Khiêm tốn thật thà tăng giá trị
Kiêu căng tự đắc chủ thấp hèn
Một nắm cơm khô lợi hơn tô thuốc độc
Tiếng nhỏ mà lành hơn danh lớn ác
Gửi các anh chị em trong topic một bài mình sưu tầm được, cũng khá hay và có thể chiêm nghiệm được trong thời điểm nhạy cảm này. Thời điểm này mọi người nên tự tìm hiểu và tự mình chịu trách nhiệm cho quyết định của mình. Đừng nên đặt lòng tin, tiền bạc, của cải và tất cả mọi thứ mình kiếm được vào bất kỳ ai cả.
Vì họ không phải người thân, không phải cùng một dòng máu với mình thì một khi đã quyết định trông chờ và làm theo quyết định của họ thì phải tìm hiểu cho thật kỹ. Tiền mình kiếm được là mồ hôi, là nước mắt và có nhiều lúc còn là máu của mình nữa nên đừng sử dụng nó quá dễ dàng mọi người ơi.
Nên đợi tình hình củi lửa bớt căng thẳng thì mình sẽ hướng dẫn để mọi người có thể “tự đầu tư” thì như vậy mọi người mới tốt lên được. Như lời của lão @TruongTamGia có nói “Rồi đây mọi người sẽ nhận ra thằng tử tế nhất thị trường chứng khoán là thằng muốn về bờ chứ không phải thằng muốn ăn bằng nần!”
Nhớ nhé, tiền khó kiếm lắm. Không biết cách sử dụng thì đem cho, tặng hoặc làm việc thiện nguyện đi chứ đừng sử dụng nó phung phí. Thôi mình off, nay 1 mình làm hết nửa chai Jagermeister nên say bí tỷ! Chúc mọi người tối an lành.
Một vị thiền sư đi ngao du thiên hạ , khi đến một vùng núi nọ thì chẳng may bị ốm nặng . Ông được một bà lão là chủ quán trà cứu và đưa về nhà chăm sóc . Mặc dù không biết tung tích vị thiền sư, quán nghèo thưa thớt khách, không có tiền nhưng bà lão vẫn tận tình chăm sóc và cứu chữa cho ông …
Hơn ba tháng ròng vị thiền sư mới bình phục. Cảm động trước lòng tốt của bà chủ quán, vị thiền sư trước khi rời đi, đã dành một tuần lễ để đào một cái giếng cạnh quán cho bà lão tiện dùng nước, không phải ra tận suối gánh nữa .
Không ngờ, từ khi dùng nước giếng mà vị thiền sư đã đào để pha bán trà. Trà của bà lão có vị thơm thật đặc biệt và vị trà cũng rất ngon, ai uống một lần cũng phải quay lại. Tiếng lành đồn xa, quán trà của bà lão khách đến đông nườm nượp. Bà lão bán nước bỗng chốc trở nên giàu có từ đó ….
Vài năm sau, vị thiền sư có dịp ghé qua quán để thăm lại ân nhân của mình. Thấy cơ ngơi khang trang, vị thiền sư rất mừng cho bà lão. Khi hỏi về nước giếng, bà lão than phiền với thiền sư:
“ Nước giếng này tốt lắm, có điều nước không có đủ cho tôi dùng, vì lượng khách càng ngày càng nhiều, nên tôi càng ngày càng bị thiếu nước để bán cho khách. Ông có thể đào thêm cho tôi cái giếng khác có thật nhiều nước được không?
Vị thiền sư nghe xong lắc đầu nói: Không tốn kém gì cả, từ nguồn nước trời cho, rồi kiếm ra nhiều tiền như vậy mà bà vẫn không thấy hài lòng ư ?
Bà lão thản nhiên trả lời: Nước không mất tiền để mua thì chẳng phải càng có nhiều càng tốt hay sao?
Thiền sư không biết nói gì chỉ lẳng lặng viết lên tường một câu:
-“Trời đất bao la nhưng lòng tham của con người còn mênh mông hơn thế,” …. Rồi lẳng lặng quay đi, không bao giờ quay trở lại quán nữa. Giếng nước từ ấy cũng cạn dần ….
Chúng ta có giống như bà lão kia? từ một người tốt đã trở thành người xấu chỉ vì lòng tham vô đáy của chính mình, lúc nghèo khó thì sống rất ân tình tử tế không tính toán đến tiền bạc. Nhưng khi giầu có thì lúc nào cũng chỉ nghĩ đến kiếm tiền....trong đầu lúc nào cũng chỉ có tiền....
Biết đủ là đủ, cầu cho đủ thì bao giờ mới đủ ?
Biết nhàn là nhàn, đợi cho nhàn thì bao giờ mới nhàn …