Đồng thời, bà Huỳnh Thị Thảo, Kế toán trưởng công ty cũng đăng ký bán toàn bộ hơn 280 nghìn cổ phiếu BCR nắm giữ (0,06%) trong giai đoạn từ ngày 5/5 đến 23/5, mục đích cũng là sắp xếp nhu cầu tài chính cá nhân.
Cùng chiều giao dịch, ông Phạm Hữu Quốc, Phó Tổng Giám đốc BCR, đã bán toàn bộ 309 nghìn cổ phiếu BCR trong hai ngày 14-15/4, thu về khoảng 700 triệu đồng với giá giao dịch trung bình 2.250 đồng/cổ phiếu.
Việc Mỹ có deals với Anh, rồi tới Ấn, Úc, Canada, Mexico, NewZealand, Nhật, Hàn, Đài, Brazil, Saudi, UAE, Thổ Nhĩ Kỳ thì là chuyện sớm và sẽ là nhanh nhất.
Đó là ưu tiên để khởi động một chuỗi “thức ăn” mới cho thị trường Mỹ. Hay còn gọi là Supply Chain cho nó chuyên ngành.
Còn các quốc gia còn lại, không thuộc nhóm này, sẽ là ưu tiên sau cùng và hoàn toàn phụ thuộc vào việc Mỹ sẽ deal với Trung Quốc ra sao.
…
Cross the fingers.
(Mr. T.P)
Ai rồi cũng vậy thôi.
Tầm nhìn dài hay ngắn sẽ quyết định bạn nhìn thấy cái gì. Nếu tầm nhìn quá ngắn, bạn chỉ nhìn thấy những biến động hàng ngày, hàng giờ, … mà trong phân tích dữ liệu người ta hay gọi là noise, tức là thông tin nhiễu, không có giá trị gì cho lắm. Tầm nhìn càng dài, bạn càng nhìn thấy được bức tranh dài hạn hơn, rộng lớn hơn. Từ đó thì bạn có thể có những quyết định mang tính chiến lược hơn.
Hãy lấy cuộc thương chiến giữa Mỹ và China làm ví dụ. Những lời nói của cả 2 bên được báo chí tung ra hàng ngày, hàng giờ, … tất cả chỉ là noise. Nếu bạn tập trung vào phân tích những cái đó, bạn sẽ lạc lối. Bạn sẽ hô lên “quay xe” mỗi ngày ![]()
Nếu bạn nhìn vượt qua những cái noise đó bạn sẽ thấy bức tranh rộng lớn hơn. Mỹ là bên mua, China là bên bán. Cuộc chiến thuế quan sẽ dẫn đến bên mua lấy được tiền thuế, có thể sử dụng tiền thuế đó để giảm thuế nội địa để bù cho vật giá leo thang. Người Mỹ có thể mua đồ ít lại và chọn mua đồ thay thế ở trong nước hoặc các nước khác có thuế quan rẻ hơn. Nói chung là vẫn sống, có thể là tiêu xài ít hơn xíu. Còn China nếu không bán được đồ thì các công ty phải đóng cửa, người dân sẽ mất việc làm. Nếu kéo dài thì đứt gãy hết hệ thống cung ứng và người mất việc làm quá nhiều sẽ dẫn đến bất ổn xã hội. Tổn thất sẽ là trầm trọng và kéo dài.
Cái mà China có thể hy vọng là Mỹ có bầu cử giữa kỳ năm 2026 và bầu cử năm 2028. Nếu kinh tế Mỹ không ổn thì dân Mỹ sẽ bầu cho đảng khác. Nếu China lê lết qua được 2 kỳ bầu cử đó thì nước Mỹ có thể sẽ có đảng cầm quyền mới và thay đổi chính sách. Thế nhưng hiện nay tín nhiệm của dân Mỹ lên đảng Dân Chủ quá thấp và cứ thấp dần đều. Niềm hy vọng này ngày càng leo lét. Chỉ sợ đến lúc Mỹ có đảng cầm quyền mới thì chuỗi cung ứng đã dịch chuyển tới mức không thể quay trở lại được nữa. Đến lúc đó thì đảng Dân Chủ có lên cũng không dám và không thể thay đổi chính sách được nữa.
Tuy China không có bầu cử như Mỹ, nhưng điều đó có nghĩa là ngày nào cũng là bầu cử. Nếu tình hình xấu đi đến một mức nào đó thì quyền lực ở trong China có thể thay đổi bất cứ lúc nào.
Thế nên nhìn vào kinh tế lẫn chính trị, China có khả năng cao là phải nhượng bộ, cán cân thương mại sẽ có thay đổi, và chuỗi cung ứng toàn cầu sẽ phải dịch chuyển ra khỏi China ít nhiều. Vấn đề còn lại chỉ là nhượng bộ bao nhiêu mà thôi.
Nên cái nhìn dài hạn của mình là Mỹ và China sẽ xuống thang và China sẽ xuống thang nhiều hơn, tuy nhiên China sẽ xuống thang theo cái kiểu ít bị mất mặt nhất. Mặt mũi là rất quan trọng ở China. Mà mình nghĩ Mỹ cũng biết điều đó. Tất nhiên là mọi chuyện sẽ không trở về như trước đây nữa đâu.
P.S. Mình đánh giá rất cao năng lực của China, một số lĩnh vực của họ đã vượt qua Mỹ. Bây giờ mà Mỹ mới đánh thì đã quá trễ. Nhưng trễ còn hơn không vì nếu không đánh thì China sẽ vượt qua Mỹ sớm. Điều mình thấy khó hiểu là tại sao các tổng thống khác của Mỹ trước đây không đánh.
P.S.2 Khi bạn thay đổi tầm nhìn, bạn sẽ thay đổi tư duy!
(Mr. H.Đ.Ng.Ng)
Đây là cò mỏ giày (Shoebill Stork) – một trong những thợ săn thầm lặng và đáng sợ nhất thế giới động vật.
Với chiều cao lên tới 1,5 mét và sải cánh dài gần 2,5 mét, nó mang vẻ ngoài như bước ra từ thời tiền sử – và hành vi cũng chẳng khác gì.
Nó không đuổi theo con mồi.
Nó chờ đợi. Bất động như một tượng đá. Và khi thời cơ đến, cái mỏ hình chiếc giày khổng lồ đóng sập lại với âm thanh rợn người mà người địa phương gọi là “tiếng vỗ tay tử thần.”
Thực đơn yêu thích của nó?
Cá, lươn, và thậm chí cả cá sấu con.
Trong một thế giới ồn ào, Shoebill thống trị bằng sự tĩnh lặng.
Không phô trương. Không vội vã.
Không giận dữ. Chỉ kiên nhẫn và quan sát.
(S.t)








