Tuần tới đua lệnh mua
Giải Pháp Win-Win cho Mỹ và Việt Nam
Chính phủ Mỹ ra suất thuế quan lên hàng nhập khẩu từ Việt Nam là 46%. Một con số quá lớn làm nhiều người lo lắng, thậm chí là hoảng loạn. Nhưng nếu bạn bình tâm suy nghĩ kỹ thì đây chỉ là một bước kêu gọi Việt Nam bước vào bàn đàm phán. Con số này không được đưa ra như một con số cố định, mà là từ một công thức có nhiều biến số. Điều đó có nghĩa là bàn đàm phán đang rộng mở và Việt Nam có rất nhiều dư địa để đàm phán với Mỹ trên các biến số đó. Ai có hiểu biết về nghệ thuật đàm phán đều biết là càng có nhiều biến số, thì càng có nhiều cơ hội đàm phán. Khi người ta đưa ra một yêu cầu có nhiều biến số như vậy là người ta mời bạn đàm phán để đạt đến giải pháp win-win.
Cả Việt Nam và Mỹ đều nhận thức được mức độ quan trọng của mối quan hệ giữa hai nước và mức độ quan trọng của cái trade deal này là cao như thế nào. Khi cả 2 dimensions này đều cao thì khả năng rất cao là cả hai sẽ ngồi xuống tìm ra một giải pháp win-win (bạn có thể đọc lại các bài về nghệ thuật đàm phán của mình viết cách đây khá lâu).
Hôm qua tổng bí thư Tô Lâm và tổng thống Donald Trump đã có cuộc điện đàm và ông Trump đã viết trên mạng xã hội rằng Việt Nam có thể sẽ bỏ hết thuế quan lên hàng hóa của Mỹ để đạt được thỏa thuận với Mỹ. Ông cũng hứa hẹn 2 bên sẽ gặp gỡ sớm để đàm phán. Đây là một bước khởi đầu hứa hẹn.
Nhìn vào công thức thuế quan của Mỹ và theo dõi ông Trump từ khi tranh cử đến giờ thì có thể nói việc này ông Trump nhắm vào 2 mục tiêu chính: (1) giảm thâm hụt thương mại của Mỹ và (2) mang sản xuất trở về Mỹ. Bằng cách này hay cách khác thì Việt Nam cũng phải giúp Mỹ thực hiện 2 điều này thì mới có khả năng đàm phán thành công. Nhưng điều này không có nghĩa là Việt Nam sẽ chịu thiệt. Từ trước đến nay tôi không nhìn đàm phán là một zero-sum game mà nó hoàn toàn có thể là win-win đặc biệt là trong tình trạng mức độ quan trọng của cái deal và của mối quan hệ giữa hai bên đều rất cao.
Việc Việt Nam đưa thuế quan lên hàng hóa của Mỹ về zero sẽ giúp một phần cho chuyện này, nhưng mình e rằng nó vẫn chưa đủ, hiện nay Việt Nam xuất siêu sang Mỹ gấp 10 lần: xuất sang Mỹ 136.6 tỷ đô nhưng chỉ nhập lại 13.1 tỷ đô. Giảm thuế quan về zero cũng không cân bằng được cán cân thương mại. Việt Nam cần phải làm thêm 1 số chuyện nữa: tăng mua hàng hóa của Mỹ, giảm xuất sang Mỹ, và đưa một phần sản xuất vào Mỹ. Trong 3 điều này, điều số 2, giảm xuất sang Mỹ là có nhiều dư địa để đàm phán nhất, mình sẽ bàn sau cùng.
Việt Nam đã hứa mua thêm hàng của Mỹ và mình nghĩ điều này sẽ tăng dần lên. Tuy nhiên sức mua của Việt Nam cũng có giới hạn, giải pháp này cần có thời gian để đạt được hiệu quả. Việc này thật ra là có lợi cho Việt Nam vì mình sẽ có hàng hóa chất lượng cao để sử dụng trong sản xuất và tiêu dùng.
Việc đưa một phần sản xuất qua Mỹ cũng cần có thời gian và chỉ có thể tăng từ từ. Việc này giúp các công ty Việt Nam tiếp cận được với cách làm ăn của Mỹ, về lâu dài sẽ giúp các công ty Việt Nam lớn mạnh hơn.
Bây giờ nói đến giải pháp có thể mang lại hiệu quả lớn nhất: giảm xuất khẩu qua Mỹ. Điều này mới nghe thì thấy thua thiệt nhưng nếu nhìn kỹ thì thật ra cũng có lợi cho Việt Nam và là điều mà mình nghĩ cả chính quyền và các công ty Việt Nam cũng muốn làm. Nhưng mà trước giờ chưa làm được là do chưa bị ép. Trước giờ cứ làm kiểu cũ thấy cũng ngon ngon nên chưa có ai thật sự sống chết để thay đổi cả. Coi như bây giờ là bị ép phải thay đổi thì sẽ phải làm thôi. Đó là một điều tốt.
Bạn hãy nhìn vào biểu đồ Việt Nam nhập hàng của Tàu và xuất hàng qua Mỹ ở dưới xem sao. Như là 2 chị em song sinh! Việt Nam tuy xuất khẩu qua Mỹ nhiều, nhưng phần lớn là giá trị gia tăng mà Việt Nam có được trong đó rất nhỏ: từ việc đơn giản như thay mác hàng Tàu thành hàng Việt để xuất sang Mỹ cho đến các việc lắp ráp gia công cho các công ty nước ngoài để xuất sang Mỹ. Chưa kể là các công ty nước ngoài ở Việt Nam còn được ưu đãi thuê đất, ưu đãi thuế, … đủ kiểu cả. Thế nên thấy xuất khẩu qua Mỹ nhiều như vậy chứ toàn là ai ăn không à, Việt Nam chỉ được chút xíu. Giả sử Việt Nam được 2% trong đó đi thì mình chỉ được có 2% x 136.6 tỷ = 2.73 tỷ.
Nếu bây giờ Việt Nam thay đổi cơ cấu nền kinh tế, dịch chuyển sang các hoạt động mang lại giá trị cao hơn, ví dụ như 10% giá trị gia tăng chẳng hạn. Thì mình chỉ cần xuất khẩu qua Mỹ 27.3 tỷ là mình đã có được giá trị thặng dư 2.73 tỷ rồi. Lúc đó cán cân thương mại giữa Việt Nam và Mỹ chỉ còn 2x chứ không phải 10x như hiện nay nữa. 2x là vừa đúng con số mà ông Trump muốn.
Thật ra đây cũng chính là điều Việt Nam muốn làm. Mình nghe các quan chức cao cấp nhất của chính phủ nói điều này nhiều rồi. Mình nghe các công ty Việt Nam nói nhiều rồi. Mình cũng nhìn thấy và thậm chí là tham gia các dự án như thế này rồi. Nhưng sự thật là khi chưa vào thế bị ép thì khó ai thay đổi triệt để lắm. Bây giờ coi như là cơ hội để Việt Nam thay đổi theo con đường này.
Đây là cái nhìn của mình về vụ thuế quan 46% của Mỹ đánh lên hàng Việt Nam. Nên mình rất lạc quan là Việt Nam và Mỹ sẽ đi đến một giải pháp win-win.
(Mr. H.N.Đ.N)
Nói chung, những anh đang xuất khẩu vào Mỹ thì lo. Còn những anh chưa xuất khẩu gì vào Mỹ thì khỏi quan tâm thị trường này và phớt lờ thuế anh Trump
Những anh đang nhập hàng từ Mỹ về Việt Nam thì phất to rồi…
Pin lưu trữ năng lượng
Vn đã nhanh tay khi mạnh dạn hứa giảm thuế nhập khảu về 0%. Thôi kí hợp đồng khai thác đất Hiếm là xong thôi mà.
Cứ cổ phiếu khoáng sản mà mua, sợ gì
VƯỢT LÊN HOẢNG LOẠN
Thị trường chứng khoán Việt Nam đang nếm trải một cú sốc lớn khi Mỹ tuyên bố áp thuế lên đến 46% với hàng hóa từ Việt Nam, mức cao kỷ lục, đi kèm các cáo buộc về rào cản thương mại và thao túng tiền tệ.
Nỗi sợ tràn lan. Cổ phiếu giảm sàn. Tài khoản đỏ rực.
Nhưng trong cơn hoảng loạn đó, một câu hỏi lớn cần được đặt ra:
Liệu đây là thời điểm tồi tệ nhất hay chính là cơ hội tốt nhất?
Khi thị trường đỏ lửa, mọi người đua nhau bán tháo… thì trên thị trường vẫn có những nhà đầu tư ngồi im lặng và quan sát. Không phải vì họ thờ ơ mà vì họ hiểu rằng: hoảng loạn là bản năng còn đầu tư là bản lĩnh.
“Thị trường chứng khoán là nơi chuyển tiền từ người thiếu kiên nhẫn sang người kiên nhẫn.” Warren Buffett đã nói vậy.
Warren Buffett không đánh bại thị trường bằng tốc độ. Ông làm được điều đó bằng sự bền bỉ và sự tĩnh tại trong biến động.
Giữ được sự bình tĩnh không có nghĩa là không làm gì cả mà là làm ít hơn người khác nhưng chất lượng hơn người khác.
Đó là lúc bạn nhìn ra cổ phiếu nào đang bị bán vì tin tức ngắn hạn nhưng nội lực vẫn bền. Là lúc bạn phát hiện ra một doanh nghiệp bị thị trường định giá thấp hơn giá trị thật chỉ vì… tâm lý chung.
Phil Town chia sẻ trong Payback Time:
“Cơ hội chỉ đến khi thị trường tạm thời đánh mất lý trí. Bạn phải có sẵn kế hoạch, kỷ luật và kiên nhẫn đợi đến payback time.”
Với ông, đầu tư không phải là trò chơi ngắn hạn. Đó là một cuộc phục kích dài hạn, nơi bạn âm thầm quan sát, định giá, và chờ đến khi thị trường bán tài sản tốt với giá rẻ như cho.
Thị trường luôn có sóng gió, và sóng gió luôn làm bật lên bản chất thật của mỗi người, khiến đa số mất bình tĩnh, hành động theo cảm xúc.
Như tuần qua, hoảng loạn đã dẫn đến sự bán tháo diễn ra trên diện rộng ở tất cả các nhóm ngành. VN-Index giảm hơn 8,11%, hàng loạt cổ phiếu giảm sàn với dư bán sàn cực lớn. Nhưng vẫn có rất nhiều lệnh mua và mua giá sàn rất thong dong.
Khi khói bụi lắng xuống, bạn bắt đầu tự hỏi:
Liệu mình đến với thị trường bằng tư duy gì?
Tại sao chỉ một cú rơi lại khiến mình mất phương hướng đến thế?
Mình có thật sự là nhà đầu tư hay đang đua mua đua bán cùng đám đông?
Một nhà đầu tư thực thụ không chiến thắng bằng may mắn. Họ chiến thắng bằng sự hiểu biết, bằng nội lực, bằng tư duy vững vàng trong bão giông.
Bạn không thể chiến thắng thị trường nếu bạn dễ để cho mình rơi vào trạng thái hoảng loạn.
Thị trường đi xuống, đừng thất vọng.
Tài khoản âm, đừng sợ hãi.
Tâm bình khí hòa mới đủ sức đi đường dài.
Khi bạn đã “định” được bên trong, bạn mới có thể nhìn thấu được bên ngoài. Bạn bắt đầu nhận ra:
Mọi cú rơi đều ẩn chứa cơ hội.
Mọi sự kiện Thiên Nga Đen là bài thi về nội lực.
Mọi lần thua lỗ là lời nhắc nhở bạn phải trưởng thành.
Đầu tư chứng khoán dễ nhưng khó:
Dễ – khi bạn có nền tảng phân tích cơ bản, kỹ thuật.
Dễ – khi bạn biết cách lựa chọn cổ phiếu, quản trị rủi ro, định giá, cơ cấu danh mục.
Dễ – khi bạn có chiến lược mua – bán – cắt lỗ – chốt lời rõ ràng.
Nhưng sẽ rất khó nếu bạn không có điểm tựa tri thức, không hiểu mình đang làm gì, và không thể kiểm soát cảm xúc.
Đây là lúc quay về gốc rễ, xây lại tư duy đầu tư từ nền móng.
Không còn bám víu vào room chat mà là bám vào tri thức thực chiến từ những người từng sống sót qua khủng hoảng thị trường được viết lại trong các cuốn sách.
Tri thức là điểm tựa. Tâm lý vững vàng là áo giáp. Phương pháp đầu tư đúng là tấm bản đồ dẫn bạn ra khỏi vùng bão.
Và hành trình đó bắt đầu bằng những cuốn sách đúng lúc.
Với tư duy của những nhà đầu tư như Buffett và Phil Town, bạn không cần thắng trong mọi trận đấu nhỏ, bạn chỉ cần thắng đúng thời điểm khi mọi thứ đã chín muồi.
Bởi vì cuối cùng, thị trường luôn trả giá xứng đáng cho sự kiên nhẫn, nguyên tắc và bản lĩnh vượt lên nỗi sợ của chính mình.
(Tóm lược từ nguồn Happy.live)
BCG DƯỜNG NHƯ ĐỨNG NGOÀI CÁC TÁC ĐỘNG TRỰC TIẾP TỪ THƯƠNG CHIẾN.
BCG nếu có báo cáo kiểm toán thì mất khoản phủ thu, tạm ứng chắc cũng ko ông nào dám ko loại trừ
Bán chán rồi lại tranh nhau mua thôi mà. Thị trường luôn là như vậy.
Nghề nào mà chả có những vất vả cực nhọc riêng của nghề đó.
Nếu cứ nhìn những dễ dàng thoải mái mà nhảy việc, đổi nghề thì cả đời sẽ chả có thành quả gì mà lại còn thu về một đống những chua chát thất vọng kiểu “biết thế này thì cóc thèm”
Tương lai tất yếu không thể cưỡng lại
Mai đua lệnh thì đua ở cổ nào?
Sẽ chẳng bao giờ có lại cơn mưa vàng như này.
Một số thực hiện mua thăm dò đối với các cổ phiếu không bị ảnh hưởng bởi thuế quan hoặc hưởng lợi trong quá trình thúc đẩy tăng trưởng kinh tế vĩ mô.
Phía còn lại giữ vị thế quan sát và chờ đợi phản ứng cung cầu của thị trường cũng như thông tin về cuộc đàm phán.
BCG vừa ko bị ảnh hưởng trực tiếp bởi hàng rào thuế quan, vừa hưởng lợi ở xu thế phát triển kinh tế xã hội những năm tới
Hàng Tung Của sẽ ào sang Việt Nam?
báo cáo mới đây của VinaCapital cũng đánh giá đợt bán tháo này tạo ra cơ hội cho các nhà quản lý quỹ chủ động mua vào những cổ phiếu có nền tảng cơ bản tốt và ít bị tác động trực tiếp bởi chính sách thuế, với mức định giá hấp dẫn hơn.




