỏi, từ lúc nào ta đã mất đi khả năng nhìn mọi thứ với ánh mắt lấp lánh như thế?
Người lớn có thể đi khắp nơi, sống trong những ngôi nhà tiện nghi, sở hữu những món đồ xa xỉ, nhưng lại lạc lõng ngay trong chính cuộc đời mình. Ta cứ chạy theo những thứ to lớn hơn, đẹp đẽ hơn, nhưng càng có nhiều, ta lại càng thấy trống rỗng. Ta có cả một thế giới trong tầm tay, nhưng dường như chẳng còn gì thực sự làm ta hạnh phúc.
Có lẽ, điều ta cần không phải là nhiều hơn, mà là tìm lại ánh mắt thuở ban đầu. Biết dừng lại để cảm nhận. Biết tận hưởng những điều nhỏ bé. Biết tìm thấy niềm vui từ những gì đơn sơ nhất. Như một tách trà nóng trong buổi sáng yên tĩnh. Như tiếng gió thổi qua những tán cây. Như một cuộc trò chuyện chân thành. Như một khoảnh khắc nhìn lên bầu trời và cảm nhận được sự bao la của nó.
Bởi vì hạnh phúc không nằm ở những thứ ta có, mà nằm ở cách ta nhìn nhận những gì mình đang có. Trẻ con tìm thấy cả vũ trụ trong một hạt cát. Còn người lớn đôi khi có cả thế giới trong tay, nhưng vẫn cảm thấy mình chẳng có gì.







