Khung trời nào mà chẳng có bão giông
Cỏ cây nào chẳng gồng mình trước gió
Huống chi ta - chỉ con người bé nhỏ
Thì dễ gì tránh được những khó khăn!
Đừng kêu ca, đừng trách số nhọc nhằn
Đừng oán thán, đừng than thân trách phận
Hãy cố lên và kiên cường chấp nhận
Bởi có thành quả nào mà chẳng gặp chông gai?
Sống trên đời nào ai giống được ai
Cái thiếu của người này lại đang thừa nơi người khác
Bước vào đời, thắng thua như canh bạc
Đừng tham lam mà hãy lượng sức mình.
Có ngày nào mà thiếu vắng bình minh?
Có trận mưa nào mà mưa hoài không tạnh?
Trọng bệnh, từ ly, mới là điều bất hạnh
Nhưng chính tinh thần là sức mạnh để vượt qua!
Hạnh phúc cho ai khi sinh ra đã có một mái nhà
Có các đấng sinh thành để gọi cha, gọi mẹ
Được âu yếm nâng niu từ lúc còn bập bẹ
Thì hà cớ gì lại bất hiếu, tính toan?
Sống ở trên đời cần nhất chữ “bình an”
Đừng mong được an nhàn mà ngồi không hưởng thụ
Có câu “gái có công thì chồng chẳng phụ”
Nhưng tự dựa vào mình mới là cách khôn ngoan!
Hãy rực rỡ vì chỉ một lần ta được đến với thế gian!
(MinhHong.)
EM CÓ VỀ NƠI ĐÓ KẺO MÙA SANG
Em có về nơi đó kẻo mùa sang
Cây Bàng già khẽ khàng thay lá đỏ
Khung cửa sổ nhà bên còn để ngỏ
Chút hương thầm theo cơn gió heo may.
Em có về mình nối lại vòng tay
Như thủa ấy những tháng ngày khờ dại
Nụ hôn nồng trao nhau đầy khắc khoải
Say nắng chiều tê tái đến chênh chao.
Em có về nơi ấy với khát khao
Vòng tay siết ngọt ngào vương vấn nhớ
Câu tình thơ nửa cuộc đời duyên nợ
Con chữ nào trăn trở lạc vần rơi.
Em có về nơi đó với biển khơi
Ngắm con sóng chơi vơi bờ cát trắng
Con Dã Tràng còng lưng gùi cái đắng
Đại dương thì sâu lắng biết sao đo.
Cuộc đời dài nào ai thấu xin cho
Mùa đã cạn….
Con Đò….
Xa bến nhớ !
(
Hồng Giang.)
Berkshire Hathaway là một công ty dệt mà sau lại chẳng còn là một công ty dệt. Thú vị thật. Topic về BCG có khéo sau lại chẳng còn là topic về BCG nữa thì cũng hay ho lắm là.
Mỹ Tàu lại đánh nhau trên mặt trận thuế. Thị trường thế giới đỏ lửa.
Hành trình đi tìm bản ngã của bản thân là 1 hành trình không có hồi kết, luôn liên tục
Ở tuổi 30, bạn bắt đầu nhìn thế giới bằng đôi mắt tỉnh táo hơn, và cũng tự hỏi chính mình: “Nếu không dấn thân bây giờ, thì bao giờ?”
Khi còn 20, bạn có thể trì hoãn. Bạn nghĩ mình còn thời gian, còn lựa chọn. Nhưng ở 30, sự trì hoãn không còn vô hại. Mỗi quyết định bây giờ không chỉ ảnh hưởng đến tương lai bạn, mà còn ảnh hưởng đến những người đang bắt đầu trông chờ vào bạn: cha mẹ già đi, con nhỏ sắp chào đời, hay chính những người cộng sự đặt niềm tin.
Ở tuổi 30, đam mê không còn là thứ để mơ màng trên ly cà phê. Nó hoặc trở thành hành động, hoặc sẽ bị chôn sống bởi những email, deadline và khoản nợ ngân hàng. Nếu có điều gì bạn thật sự muốn làm, thì hoặc bạn bắt đầu nó ngay, hoặc bạn nên trung thực thừa nhận rằng mình sẽ không bao giờ làm điều đó, và thôi tự huyễn hoặc mình nữa.
Nhưng dấn thân không có nghĩa là bỏ việc, đốt cầu, hay theo đuổi những giấc mơ hào nhoáng kiểu “start-up triệu đô” bạn thấy trên mạng. Dấn thân đơn giản là chọn một hướng đi đủ khó để bạn phải thay đổi chính mình — thay vì chọn lối mòn dễ dàng để rồi 10 năm sau nhìn lại mà tự hỏi: “Mình đã đi đâu?”
Tôi không nghĩ ai cũng cần nghỉ việc để đi tìm đam mê. Nhưng tôi tin rằng tuổi 30 là thời điểm để bạn tự thiết kế lại cuộc sống của mình. Bạn cần biết điều gì đang tiêu hao bạn. Điều gì làm bạn hưng phấn. Ai là người bạn muốn trở thành trong 10 năm tới, và bạn có đang làm gì hôm nay để tiến gần đến người đó không?
Phần lớn những người 30 tuổi mà tôi gặp không thất bại vì thiếu đam mê. Họ thất bại vì họ sợ dấn thân vào con đường không chắc thắng. Họ chờ cho đến khi “mọi điều kiện hoàn hảo”, nhưng điều kiện ấy không bao giờ đến. Trong khi đó, người thật sự tiến bước thường là người không quá thông minh, không quá tài năng — nhưng họ hành động. Và mỗi hành động lại khiến họ tiến xa hơn người chỉ đang tính toán.
Dấn thân không cần phải ồn ào. Nó có thể là việc bạn lặng lẽ học thêm 30 phút mỗi ngày. Viết vài dòng sau khi con ngủ. Gửi một email đề xuất điều bạn đã ấp ủ từ lâu. Quan trọng là bạn bắt đầu. Và quan trọng hơn là bạn giữ được nhịp tiến ấy, qua những ngày mệt mỏi, những tuần vô vọng, những tháng không ai công nhận.
Nếu đam mê là ngọn lửa, thì dấn thân là củi khô. Không có củi, lửa chỉ là một ảnh ảo đẹp. Nhưng nếu mỗi ngày bạn đều bỏ vào vài nhánh củi bằng hành động thật, thời gian thật, thì ngọn lửa ấy sẽ đủ sáng để bạn nhìn thấy con đường.
Không ai có thể cam kết rằng bạn sẽ thành công. Nhưng có một điều chắc chắn: nếu bạn không dấn thân, bạn chỉ có thể lặp lại chính mình. Và đôi khi, đó mới là bi kịch lớn nhất.
(H.M.O)








