NĂNG LỰC ĐẦU TƯ CỦA BẠN MỚI LÀ THỨ GIÚP BẠN KIẾM TIỀN MÃI MÃI.
Nếu bạn không khởi đầu bằng một khát khao đủ lớn, ý chí sẽ không bao giờ đủ mạnh để dẫn dắt hành động và duy trì kỷ luật theo thời gian.
Năng lực đầu tư không tự nhiên mà có. Nó đến từ việc bạn đọc, bạn tìm hiểu, bạn thực hành và rút kinh nghiệm. Nếu không xây dựng năng lực ấy, mọi quyết định chỉ dựa vào cảm tính, bị dẫn dắt bởi bộ ba cảm xúc: sợ hãi – tham lam – hy vọng. Và chính bộ ba này đã khiến vô số nhà đầu tư trả giá bằng tiền bạc, rồi bỏ cuộc giữa chừng.
Vì thế, khi bạn bắt đầu sự nghiệp đầu tư, bạn chỉ thực sự có hai con đường để chọn:
Con đường thứ nhất:
Lao vào mà không có phương pháp, không kỷ luật, không nguyên tắc. Bạn nghe lời khuyên miễn phí ngoài kia, mua bán theo cảm xúc nhất thời. Năm này qua năm khác, tài khoản cứ hao mòn, còn kinh nghiệm vẫn mãi non nớt… Thị trường sẽ dạy bạn bằng những bài học rất đắt đỏ, nhưng lại không bao giờ trả lại cho bạn số vốn đã mất.
Con đường thứ hai:
Chậm rãi nhưng chắc chắn. Học – rèn – và thực hành.
Không dễ dàng, nhưng đó là con đường duy nhất để bạn trưởng thành thành một nhà đầu tư chuyên nghiệp, đủ bản lĩnh kiếm tiền bằng chính năng lực của mình. Mỗi nguyên tắc được khắc sâu, mỗi sai lầm được trả giá, sẽ trở thành những viên gạch vững chắc xây nền cho tự do tài chính sau này.
Nếu bạn đang ở ngã rẽ, xin hãy dừng lại một chút và tự hỏi:
Mình muốn trở thành ai trong 5 – 10 năm tới?
Một người luôn loay hoay tìm “tip” trên mạng, hay một nhà đầu tư thực thụ, sống bằng chính năng lực bản thân?
Thị trường không quan tâm bạn là ai, nhưng nó luôn trả công xứng đáng cho những ai đủ kiên nhẫn, kỷ luật và không ngừng học hỏi.
(happylive)
KHI BẠN CÓ GÌ ĐÓ TRONG TAY, BẠN TRỞ THÀNH “MIẾNG MỒI”
CÀNG CÓ “THỊT”, CÀNG BỊ RÌNH MÒ!
Bạn đã bao giờ nhận ra chưa?
Lúc tay trắng, bạn đi một mình, chẳng ai buồn để ý.
Nhưng chỉ cần có chút tiền, chút quyền, chút danh tiếng… bỗng dưng xung quanh bạn xuất hiện những ánh mắt lạ.
Có ánh mắt khen ngợi.
Có ánh mắt ngưỡng mộ.
Nhưng cũng không ít ánh mắt thèm thuồng, chực chờ.
Xã hội vốn dĩ vậy.
Con chim bé nhỏ ít ai ngó ngàng, nhưng khi chim to, có lông có cánh thì hàng loạt thợ săn bắt đầu giương súng.
Con cá bé trong ao không ai quan tâm, nhưng cá to thì luôn có lưới vây quanh.
Càng có “thịt” trong tay, bạn càng trở thành “miếng mồi”.
Thế nên, cái khó không chỉ là làm ra, mà còn là giữ được.
Bởi lẽ:
Tiền bạn kiếm ra có thể thành cái bẫy để người khác tính toán.
Quyền bạn có thể trở thành cái cớ để họ dèm pha.
Thành công bạn đạt được có thể biến thành “cái gai” trong mắt nhiều người.
Và sự thật là, khi bạn bước lên một nấc thang cao hơn, thì số người chờ bạn trượt chân cũng nhiều hơn.
Đừng ngây thơ nghĩ rằng tất cả mọi người đều vui khi bạn tốt hơn.
Trong lòng họ có thể là sự so đo, ghen tỵ, hoặc chỉ đơn giản… là ham muốn chiếm lấy cái bạn đang nắm giữ.
Vậy phải làm sao?
Đừng khoe khoang.
Cái gì giữ được trong lặng lẽ mới là cái quý. Người khôn ngoan không để cả thế giới biết trong tay mình có bao nhiêu.
Học cách che chắn.
Có “thịt” thì phải có “dao”. Nghĩa là đủ mạnh mẽ và tỉnh táo để tự vệ. Càng đi xa, bạn càng cần giáp bảo vệ, chứ không thể bước đi tay không.
Biết chọn bạn đồng hành.
Không phải ai vỗ vai bạn cũng thật lòng. Có người vỗ vai để động viên, nhưng cũng có người vỗ vai để xem bạn có bao nhiêu vàng trong túi.
Đặt nền tảng bên trong vững chắc.
Thứ bạn cần bảo vệ không chỉ là tiền, quyền hay thành quả, mà còn là giá trị thật sự của bản thân. Khi bạn đủ mạnh từ bên trong, bạn sẽ không sợ mất đi những gì bên ngoài.
Nhớ kỹ một điều:
Thế giới không chỉ nhìn bạn bằng sự ngưỡng mộ. Nó cũng nhìn bạn bằng sự thèm khát.
Và bạn chỉ thực sự an toàn khi biết cách vừa bước đi, vừa giữ được cái của mình, không để ai dễ dàng cắn xé.
Rút gọn:
• “Miếng mồi hay kẻ săn mồi – là do bạn chọn cách sống và giữ mình thế nào.”
• hoặc “Có của chưa chắc đã giữ được, nhưng có trí và có tâm thì chẳng ai cướp nổi.”
Trí tuệ và tầm nhìn dài hạn: không chỉ giữ cái đang có, mà biết “gieo mồi” để xây dựng thế mạnh lớn hơn, không ai dễ nuốt trọn.
• Sống có giá trị thật: khi giá trị gắn với con người chứ không chỉ tiền/quyền, thì khó ai lấy đi.
Chính bản thân có thể bị “say men” của tiền, quyền, danh.
• Khi không tỉnh táo, ta tự biến mình thành “mồi ngon” cho sự kiêu ngạo, khoe khoang, ảo tưởng.
Do bản năng sinh tồn và lòng tham trong xã hội.
• Do sự chênh lệch về vị thế tạo ra ganh ghét.
• Do tính “so bì” vốn có trong tâm lý con người.
Tập đoàn có thông báo mới cập nhật và lại thêm một lần hứa.
Kính gửi: Quý Cổ đông, Quý Nhà đầu tư, Quý Cơ quan truyền thông báo chí
Ngày 02/10/2025, Tập đoàn Bamboo Capital (HoSE: BCG) và công ty thành viên Tracodi (HoSE: TCD) nhận quyết định của cơ quan có thẩm quyền về việc đình chỉ giao dịch cổ phiếu BCG, TCD do chưa hoàn tất công bố Báo cáo tài chính kiểm toán năm 2024 theo quy định. Thời hạn đình chỉ từ ngày 09/10/2025.
Bamboo Capital và Tracodi đã có công văn giải trình cụ thể tại:
https://bamboocap.com.vn/quan-he-nha-dau-tu/cong-bo-thong-tin/2025-4/cong-van-ve-viec-giai-trinh-co-phieu-chuyen-tu-dien-han-che-giao-dich-sang-dien-dinh-chi-giao-dich
Theo đó, nguyên nhân chính dẫn tới sự chậm trễ xuất phát từ biến động bộ máy nhân sự trong đó có các nhân sự về tài chính – kế toán, khối lượng hồ sơ tài chính lớn phải bàn giao, cùng với việc tiến trình xử lý nghĩa vụ trái phiếu và cơ cấu nợ cần thêm thời gian để hoàn tất thủ tục với các cơ quan chức năng.
Tuy nhiên, các doanh nghiệp trong hệ sinh thái Bamboo Capital đã chủ động thực hiện các phương án khắc phục cụ thể. Bộ máy nhân sự ở cả Bamboo Capital và Tracodi đã cơ bản được kiện toàn, với sự phân công rõ ràng trách nhiệm điều phối, đặc biệt trong mảng tài chính – kế toán.
Đồng thời, các công ty đã và đang tích cực làm việc với đơn vị kiểm toán, đối tác và trái chủ để đẩy nhanh tiến độ tổng hợp số liệu, nhằm sớm phát hành báo cáo tài chính kiểm toán.
Tracodi đã hoàn tất xin ý kiến cổ đông bằng văn bản để bổ sung danh sách các công ty kiểm toán phù hợp nhằmđẩy nhanh tiến độ kiểm toán báo cáo tài chính, hạn chế thiệt hại, tổn thất phát sinh cho doanh nghiệp và các cổ đông.
Đối với việc triển khai tái cấu trúc nợ: Bamboo Capital và Tracodi đã làm việc với các ngân hàng, các tổ chức tài chính liên quan để thực hiện tái cấu trúc nợ, xử lý các gói trái phiếu và hiện đạt được tiến độ nhất định. Đồng thời xuyên suốt quá trình này, các Công ty đã phối hợp, báo cáo đầy đủ với các cơ quan chức năng, cơ quan giám sát nhằm đảm bảo công tác triển khai được thực hiện theo đúng quy định, trình tự thủ tục.
Báo cáo tài chính kiểm toán năm 2024 của Bamboo Capital, Tracodi dự kiến sẽ phát hành vào ngày 31/12/2025.
Việc chậm công bố báo cáo tài chính kiểm toán năm 2024 phản ánh thực tế Bamboo Capital và các công ty thành viên vẫn đang ở giai đoạn tái cấu trúc quan trọng, đặc biệt trong quản trị nợ và xử lý trái phiếu. Đây là những bước đi cần thiết để củng cố nền tảng tài chính và hoạt động kinh doanh sau khi Tập đoàn xảy ra những biến cố lớn về nhân sự hồi đầu năm nay.
Trước đó, ý thức được việc chậm tiến độ phát hành Báo cáo tài chính kiểm toán năm 2024 có thể dẫn đến cổ phiếu Công ty vào diện đình chỉ giao dịch, vì vậy vào ngày 24/9/2025, Bamboo Capital và Tracodi đã nỗ lực đưa ra thông tin sớm bằng cách tự nguyện công bố thông tin, báo cáo cơ quan có thẩm quyền và cổ đông về tình hình phát hành báo cáo tài chính kiểm toán năm 2024, trong đó nêu rõ việc phát hành văn bản này trong tháng 9/2025 là không khả thi.
Việc chủ động đưa ra thông tin trước thời hạn cổ phiếu bị đình chỉ giao dịch của Bamboo Capital và Tracodi nhằm bảo vệ quyền lợi cổ đông và nhà đầu tư, để cổ đông có thêm thời gian đánh giá và ra quyết định về khoản đầu tư của mình.
Việc cổ phiếu BCG, TCD bị đình chỉ giao dịch là một tình huống ngoài mong muốn. Chúng tôi chân thành cáo lỗi về những bất tiện do việc cổ phiếu bị đình chỉ giao dịch gây ra cho Quý Cổ đông.
Chúng tôi cam kết tiếp tục củng cố hệ thống quản trị, tăng tốc hoàn tất báo cáo tài chính kiểm toán. Bamboo Capital và các đơn vị thành viên sẽ tập trung mọi nguồn lực để sớm khắc phục tình trạng này, minh bạch thông tin, ổn định hoạt động sản xuất kinh doanh và bảo vệ quyền lợi của cổ đông.
Tập đoàn Bamboo Capital trân trọng cảm ơn sự thấu hiểu, hỗ trợ và đồng hành của Quý Cổ đông, Quý Nhà đầu tư, Quý Cơ quan truyền thông báo chí.
Trân trọng,
Tập đoàn Bamboo Capital.
Bình yên không phải là không có sóng gió, mà là giữa những xô bồ ta vẫn giữ được lòng mình an nhiên.
Là khi trời nổi gió, nhưng trong lòng ta không chao đảo.
Là khi thế giới có ồn ào, ta vẫn chọn lắng nghe sự tĩnh lặng bên trong.
Là khi không cần phải chứng minh điều gì với ai, chỉ đơn giản sống một cuộc đời của riêng mình, nhẹ nhàng và đủ đầy.
Bình yên, thực ra chưa bao giờ là điều gì quá xa xôi.
Nó vẫn luôn ở đó, chỉ chờ ta buông bớt muộn phiền để nhận ra.
S.t
Mình giàu tới mức nào.
Đi cái xe máy vài trăm triệu, dùng cái máy tính vài trăm triệu, sở hữu đống màn hình cũng vài trăm triệu nốt, đống bàn phím với chuột cũng vài chục triệu…
Đó là những thứ mọi người biết về mình, và nhiều người nghĩ mình ngậm thìa vàng từ bé. Nhưng thật ra cuộc sống của mình từ nhỏ rất khó khăn thiếu thốn về vật chất, chỉ là mình ít khi kể ra chi tiết. Và những thứ mình đang có thực ra cũng không phải biểu hiện của sự giàu có gì cả, mặc dù giá trị lớn, nhưng nó là cả 1 câu chuyện phía sau…
Đầu tiên phải tóm tắt lại, cái này ai hay xem youtube của mình chắc không lạ gì, đấy là bố mẹ mình vốn chỉ làm công nhân, chia tay nhau lúc mình 10 tuổi.
Từ đó mình bắt đầu 5 năm tiếp theo sống với mỗi người 1 khoảng thời gian ngắn, chuyển chỗ ở khoảng … vài chục lần gì đó. Đấy cũng là giai đoạn khó khăn và thiếu thốn nhất của mình.
Có những lúc thèm ăn một miếng thịt đến nhỏ nước dãi, nhưng vì lòng tự ái của đứa trẻ con và nhớ lời bố dạy nên lại gạt đi không ăn đồ thừa của người khác để lại.
Có những lúc ngủ ngoài chợ vì mẹ chẳng đủ tiền thuê nhà, tắm rửa vệ sinh phải đi nhờ hàng xóm.
Có những lúc bị hàng xóm sỉ nhục là đồ không nhà không cửa, phải đi ở thuê (hồi đó thì ai cũng có nhà, việc đi thuê nhà là 1 điều gì đó kỳ lạ lắm, không như bây giờ).
Hồi lớp 7, bạn bè rủ nhau vào quán chơi “háp lai”, mình ngồi cạnh gõ bàn phím với cái máy tính không được bật như 1 thằng đ.ần vì không có tiền chơi, chỉ gõ phím tưởng tượng văn bản đang hiện lên trong đầu. Bạn bè cười cho thối mũi và xa lánh.
Nói chung là mình nghèo lõ đí.t.
Tới lúc ra trường đi làm thì ngoài việc tay trắng không nhà không cửa như mọi thanh niên khác, thì mình lại phải đối mặt với một bài toán khác đó là: Mẹ mình lúc đó gần 70 tuổi tới nơi, không có việc làm, không có lương hưu, không có cả quê quán để mà về. Cũng không dám nói là nuôi mẹ, nhưng đúng là không còn đường nào để lùi.
Người bình thường cùng lắm không trụ lại được thành phố thì về quê, ít nhất là không lo chỗ ở, kiếm việc gì đó rau cháo qua ngày là xong. Có cưỡi hạc thì vẫn không lo không có chỗ chôn cất. Nhưng với mình thì trong mấy năm đầu tiên đi làm, luôn luôn canh cánh bên lòng một nỗi lo rằng: Nếu bây giờ thất nghiệp không kiếm ra tiền thì 2 mẹ con không biết là sẽ ở đâu, ăn cái gì.
Trong suốt thời thanh niên, mỗi khi nhìn bóng hoàng hôn xanh thẳm buông xuống, mình luôn có 1 cảm giác bồn chồn bất an. Bởi trong những lần bị bố mẹ sút qua sút lại, có những buổi chiều lòng mình đầy sự hoảng sợ rằng không biết tối nay sẽ ngủ ở đâu nhỉ, liệu có gì mà ăn hay không?
Tất nhiên là mình cũng chưa tới nỗi bị thiếu ăn thiếu ngủ 1 bữa nào cả. Nhưng sự sợ hãi con trẻ mà, vừa tối hôm qua còn đang hạnh phúc ăn cơm với mẹ, bây giờ đã chẳng còn được gặp mẹ nữa, nghĩ tới việc từ tối hôm nay phải ăn cơm với người xa lạ mà lòng buồn rười rượi. Nó tạo thành ám ảnh tâm lý.
Cũng may giời thương, mình nắm bắt được một số cơ hội để thay đổi cuộc đời 1 cách chân chính, và gặp được “quý nhân trợ giúp”.
Được cái là mình kiếm tiền giỏi phết. Ngay từ hồi 2012 mới ra trường, mỗi tháng mình cũng kiếm được cỡ 20tr tổng thu nhập. Mỗi năm tăng trưởng khoảng 20-30%. Cái này cũng không giấu gì cả. Bù lại thì mỗi ngày mình làm việc khoảng 10-12h liên tục, mỗi năm tăng thêm khoảng 1h mỗi ngày, cho tới đỉnh điểm giai đoạn 2016-2019 thì mỗi ngày mình làm việc trung bình khoảng … 16h liên tục không nghỉ ngơi gì cả. Cái này nói thật chứ không phải phét.
Thế nên thi thoảng mình hay biên 1 bài dài thòn lòn về việc kiếm tiền như thế nào, vừa là để nhớ lại kỉ niệm, vừa là để chia sẻ với những anh em tay trắng vào đời giống mình. Vì mình không chỉ tay trắng, mà còn đeo thêm 1 khối đá ở trên lưng nữa. Thứ mình có duy nhất chỉ là sức khỏe và thời gian, không đánh đổi nó lấy tiền thì không còn đường nào khác.
Mãi tới 2016 khi lấy vợ, sau 4 năm đi làm, mình mới tiết kiệm được 350tr, gọi là đủ tiền làm đám cưới với có một ít dự trữ cho vợ lúc đẻ đái.
Tới 2021 thì mua được mảnh đất đầu tiên. Tới 2023 mua được thêm cái chung cư, mình thấy là mình cũng giỏi ra phết. Trong mấy năm cày cuốc mua được 2 cái bds mà không phải vay mượn gì, một kỳ tích đối với mình. Cũng cảm thấy tự hào và tự tin, bởi dù nó cũng không phải cái gì quá ghê gớm so với xã hội, nhưng với xuất phát điểm của mình thì đó là điều không-thể-tin-được.
Tất cả những thứ đó đều là thành quả của sức lao động chân chính và thời gian làm việc chăm chỉ với những công việc lương thiện, tạo ra giá trị thật cho xã hội. Hoàn toàn không có yếu tố đầu tư hay đỏ đen nào cả. Mình có chơi co.in, cũng từng thắng nhưng cũng từng thua. Rốt cuộc là chẳng lãi được đồng nào hết. Thề có chúa.
Bây giờ thì mình vẫn chơi co.in, nghẹo mà cai thế nào được, nhưng đang lỗ chổng vó. Nên cứ thấy ông nào khoe khoang về lãi với lỗ là mình cười mỉm rồi ấn nút “không quan tâm”.
Mình luôn luôn khuyên mọi người là đừng có dính vào trò này, đừng có nghe thằng nào nói lời hay ý đẹp về thu nhập thụ động với cả đầu tư hay tự do tài chính. Toàn keyword redflag cả. Cứ đọc thấy “thị trường này” là thôi auto ấn m.ẹ nút block cho nhanh các bạn ạ.
Một co.in thủ chân chính, một chứng sĩ có đạo đức sẽ không bao giờ đi khoe khoang về việc mình đang làm và rủ người khác lao vào. Nếu có rủ rê thì chỉ rủ những người thân thiết mà thôi, bởi vì lúc thua lỗ thì sẽ không sợ người ta trách móc. Mà chơi mấy cái này thì chẳng có ông nào dám vỗ ngực là tỉ lệ chiến thắng cao cả. Chả qua là nghẹo rồi không bỏ được thì vẫn cứ chơi thôi. Thật ra mình cũng rủ mấy đứa em chơi thân nhảy hố vôi, xong đều lỗ sặc tiết với nhau hết cả.
Nói chung cách làm giàu duy nhất chỉ có con đường vất vả bỏ sức lao động và thời gian làm việc nghiêm túc, bền bỉ trong 1 thời gian dài. Cho tới 1 lúc sự tích lũy về lượng sẽ dẫn đến sự thay đổi về chất. Đó gọi là 1 cú nổ lớn trong cuộc đời mà ai rồi cũng sẽ gặp, chỉ là chúng ta có kiên trì đợi được đến lúc đấy hay không mà thôi. Với mình thì nó đã đến sau gần chục năm ra trường đi làm.
Thế nhưng, đằng sau mỗi đỉnh cao luôn là 1 khoảng trống rỗng. Leo lên đến đỉnh rồi thì thứ chúng ta phải đối diện là vực thẳm.
Khi mình kiếm được nhiều tiền nhất cũng là lúc mình đánh mất đi những thứ khác. Mình chưa vượt qua được chuyện đó nên sẽ không kể ra ở đây, nhưng có thể nói ngắn gọn là nó khiến mình có suy nghĩ rằng:
Liệu cái giá phải trả này có quá đắt hay không?
Chúng ta cứ mải mê kiếm tiền để làm gì nhỉ?
Để cuộc sống của mình và người thân đủ đầy hơn, không phải lo miếng cơm manh áo.
Vật chất quyết định ý thức, thế nhưng hạnh phúc là gì, được tạo nên bởi điều gì?
Không có tiền thì cuộc sống vất vả lo toan sẽ căng thẳng, nhưng khi mất niềm tin thì mọi thứ chẳng còn ý nghĩa gì cả. Mọi thứ xung quanh đầy đủ nhưng bên trong tâm hồn chỉ là một sự trống rỗng thì liệu có hạnh phúc nào tồn tại được chăng?
Đến cả niềm tin còn không còn nữa thì chúng ta sẽ bấu víu vào đâu để cảm thấy cuộc sống này tươi đẹp?
Một ví dụ về mất niềm tin là như thế này: Giả sử có 1 bạn nhắn tin hỏi mình là: anh ơi tư vấn giúp em nên mua bộ video nào để học Vray SketchUp tốt hơn, tiện thể em sắp mua máy tính để học khóa của anh, anh giúp em chọn cấu hình nhé. Sau khi dành khá nhiều thời gian để tư vấn xong thì bạn ấy … lặn mất hút con m.ẹ hàng lươn.
Vài lần như thế, mình mất niềm tin vào người đối diện. Mỗi khi gặp từ khóa như trên, mình lại có cảm giác là người ta chuẩn bị lừa mình. Hỏi cho lắm rồi cuối cùng cũng đi tìm mua khóa học lậu mà thôi. Dần dà mình chẳng muốn làm gì nữa.
Đó chỉ là 1 ví dụ rất nhỏ về 1 vấn đề vô cùng nhỏ mà mình phải đối mặt hàng ngày. Như vết kiến cắn ấy mà. Nhưng nhiều con kiến cũng có thể tiễn 1 con voi về kiếp sống khác.
À mà thôi, lại lạc đề sang chủ đề niềm tin rồi.
Quay trở lại chủ đề của bài viết này.
Thật ra với mình bây giờ cuộc sống về vật chất là khá đầy đủ, tuy nhiên cũng không phải dư giả gì cho lắm, chỉ là không có áp lực gì trong ngắn hạn vài năm tới mà thôi, chứ nói thật là cũng không biết 5-10 năm sau sẽ làm cái gì ra mà ăn. Vớ vẩn có khi lại phải đi chạy ship để kiếm sống qua ngày. Cái này nói thật.
Đầu tiên là những thứ mình đang có, ừ thì 2 cái BĐS trong thời buổi hiện tại nó là 1 tài sản rất lớn. Thế nhưng vấn đề mình phải đối mặt hiện tại là công việc làm ăn đang xuống dốc không phanh vì nhiều lý do, phần lớn là do mình bị trầm nặng 2 năm nay nên bỏ bê công việc, không tiến tức là lùi.
Mọi thứ bây giờ chỉ là đống tro tàn của quá khứ. Hiện tại mỗi tháng thu nhập của mình chỉ vừa đủ để nuôi sống gia đình, không để dành được đồng nào. Không đến nỗi khó khăn, nhưng báo động đỏ đang lập lòe trước mặt. Bởi thu nhập đã tụt gấp 10 lần về mức hiện tại, thì nó cũng có thể tụt thêm 10 lần nữa thành … hư vô.
Mà ở cái tuổi gần 40, rất khó để bắt đầu lại một thứ gì đấy từ đầu. Khi mất đi sinh kế duy nhất, thì có muốn đi làm thuê cũng khó.
Cùng lắm thì bán đi 1 cái BĐS, chả có gì phải sợ. Mình đã từng nghĩ thế. Nhưng miệng ăn núi lở, và cuộc đời còn dài lắm. Đến bước đường cùng phải bán đi thành quả lao động của mình suốt cả thời thanh niên như thế thì chuyện gì cũng có thể xảy ra. Nên chẳng có gì để an tâm cả.
Sinh - trụ - dị - diệt là một vòng tuần hoàn mà ai cũng gặp. Sau khoảnh khắc hoàng kim rực rỡ của cuộc đời thì sẽ đến giai đoạn đi ngang rồi xuống dốc, dù muốn hay không thì chúng ta cũng sẽ phải đối diện với điều đó. Biết vậy, nhưng lúc nó đến thì vẫn hơi buồn.
Tóm lại là mình cũng thuộc loại khá khá, kiếm được tí tiền nhưng không đáng kể. Căn cơ không vững chắc nên tạm thời thì bây giờ khá ổn, nhưng tương lai thì chưa biết thế nào mà nói trước. Nghĩ kỹ 1 tí thì cũng nhiều thứ để lo phết đấy.
Tiếp theo, về những thứ vật chất mình đang có, mỗi cái vài chục tới vài trăm triệu nghe thì ghê ra phết, nhưng thật ra thì cũng không có gì cả. Chẳng qua gom lại 1 cục thì tưởng là to, chứ so với những thứ mọi người vẫn tốn tiền thì cũng ngang nhau thôi à. Để mình lấy ví dụ nhé:
1 người đàn ông bình thường sẽ có những thói quen và sở thích nho nhỏ như sau, tính theo tháng sẽ là:
_Cafe, thuốc lá: 3tr.
_Bia bọt, nhậu vui vẻ giao lưu bạn bè mỗi tháng đôi lần: 3tr
_Đá ph.ò, mát xa thư giãn: 5tr.
Đại khái mỗi tháng cỡ 5-10tr là bình thường tùy người. Như vậy mỗi năm sẽ tốn 50-100tr cho các thú vui đó. Nói chung là đi làm và có các mối quan hệ đồng nghiệp, bạn bè thì sẽ không tránh khỏi những việc đó. Nghe thì hơi tệ nạn, nhưng thực ra nó là rất bình thường trong xã hội bây giờ. Ai lên án việc đó thì 1 là chưa trải đời, 2 là giả vờ đạo đức mà thôi.
Nhưng với mình thì do lối sống hơi lập dị, nên mình không hút thuốc, không uống cafe, không có thói quen ra ngoài gặp gỡ người khác, không thích ăn ngoài hàng quán mà chỉ thích ăn cơm ở nhà, mát xa đá ph.ò thì lại càng không. Thế nên về cơ bản thì mình chẳng tốn đồng nào cho các thói quen ấy cả.
Chắc có nhiều anh em còn nhớ là từng rủ hẹn mình đi cafe giao lưu, nhưng mình toàn lấy cớ từ chối khéo. Tuy làm anh em phật lòng, nhưng phải nói thật là do mình hơi ngại gặp gỡ cafe với người lạ chưa gặp bao giờ, tính mình nó quái đản như thế chứ không phải là tỏ ra khinh người gì đâu.
Quá khứ khó khăn thiếu thốn nên khiến lúc lớn lên mình sống đơn giản và tiết kiệm lắm. Chứ không phải từ bé thiếu thốn nên lớn lên chơi bù. Ngược lại nhiều thói quen từ lúc nghèo khó nó theo mình tới lúc khá giả.
Ví dụ hồi sinh viên mình không ăn sáng để tiết kiệm tiền, lâu dần tới tận bây giờ mình cũng không có thói quen ăn sáng. 1 ngày mình chỉ ăn đúng 2 bữa trưa và bữa tối cách nhau 12h, không có thói quen ăn vặt. Nhịn đói lâu rồi nó quen ấy mà.
Thế là 1 năm kiểu gì mình cũng tiết kiệm được 50-100tr. Nên mỗi lần mình định mua 1 món gì đó lớn lớn cỡ vài chục triệu là mình mua luôn nếu đủ tiền. Vì tính ra thì khoản này nó bù khoản kia. Không tiêu vào thứ này thì tiêu vào thứ khác. Nói cách khác là trong 13 năm từ khi ra đời đi làm tới giờ, mình phải tiết kiệm được cỡ 1,3 tỉ rồi. Bằng đúng số tiền mình đã bỏ ra để mua xe máy, màn hình máy tính, máy ảnh, chuột phím…vv…
Mà đã thế, triết lý của mình là cái gì gắn bó với mình càng lâu thì càng nên mua đồ xịn. Dùng vừa sướng mà nó lại vừa giúp mình trong công việc.
Chẳng có lý do gì để 1 ngày mình dán mắt vào cái màn hình hơn chục tiếng mà mình lại phải dùng cái màn hình đểu cả. Hãy đối xử tốt với đôi mắt của mình bởi vì khi nó yếu đi thì không tiền bạc nào mua lại được.
Tương tự với chuột, phím và các đồ đạc máy tính khác để phục vụ công việc. Mỗi món vài triệu nhìn thì tưởng là đắt, nhưng dùng hàng ngày trong cả chục năm thì lại thành rẻ. Còn hơn dùng đồ đểu vừa bực mình mà 1 thời gian ngắn nó hỏng lại phải thay cái mới. Sau vài năm tính ra tổng số tiền cũng ngang với việc mua 1 con xịn ngay từ đầu.
Thứ mà mình “tiêu hoang” nhất có lẽ là con xe máy. Chả kiếm ra đồng nào từ nó, thi thoảng lại đi sửa linh tinh hết vài củ, nuôi tốn ngang oto, 1 tháng đem ra chạy chắc chưa nổi 100km. Một thứ tiêu sản đúng nghĩa.
Nhưng mà thôi, cuộc sống là sự cân bằng. Cũng không thể như con tỳ hưu ăn mãi không ỉ.a được. Không tiêu tiền vào thú vui này thì cũng phải tiêu tiền vào thú vui khác. Nhưng nhìn chung là cũng bình thường như mọi người thôi chứ không có gì là giàu có cả.
Đọc hết bài này thì mọi người cũng hiểu là mình đi lên từ con số âm chứ chả phải ngậm thìa vàng đâu. Chắc do mặt mình trông phởn quá nên nhiều người nghĩ thế chăng?
Oan quá Bao đại nhân ơi.
(H.A)
Phá sản ở tuổi 47
Momofuku Ando lúc đó 47 tuổi.
Một hợp tác xã tín dụng mà ông điều hành đã phá sản. Mất tất cả chỉ sau một đêm, ngoại trừ một căn nhà thuê ở Osaka.
Mọi người đều nói ông ấy tiêu đời rồi.
“Ông quá già để bắt đầu lại.”
“Ngành tài chính đã hủy hoại ông.”
“Cứ chấp nhận thua lỗ và nghỉ hưu đi.”
Ông ấy không nghe.
Đây là điều Ando biết mà mọi người khác đều bỏ lỡ:
Mất chỉ là mất tài sản. Kinh nghiệm thất bại đã tôi luyện ông ấy mạnh mẽ hơn.
Vì vậy, ông ấy đã đi làm việc trong một nhà kho phía sau nhà mình.
Suốt một năm trời. Cô độc. Chỉ ngủ bốn tiếng mỗi đêm.
Cố gắng giải quyết một vấn đề mà ai cũng nói là bất khả thi:
Làm thế nào để làm ra những sợi mì ngon, để được dài ngày không hư hỏng thiu thối, nấu trong vài phút, gần như không tốn kém gì và vẫn an toàn khi ăn?
Ngày này qua ngày khác, ông ấy trộn lẫn các nguyên liệu. Thử nghiệm công thức. Vứt bỏ vô số lần thử nghiệm thất bại.
Mọi người nghĩ ông ấy bị điên. Một doanh nhân chơi với mì trong sân sau nhà mình.
Rồi một ngày, khi đang xem vợ làm tempura, ông đã nhận ra điều đó.
Dầu nóng không chỉ làm chín bột. Nó loại bỏ hết độ ẩm. Mà còn bảo quản được nó.
Đó chính là bước đột phá.
Chiên mì thật nhanh. Loại bỏ nước. Mì sẽ để được hàng tháng trời. Đổ nước nóng trở lại, và mì lại tươi ngon.
Ngày 25 tháng 8 năm 1958, ở tuổi 48, Ando cho ra mắt Chicken Ramen: Mì ăn liền đầu tiên trên thế giới.
Mọi người gọi nó là “mì ramen ma thuật”. Họ chưa từng thấy thứ gì giống như vậy.
Ban đầu, nó rất đắt. Gấp sáu lần mì tươi. Một mặt hàng xa xỉ.
Nhưng Ando vẫn tiếp tục cải tiến. Tiếp tục giảm chi phí. Tiếp tục làm cho nó tốt hơn.
Năm 1971, ở tuổi 61, ông đã làm một điều còn đáng chú ý hơn nữa:
Phát minh ra mì cốc. Cho mì vào hộp đựng chống nước. Khiến dễ mang theo hơn.
Ảnh hưởng toàn cầu
Đó là lúc mì ăn liền bùng nổ trên toàn thế giới.
Nhưng Ando vẫn chưa dừng lại.
Ở tuổi 91, ông công bố dự án tiếp theo của mình. Thực phẩm không gian.
Ông đã dành bốn năm để phát triển mì ramen có thể ăn được trong điều kiện không trọng lực.
Năm 2005, ở tuổi 95, Space Ram của ông đã bay trên tàu con thoi Discovery, trở thành mì ăn liền đầu tiên trong không gian.
Ngày nay, 100 tỷ khẩu phần mì ăn liền được tiêu thụ mỗi năm tại hơn 100 quốc gia.
Tất cả chỉ vì một doanh nhân phá sản ở 47 tuổi đã không chịu dừng lại.
Ông đã biến việc mất tất cả thành nền tảng để xây dựng một điều gì đó mang tính toàn cầu.
Ông đã chứng minh rằng thất bại tồi tệ nhất của bạn có thể là tiền đề cho thành công lớn nhất của bạn.
Bạn đang coi vụ phá sản nào là kết thúc câu chuyện của mình thay vì là khởi đầu cho chương tiếp theo?
Bạn đang né tránh vấn đề gì vì mọi người đều nói rằng điều đó là không thể?
Ando đã mất tất cả ở tuổi 47 và xây dựng một đế chế toàn cầu bắt đầu từ một nhà kho ở sân sau.
Ông đã làm việc một mình trong một năm. Ngủ bốn tiếng mỗi đêm. Không bao giờ bỏ cuộc.
Bởi vì ông đã hiểu được điều mà hầu hết mọi người không hiểu:
Thất bại không phải là gục ngã mà Thất bại là chấp nhận cứ mãi dậm chân tại chỗ.
Mất mát lớn nhất của bạn có thể là cơ hội lớn nhất.
Tài khoản ngân hàng trống rỗng có thể là tờ giấy trắng để viết tấm séc của bạn.
Đừng nghe những người nghĩ rằng phá sản nghĩa là bạn đã hết thời.
Hãy bắt đầu suy nghĩ như Momofuku Ando.
Tìm chỗ trú ẩn. Giải quyết vấn đề của bạn. Làm việc mỗi ngày.
Và đừng bao giờ để ai nói với bạn rằng đã quá muộn để thay đổi thế giới.
Đôi khi những phát minh vĩ đại nhất lại đến từ những thất bại lớn nhất.
Bởi vì khi bạn không còn gì để mất, bạn sẽ có tất cả mọi thứ để đạt được.
Hãy nghĩ lớn.
(NLTC)
Người Nhật có câu nói: “Nếu bạn lên nhầm chuyến tàu, hãy xuống ở ga gần nhất, bạn càng do dự và ở lại lâu thì con đường quay về sẽ càng tốn kém hơn".
Những năm đầu hôn nhân mình đã nhiều lần nghĩ có lẽ mình ngồi nhầm chuyến mất rồi. Những khác biệt và những khúc mắc cùng những nỗi mệt mỏi khi sống trong một gia đình lớn khiến mình thấy lạc lõng.
Có lúc chỉ muốn bước xuống tàu cho xong, muốn không phải cố gắng nữa. Nhưng rồi hôm sau, mình vẫn thấy ở đây, vẫn chỗ ngồi trên chuyến tàu này, vẫn bên cạnh anh. Và đâu đó trong lòng mình biết chuyến tàu này còn những chặng mà mình cần đi qua.
Mười hai năm. Con tàu đi qua bao mùa nắng mưa. Có khi bình lặng và có bão giông. Lắm lúc nhìn ra ngoài cửa sổ mình nghĩ thầm: “Không biết mình còn đi tiếp được bao lâu nữa.”
Rồi lại bắt gặp bóng dáng người đứng ở đầu tàu, tay giữ chắc tay lái, chồng mình - anh không nói gì chỉ im lặng cặm cụi làm những việc cần làm, trong sự im lặng ấy khiến lòng mình an tâm, như câu hát mình vẫn ngân nga mỗi khi ngồi bên nhau:
“You say it best, when you say nothing at all.”
Có những điều chẳng cần nói thành lời.
Anh giống như một bờ đê. Bên kia sóng gió dồn dập, bên này là khoảng trời bình yên cho mình hít thở và hồi phục. Có những khi mình tự nhủ ừ thì mình yếu đuối cũng được, vì vẫn có chỗ để tựa vào. Và cũng từ khoảng trời yên ả này, mình bắt đầu tìm lại sức mạnh trong chính mình.
Hôn nhân có lẽ là một tấm gương mà mỗi ngày khi soi vào, chúng ta sẽ nhìn thấy rõ bản thân mình như thế nào, thấy niềm vui, thấy cả những vết nứt nhỏ. Cũng có khi soi gương mà ngán ngẩm nhận ra: “Sao mình lại nóng nảy đến thế.” Cũng có khi vừa soi vừa bật cười: “Thì ra mình cũng đáng thương đến vậy.”
Tấm gương này buộc mình thôi giả vờ thôi lẩn tránh. Nó bắt mình nhìn thẳng vào chính mình.
Con tàu đã đi được mười hai năm.
Hôm nay ngoảnh lại mình thấy rõ từng sân ga đã đi qua.
Bắt đầu là sân ga buồn, là lúc cuộc sống còn nhiều khó khăn và hiểu lầm, nhiều va chạm trong khi mình chưa biết cách xử lý, anh cũng chưa biết cách lắng nghe.
Rồi tới sân ga vui, là khi chúng mình bắt đầu thấy những nỗ lực của cả hai tạo nên bình yên nhỏ bé, đó là tiếng cười của con, là những bữa cơm đủ đầy, là những hành trình khám phá cùng nhau. Thỉnh thoảng con tàu dừng ở những sân ga im lặng, là lúc chúng mình bất đồng điều gì đó nhưng chọn ngồi cạnh nhau, không nói gì nhưng mắt vẫn cùng nhìn về một hướng.
Và hôm nay mình cảm thấy chúng mình đang ở sân ga thấu hiểu. Không còn cần nhiều lời mà hiểu được đối phương, như thần giao cách cảm vậy.
Rồi từ đây con tàu vẫn còn nhiều sân ga nữa để đi qua. Sẽ có ga vui, ga buồn, ga mệt mỏi, nhưng miễn là còn đi cùng nhau, thì con tàu vẫn sẽ tiếp tục vững vàng.
Có lẽ ai cũng đang ở trên chuyến tàu của riêng mình. Mỗi sân ga lại khác: có nơi đầy ắp tiếng cười, có nơi mệt mỏi, có nơi khiến ta hoang mang. Nhưng nếu nhìn kỹ vào người đồng hành ngồi bên cạnh, có thể chính là tấm gương giúp ta hiểu mình rõ hơn.
Đúng là, nếu lỡ nhầm thì nên xuống sớm, để khỏi lãng phí cả hành trình.
Nhưng cũng có những chuyến tàu chỉ nhìn từ vài sân ga đầu sẽ chỉ thấy chật vật, mệt mỏi, nhưng rồi khi đi tiếp, ta mới nhận ra đó lại chính là con đường mình cần phải đi.
Hôn nhân cũng vậy.
Thử thách ban đầu không phải dấu hiệu của việc bạn nhầm lẫn, mà nhiều khi chính là bài học cần thiết để dẫn chúng ta đến sự thấu hiểu và trưởng thành.
12th Anniversary ![]()
S.t
Cái hôm anh cưới vợ
Lúa vừa mới trổ đòng
Chị tôi buồn duyên lỡ
Khóc suốt một mùa đông
Ngày xưa anh đã bảo
Lúa chín anh sẽ về
Chị tôi làm con sáo
Nhốt mình ở sông quê
Mười năm dài đằng đẵng
Một hôm anh trở về
Bên người mặc váy trắng
Đi dọc trên triền đê
Chị tôi đang cấy lúa
Thấy anh - điếng lặng người
Mạ non bỗng héo úa
Trên tay chị rụng rơi
Rồi anh cùng với họ
Đắp xây duyên cau trầu
Lúa trổ đòng nức nở
Gục bên ngọn cỏ lau
Ba năm trời dai dẳng
Chị tôi vẫn nặng tình
Một ngày gió yên lặng
Lúa rũ mình … lặng thinh
Tôi đeo vành khăn trắng
Tạ bao người chia buồn
Hôm ấy trời không nắng
Lúa ngoài đồng thê lương
Mạ non ai mới cấy
Gió chẳng buồn lắt lay
Người cũng không về lại
Nhìn chị tôi ngủ say…
Hôm nay đồng bát ngát
Mùi thơm lúa vàng bông
Tôi nghe người ta hát
“Chị tôi chưa lấy chồng…”
(T. T. H. K.)











