Cách đây gần 15 năm, khi đi tìm nhà trọ, mình vô tình gặp ông xe ôm. Chú bảo ở một mình à, về nhà chú mà thuê, có 1.3 triệu/tháng thôi. Rất hợp lý.
Dù phòng trọ bé, độ 12m2 thôi, nhưng có nhà vệ sinh khép kín, có bếp nhỏ. Ngày đó như vậy là cũng ổn rồi. Đặc biệt có cửa sổ rất hút gió. Nên không đến nỗi.
Thi thoảng mình uống trà, nghe chú kể chuyện gia đình. Gương mặt chú rất khắc khổ.
Chú bảo có hai con trai, một bạn thì lấy vợ, ở cùng chú luôn. Một bạn khác thì hơi chậm, hiền lành nhưng không đi làm được gì, cũng 25 tuổi rồi. Nên mảnh đất 70 m2, chú chia ra xây thành hai căn nhà chung sân.
Mảnh 35m2 xây 5 tầng đủ cả gia đình ở, gồm hai vợ chồng chú một tầng, vợ chồng con trai cả một tầng. Cậu con còn lại ở một tầng. Còn tầng 1 thì khách, bếp chung. Trên thì làm gian thờ và kho.
Còn 35m2 còn lại chú cũng xây gọn một căn 5 tầng có 8 phòng nhỏ như kia cho thuê. Chú bảo lắm phòng bé nhưng khép kín, để các bạn ở 1-2 người vẫn thuê được.
Giá phòng chú cho thuê rẻ hơn xung quanh một chút, điện nước cũng vậy. Nên lúc nào cũng lấp đầy.
Chú bảo có cháu là mới, mấy bạn kia đều ở hết mấy năm từ khi mới lên đi học. Mình hỏi chuyện thì thật vậy.
Mỗi tháng chú có thêm thu nhập hơn 10 triệu. Chú bảo tiền đó đỡ cho vợ chồng con trai út 5 triệu. Còn 5 triệu thì dùng thuốc thang, ăn uống cho bạn bị chậm kia. Cô chú thì chú chạy xe là đủ.
Lúc đó, mình chỉ nghe và nghĩ, phương án đó hợp lý. Còn nếu có điều kiện, chú xây một căn nhà 70m2 5 tầng thì ở thoải mái lắm.
Bây giờ nghĩ lại, quả thật chú đã tính toán rất hợp lý về mặt đầu tư tài chính. Đất có sẵn, tiền xây cũng không phải quá nhiều. Mà mỗi năm có thêm trăm triệu thu nhập thụ động.
Như chú bảo, sau này cô chú già yếu hay mất đi, thì thằng em cũng có nguồn thu nhập đều đặn để nuôi anh. Thôi thì chịu vất vả chút nhưng không đến nỗi ngặt nghèo tiền bạc. Đất cũng mỗi đứa một mảnh cho đứng tên.
Năm năm đầu tư, mình gặp rất nhiều người có nhiều đất đai. Tuy nhiên lại không có dòng tiền thụ động. Nên nói câu chuyện có chục tỷ mà vẫn vất vả kiếm tiền rất phổ biến. Không phải ai cũng sẵn sàng bán đi để lấy tiền tiêu.
Có nhà họ hàng mình trong Sài Gòn, đất ông cha để lại ở Thảo Điền. Cứ để không mãi. Sau mọi người bàn, con cháu mạnh dạn mới dựng lên 4 cái phòng trọ. Cho thuê giá khá rẻ, 2.5 triệu/phòng. Mỗi tháng cũng có 10 triệu để ông bà dưỡng già. Chứ hai ông bà ở hàng trăm mét đất đâu hết. Từ đó ông bà khoẻ ra, đỡ phải đôn đáo chạy chợ.
Hôm trước vào Huế, nhà cô em ở ngay gần Đại nội, gần 1000m2. Khu vực này làm Homestay rất ổn. Huế thì tuy giá thuê phòng không được cao, song khách cũng không ít. Tuy nhiên hàng chục năm vẫn cứ để không. Mỗi cái nhà cấp 4 cũ đang ở. Nếu đầu từ làm nhà một tầng, cũng được 30-50 phòng, mỗi tháng thu nhập cũng tiền trăm. Cô cháu gái lại là dân quản lý khách sạn. Mà vẫn không làm. Lãng phí. Trong khi thu nhập cô chú về hưu cũng không quá là dư dả.
Nên, cùng một nguồn lực, cùng một mảnh đất nhưng với những tư duy khác nhau, hiểu biết và cải tạo khác nhau, sẽ ra kết quả khác nhau.
Nhiều người có hàng chục tỷ tài sản là đất, nhưng không làm, không biết khai thác thì không có thu nhập, lại là thu nhập thụ động.
Còn người biết tính toán, thì lại có dòng tiền, dù nhỏ dù ít thì lúc trái gió trở trời vẫn có cái chi dùng.
Cách đây 2 tháng mình vào Vân Phong, Khánh Hoà. Và ngồi ở một quán cafe rất rộng. Hỏi ra mới biết của ông chú đại gia trầm hương. Mình biết đến chú từ 2021, là chủ rất nhiều khu đất đắc địa, mỗi khu rộng hàng ha ở đây.
Và điều mình ấn tượng, là khu nào chú cũng xây mô hình để tạo ra dòng tiền. Có khu làm Resort, khu làm quán cafe vườn. Có quả đồi chú cũng biến thành khu ươm trồng cây xanh, để bán.
Quả là một nhà đầu tư lão luyện.
Mua sớm, tạo dòng tiền duy trì. Bất động sản càng thêm tăng giá.
Vài câu chuyện vụn vặt mà mình gặp, cũng mang lại bài học lớn mà rất rất nhiều người không biết, không để ý hoặc không làm là tạo thêm một nguồn thu nhập, đặc biệt là thu nhập thụ động.
Lúc trời yên bể lặng sẽ ít thấy rõ tầm quan trọng. Lúc khó khăn, những dòng tiền bền vững này cực kỳ quan trọng.
Nên các bác, các anh chị nào nhà đang có đất để không, hãy vắt tay lên trán nghĩ xem, làm gì để tạo ra dòng tiền cho nó.
Nghĩ rồi sẽ ra cách. Mỗi mảnh sẽ có phương án phù hợp cho nó.
Làm được thì cục đất sẽ tạo ra dòng tiền.
Trong đầu từ, dòng tiền chính là dòng máu.
(Đ.D.L)
Một năm, kể từ ngày mở topic, giờ đã đạt mốc 1 triệu views đầu tiên.
Có những buồn vui đan xen vì diễn biến giá cổ phiếu và tình hình doanh nghiệp chưa có nhiều tin tốt. Và có lẽ còn lâu lâu mới lại có lại tin tốt.
Chặng đường tiếp theo là theo dõi sự hồi sinh của giá cổ phiếu và những tái cấu trúc mạnh mẽ từ phía doanh nghiệp.
Cùng với đó là những tin tức, những câu chuyện kể, những chia sẻ, góp nhặt vụn từ các nguồn khác nhau.
Đầu tư là một quá trình.
Đầu tư theo cách nhà nông là một hành trình dài và chấp nhận những thời điểm thất bát mùa vụ, thiên tai địch hoạ phá nát thành quả nhỏ nhoi.
Mùa vụ này không thành công thì làm lại ở mùa vụ kế tiếp.
Ôm nhiều BCG không bác
1 triệu.
Thật sự cũng rất vui khi đạt được mốc 1 triệu.
HOA BẰNG LĂNG
Bản: “Hoa bằng lăng” anh chị đã từng nghe, cơ mà anh chị chưa nghe chuyện ra đời của nó.
Lão phật gia lừng danh biết nên kể chuyện của bố mẹ cô dâu cho mà nghe:
-Ông nó ơi ông nó ơi, ăn maul.on rồi, mai đón dâu, mà đang có 1 thằng ăn cắp thập thò đầu ngõ… ăn maulo.n rồi…
-Có gì mà xồn xồn lên vậy, hỡi con quạ già lắm mồm kia ??
-Ông ra mà xem, có thằng định vào ăn cắp kìa.
-Ch,óa xích chưa ?? Hay nó đánh bả ch,óa, bọn môi thâm này trộm ch,óa nhanh lắm ??
-Xích từ hôm qua rồi, thấy nó thậm thụt nghi quá…
-Hay nó đến mừng cưới? Nó có cầm quà cáp gì ko ??
-Có, nó cầm cành hoa bằng lăng.
-Hỡi mụ lắm mồm kia, đời ta sống đến nay đã sắp hết đời người, chưa thấy ai đi bán hoa bằng lăng, nó bẻ trộm ở cổng ủy ban rồi.
-Đúng rồi ông nó ơi, thế để tôi gọi mâm thằng Phóng nhợn ra dọa nó 1 trận là xong, loại đó vào ăn cắp chứ mừng cái gì ??
-Hỡi mụ xồn xồn kia, chưa đánh đc người mặt đỏ như vang, đánh đc người, mặt lại vàng như nghệ. Nó nằm ra đó thì mai đón dâu kiểu gì ?? Đời ta chưa thấy thằng nào ăn cắp lại cầm hoa. Chắc nó vào kiếm bữa thôi. Mụ gọi nó vào, thí cho nó 1 bữa là xong.
-Bố thằng khố rách, vào kiếm bữa mà ko mua đc bó hoa cho đàng hoàng, đi bẻ hoa ủy ban, đúng quân tuất hợi.
-Thôi gọi nó vào thí cho nó 1 bữa, hỡi mụ liền bà lắm mồm kia…
Thế là anh khố rách kia đc mời vào, anh giả vờ chúc phúc, anh kiếm đc bữa ăn trời ơi say quá :
-Cháu kính bác 1 li ạ, nhà mình cỗ to quá bác ơi…
-Em kính anh 1 li ạ, anh xăm rồng đẹp quá…
-Con kính cụ 1 li ạ, cụ đọc thơ hay quá …
…
Cuối cùng, anh khố rách say va cả đầu vào gậm bàn nhưng vẫn bò đc về nhà ngủ nguyên ngày hôm sau, nhà gái đón dâu bình yên, cành bằng lăng vứt vào sọt rác.
-Ông nó ơi! Ông nó thánh quá, thằng khố rách ăn như thuồng luồng, say cút mất rồi, nó bảo nó vào chúc phúc mới sợ chứ, chúc cái tổ chảng nhà nó ý mà chúc, suýt nữa lại phá lễ cưới của con bà.
-Tôi thì cái gì mà chả thánh, hỡi mụ liền bà lắm mồm kia.
Đến đây thì hết chuyện sự tích ra đời bài Hoa bằng lăng. Khuyến mại thêm bài vần của người anh em khách:
"Có bài hát tên “Hoa bằng lăng”
Viết về 1 mối tình dang dở
Ai nghe xong cũng đều nức nở
Nhưng thật ra chuyện nó như này:
Có đôi kia yêu nhau đắm say
Ấy thế mà bỗng dưng tan vỡ
Nguyên nhân do anh kia nghèo khó
Không làm ăn chỉ xoen xoét cái mồm
Thấy anh nghèo cô gái khuyên răn:
-Hãy kiếm tiền lo cho hạnh phúc
Anh kia quát: “Tiền tiền cc
Hạnh phúc đong bằng 2 trái tim vàng !”
Cô gái thấy anh này nói ngang
Dilon yêu, bỏ ngay tắp lự
Như phim Tàu anh kêu á hự
Ôm ngực đau (thực chất làm trò)…
Chuyện tưởng thế là xong rồi cơ
Nhưng bọn nghèo thù dai lắm nhé
Ngày cô cưới, họ hàng cười phe phé
Từ ngoài sân anh khố rách mò vào
Anh dòm thấy chú rể cao cao
Mặc bộ vest, úi chà, sang quá
Tay chú rể đồng hồ sáng loá
Chân giày da có mũi cong cong …
Thấy tình hình có vẻ không xong
Anh tung đòn, vặt cành hoa úa
Cầm cành hoa đứng ngay đầu ngõ
Quần thấp cao, tạo dáng thập thò
Bố cô dâu thấy vậy đâm lo.
Bèn ghé tai thì thầm với vợ:
-Bà ơi bà, xem kìa thằng của nợ
Nó tới đây, định ăn cắp, hay gì ???
Bà vợ bảo : “Đánh chết m.ịa nó đi
Nhà mình đông sợ gì thằng khố r.ách.
Dcm, nó là quân mất nết
Bảo anh em nện cho trận, là xong !”
Bố cô dâu xua tay: “Không, không !
Nay ngày vui chớ nên kinh động
Bà nhìn kìa, bó hoa tím đậm
Là bằng lăng, chậc, nó điên rồi !
Bọn điên tình nó liều lắm bà ơi
Thôi thì mình dĩ hoà vi quý
Chắc nó đói nên tới đây kiếm bữa
Coi như mình bố thí cho xong.”
Anh khố rách sung sướng lâng lâng
Khi được bố cô dâu mời cỗ
Anh vứt luôn cành hoa héo úa
Rồi nhanh chân tọt thẳng vào trong
Thế rồi anh oánh chén tưng bừng
Ly cụng tứ tung, nói văng bọt mép
Chân dẫm lên cành hoa nhàu nát
Đám cưới diễn ra quá xá là vui …
Ngày hôm sau khi men rượu nhạt nhòa
Cơn say cũng tan dần theo nhịp thở
Anh khố rách mới giở trò văn vở
Cầm bút viết rằng:
“Ôi! Tình xưa đã phai!..”
(P.I.N.S)
Về nguyên tắc: khi anh càng giàu, thì càng nên hạn chế nói đạo lý.
Vì trên đời này làm quái gì có chuyện một ông người giàu nứt nố đổ vách, mà bàn tay lại không đôi ba lần nhúng chàm, trong đầu không dăm bảy bận vương vất âm mưu thủ đoạn?
Từ doanh nhân, tới chính khách, ai cũng thế cả.
Và tất nhiên, khi trên răng dưới dzái, anh cũng không nên nói đạo lý, vì đơn giản là sẽ chẳng có ai thèm nghe một thằng đói thối mồm đi giảng sự đời cả.
Không ai tròn trịa cả, thánh nhân vẫn có cụ thối mồm, hoa hậu vẫn không thể nào tránh khỏi hôi nách, đây cũng là một dạng đạo lý, không có ông bố nào hoàn hảo cả, không có người mẹ nào long lanh không tì vết cả.
Đã là người sống ở trên đời, ắt có vết. Nó thành vết thực sự khi cái mồm làm hại cái thân, nó sẽ ẩn đi như chưa hề có vết khi bớt tụ bạ chợ chiều khoe mẽ.
Thằng Tây nó đẻ ra thuật ngữ “gót chân Achilles” là vậy.
Suốt ngày lên vô tuyến dẫn chuyện Gia Cát Tam Quốc để dẫn dụ bách tính mà giờ Điêu Thuyền thì để cho Quan Vũ nó thịt, ngân lượng thì bị bọn Lý Thôi Quách Dĩ nó rũ bằng sạch, tiếng tăm thì vo lại trong mấy chữ ếch chết tại mồm…
Gió Đông đến rồi đấy, hehe.
(M.D)











