Thực ra để nói ai giỏi hơn ai thì cũng rất khó, vì nó còn do thiên thời địa lợi và nhân hòa.
Nhưng mình phải công nhận Khổng Minh cũng là bậc kỳ tài trong thiên hạ:
Học vấn của Khổng Minh uyên bác nhưng lại chỉ ở ngôi nhà tranh nơi hoang vắng ấy cũng là cái tài.
Ba ae Lưu Bị phải mất ba lần đi mời, Khổng Minh mới chịu về phò, ấy cũng là cái tài.
Mục đích của Khổng Minh sang Đông Ngô là để mượn quân đánh Tào, thế mà Khổng Minh lại làm cho Tôn Quyền phải tỏ lời nhờ Lưu Bị hợp tác đánh Tào, đó là kế sách địch vận, bảo vệ thanh danh. Ấy cũng là cái tài.
Trong nguy hiểm mới biết ai có lòng lo cho quốc gia mà quên thân mình ấy cũng là tài. Không giống như bọn Trương Chiêu tỏ ra đa mưu túc kế thế mà lúc quốc gia lâm nguy lại khuyên Tôn Quyền đầu hàng để lo cho bản thân mình trước. Lời xưa có câu “Gia bần chi hiếu tử, quốc loạn tức trung thần”.
Khổng Minh qua Giang Đông chỉ với hai bàn tay không, cái gì cũng mượn. Trước mượn binh Đông Ngô đánh Tào, rồi lại mượn tên của Tào giúp Đông Ngô. Lại mượn thuyền của Lỗ Túc đi lấy tên, mượn đêm sương mù để lừa giặc, mượn gió đông để đánh Tào. Cái gì cũng chỉ mượn của người, của trời mà thành công. Ấy là cái đại tài vậy
Có lẽ cái còn thiếu để có thể tạo lên một Khổng Minh trở lên nổi hơn có lẽ nằm ở yếu tố nhân hòa vâyj
Mỹ đang cố gắng mở đàm phán lại với Trung Quốc để giải quyết tình trạng đứt gãy chuỗi cung ứng. Giống như việc cho Venezuela đưa dầu trở lại vào châu Âu. Trữ lượng dầu ngoài tự nhiên nước này lớn gấp 3 lần so với Nga
Vì Mỹ hiểu rõ chỉ với FED thì không thể làm giảm được áp lực lạm phát từ gốc rễ nên phải đàm phán lại với các đối thủ xưa
Tam quốc đại chiến thôi.
Giờ Thục làm loạn thì phải liên minh với Ngô để kiềm chế
Qua cuộc chiến này mới hiểu tại sao hệ thống chính trị Mỹ luôn coi Nga là kẻ thù số 1 chứ ko phải trung quốc, Trump lên đập TQ đi lệch hướng là bị cho ngã ngựa ngay.