Những thằng sinh ra trong gia đình có điều kiện, bố mẹ chúng nó sẽ dạy chúng nó tầm quan trọng của đất đai và nó sẽ rất hiểu và quí trọng
Ngược lại những thằng sinh ra trong bần hàn, bố mẹ nai lưng cả đời không đủ mảnh đất nên nó luôn mang ác cảm với đất, luôn oán trách tại sao nó cao thế, tại sao nhà mình ở chật thế, tại sao cuộc sống khổ sở thế.
Nó luôn mang ác cảm như vậy nên khi xã hội có biến về đất là nó tự nghĩ (thủ z…tinh thần) trong đầu hàng trăm kịch bản cho tương lai và mong giá đất giảm 50-80%
Nó cứ chìm đắm mãi trong cái suy nghĩ đấy và cuối cùng vẫn không có nổi mảnh đất cắm dùi, và nó lại mang cái tư duy của bố mẹ nó truyền cho thế hệ tiếp theo. Thế là 1 thế hệ loser từ nó ra đời
Lời anh nói về ngẫm đi, 1 tuần không hiểu thì 1 tháng. 1 tháng không hiểu thì ngẫm 1 năm. Già rồi nhận ra chân lý đấy cũng chưa muộn đâu. Mang tư tưởng tốt truyền cho con để xã hội phát triển là được rồi
nếu người xung quanh mình, bạn bè, đồng nghiệp, gia đình… thường nói mình là thằng tâm thần, hoặc hoang đường, hoặc bệnh, hoặc lôm côm, hoặc hoang tưởng, hoặc vớ vẫn… gì đó tương tự, thì ko nên buôn cổ đâu
Cũng không chắc chắn là thế,hồi tôi còn nhỏ 20 năm trước,tôi cứ nghĩ nghề mình làm là bán sỉ,mình đau cần mua nhà mặt tiền để bán lẻ,mà mặt tiền để làm cty thì tụi trộm nó đi qua nó vô trộm vặt khi mình ko để ý,và tối mà ngủ nhà mặt tiền thì tiếng xe ồn ,thế là mình ko mua nhà mặt tiền,giờ nhà mặt tiền nó càng ngày càng cao,giờ ai cũng muốn có nhà mặt tiền,vậy 20 năm sau nữa có thay đổi như 20 năm trước suy nghĩ cua mình ko?