KHỞI ĐẦU NÀO CŨNG CÓ NHỮNG KHÓ KHĂN
Câu chuyện số một là về công việc văn phòng đàng hoàng đầu tiên của mình, mình nhận được ở một công ty khởi nghiệp đang giãy chết.
Sếp nhận mình vội. Có thể vì các ứng viên tới phỏng vấn trước đó đều đã chạy mất dép khi thấy cái văn phòng tồi tàn kinh khủng với điều hòa nhỏ nước vào đầu ứng viên và thang máy không cảm ứng.
Mình cũng nhận việc vội. Vì với mình mà nói, nó dù dở tệ cũng tốt hơn tất cả các công việc khác từng tìm được rồi.
Mình vào làm và học mọi thứ từ đầu. Photoshop, premiere, sau này là AI và AE.
Thú thực là khó. Chán òm không có gì thú vị cả. Đã thế, nhiều cái mình phải học đi học lại mới nhớ.
Mình được phát cho một quyển sổ ghi chép. Không biết những người trước dùng để làm gì, còn mình thì dùng để ghi lệnh premie. Sau khoảng nửa tháng gì đó, mình phải xin sổ mới vì sổ cũ đã hết giấy trắng.
Mình nhớ những ngày chủ nhật ngồi một mình trên văn phòng, không sếp không lead không đồng nghiệp, chỉ có tiếng nước điều hòa nhỏ tong tong bên cạnh, để m…ày mò học phần mềm.
Thế mà vẫn bập bõm.
Nhưng sau khi thành thạo premie, mình có những video triệu view.
Câu chuyện số hai thì xảy ra lúc mình đã lên sếp. Trên nguyên tắc thì khi là sếp, mình không cần học thêm quá cặn kẽ về kỹ thuật hay phần mềm gì nữa.
Nhưng khi công ty làm hoạt hình, mình vẫn cắp sách đi học phần mềm diễn hoạt. Những buổi đầu, thầy giáo nhận xét thẳng thừng trước lớp rằng “bạn này hơi chậm hơn các bạn khác đấy, chắc vì không có nền tảng tốt à”.
Những bạn khác học có hai buổi đã bằng mình vật vã học tới năm buổi rồi.
Thú thực là mình không nhớ con số cụ thể, hai với năm, mình bịa thôi. Chỉ nhớ nó là một con số khiến mình ngại ngùng mãi tới bây giờ.
Tất cả những gì mình làm chỉ là cười ngượng ngùng rồi học tiếp. Tới tận cuối khóa học, thầy giáo mới nhắn tin bảo sếp mình là “nếu muốn tìm lead cho team hoạt hình thì chọn mình hoặc bạn A. Hai bạn đều rất ổn”.
Lúc này, sếp mình mới biết suốt mấy tháng đó, mình đã đi học và làm bài tập như một animator hoàn toàn bình thường.
Mình là trưởng bộ phận. Bạn A là hạt giống mà mình tự tay chọn lựa để xây team.
Tất nhiên, hoạt hình mình làm bình thường. Không đáng tự hào gì lắm, vì cũng chỉ là ăn theo và sản xuất nhanh bắt trend kiếm tiền thôi. Nhưng ít nhất thì nó đã thực sự kiếm được khá nhiều tiền về cho công ty.
Câu chuyện số ba là ở bây giờ.
Giờ mình đã lớn hơn thời điểm xảy ra cả hai câu chuyện bên trên rất nhiều, cả về kinh nghiệm và tuổi tác. Có lẽ mọi người sẽ cho rằng mình đỡ vấp váp hơn xưa.
Hoặc ít nhất thì những “buổi đầu” của bây giờ dễ thở hơn xưa.
Không.
Mình đang học một khóa online nhỏ. Chỉ có 26 video thôi, tính cả intro outro. Intro ngắn, chừng hơn phút rưỡi. Video bài giảng thì khoảng 15 phút. Đơn giản đúng không?
Và mình tốn tròn 1 tuần cho chỉ intro và video bài học đầu tiên. Tròn 1 tuần, cho khoảng 16 phút rưỡi. Với mỗi ngày ngồi vào bàn học nghiêm túc ít nhất 1h đồng hồ. Chỉ trừ mỗi một hôm, hôm kia, mình đang học dở thì ngủ gật không thể tiếp thu nổi nữa nên phải leo lên giường ngủ sớm.
Mình… vấp ở mọi câu mà giáo viên nói. Có lúc thì không hiểu nghĩa của từ, có lúc thì không dịch nổi nghĩa bóng, có khi thì họ kể chuyện xen lẫn bài giảng nên mình không thể nắm nổi ngữ cảnh để hiểu cho đúng.
Mỗi lần học, mình mở ít nhất bốn tab trên máy: AI, google dịch, trang bài giảng, note máy tính.
Còn phải kè kè quyển sổ để ghi chú từ mới, và hôm sau gặp lại từ đó, mình vẫn…tắc tịt.
Với cái tốc độ này, mình sẽ tốn 6 tháng liên tục để học một khóa học online đơn giản dài chừng 6 tiếng.
Nếu hỏi có bất lực hay nản lòng không thì câu trả lời của mình là có. Rất bất lực luôn.
Nhưng sau nhiều năm lăn lộn ngoài xã hội, mình học được 3 điều thế này.
1.Khởi đầu của bất kỳ ai đều rất khó khăn. Mình, các bạn, mình của hôm qua, mình của hôm nay. Tất cả đều không ngoại lệ.
2.Rồi mọi chuyện sẽ ổn hơn. Mình sẽ không thực sự tốn đến 6 tháng để hoàn thành khóa học này.
3.Người nào vượt qua được gian khó, người đó sẽ có được món quà xứng đáng.
Câu chuyện thứ 3 này chưa đi đến đâu cả, chưa có thành tựu gì để khoe ra ở đây. Thú thực, nó chỉ là một bước khởi động nhỏ trong hành trình học tiếng Anh và tiếp cận kiến thức mới của mình thôi. Còn xa xôi lắm.
Nó vẫn đang khiến mình stress, khiến mình mất thời gian và thường xuyên bất lực vì khả năng tiếp thu hạn chế của bản thân. Mình chỉ muốn kể nó ra như một lời an ủi rằng ai bắt đầu cũng tệ kinh lên được.
Nhưng không sao hết.
Cái thứ tệ kinh lên được ấy sẽ là viên gạch đầu tiên của một ngôi nhà bự sau này.
(Chà)










