Ack này là trích bài Tương Kiến Hoan của Lý Dục. Ý là đời người đằng đẵng mối hận cũng như nước sông lớn mãi đổ về đông.
Ông là vua nước Nam Đường, bị Tống Thái Tổ đánh bại. Sau đó vợ ông bị Tống Thái Tông cướp đoạt.
Nửa đời trước sống ngập vàng son, nửa đời sau khốn cùng thất vọng nên thơ ông mang nỗi buồn vong quốc.
Sau khi viết bài thơ này ông bị Thái Tông cho là lòng có hận ý nên ban rượu độc tự sát.
Dk hiểu em ghê
Nhưng mờ em là đứa tò mò nên vẫn muốn biết điều anh @TommyJerry muốn truyền tải đến em đó là gì
Hicccc thể loại này đúng là em không cảm thụ dc, vì từ ngữ em k hiểu
Cảm ơn anh đã giải thích cho em!
Rồi… Tui hiểu lầm… Tưởng a bạn nói cái truyện hắc hoá viết ngược của 3 mắt
Để đi kiếm bài thơ a bạn vừa đưa nghía thử
Anh Tơm Mỳ biết nhiều thứ ghê
Thế mới bẩu "
- Đa hận đa sầu ắt thời vong
Chiên Trứng cũng ko nên hận … hãy xem là duyên là nợ cho lòng nhẹ nhàng, tuy vậy vẫn phải " rút kinh nghiệm và tìm giải pháp khắc phục "
Bạn gu gồ mà
Tương kiến hoan kỳ 1
Lâm hoa tạ liễu xuân hồng,
Thái thông thông.
Vô nại triêu lai hàn vũ,
Vãn lai phong.
Yên chi lệ,
Tương lưu tuý,
Kỷ thời trùng.
Tự thị nhân sinh trường hận,
Thuỷ trường đông.
( Internet )
Nói chung là 95% nhà dtu thua lỗ, nên nhiều khi mình nằm trong 95% đó cũng là việc…bthuong
Nhiều khi cũng an ủi bản thân chút xíu để cs thoải mái vui vẻ, giữ tinh thần, sk, nằm chờ tới đợt sóng tiếp theo
Cứ từ từ trải nghiệm rùi kiếm lại thôi
Nhân sinh là từ xuất hiện rất nhiều trong thơ cổ.
Riêng thơ thì em thích thơ Đường và cổ phong hơn thơ mới.
Dịch nghĩa
Hoa rừng đã làm tàn phai màu xuân hồng,
Quá gấp gáp.
Không làm sao được với cơn mưa lạnh đang tới,
Cơn gió chiều.
Nước mắt trên má,
Hoa và người làm say lẫn nhau,
Bao giờ mới gặp lại?
Như cõi nhân sinh ai cũng đều có mối hận,
Như dòng nước chảy mãi về đông.
Bản dịch đc đánh giá cao nhất
Có sự chuyển dịch qua lại giữa 95 và 5 đó, chưa thấy ai đề cập
Thể loại này thì em chịu, k thể hiểu nổi ý nghĩa của 1 câu
Có bài này thể loại gì đó của Nhật, k biết em ấn tượng cái gì mà từ hồi đọc báo Mực Tím hồi học cấp 3, em nhớ luôn tới giờ
Thành phố xinh xinh,
Có chiếc cầu treo bắc ngang qua vịnh,
Tôi đã để lại đó cả trái tim mình.
Em cũng chưa đọc dc luôn.
Vậy anh đề cập đi
“Mây là gì, chỉ là cái cớ của bầu trời
Đời là gì, chỉ là sự trốn chạy cái chết.”
Hic, như này có phải là mang hơi hướng bi quan không anh?
A nghĩ ra, rồi nêu thử xem cao kiến e như nào mà
Này sao em nghĩ ra nổi
Ý là… cố chuyển từ số nhà 95 sang nhà số 5 đi… Chứ đừng lấy số đông, đừng lấy sự tiêu cực của người khác mà lấy làm an ủi… Cách suy nghĩ như vậy sau này sẽ ko hay ấy