nhỏ này là broker rác mà bác. Nay khuyến nghị CTD, NKG cắm sấp mặt luôn. Chỉ tội NĐT bị nó lùa gà
Broker khuyến nghị NĐT mua HVN mua 32 nữa chứ, chán đời không. Tội NĐT…
lo về xem lại tư duy chọn cổ phiếu của mình đi kìa. Ngồi đó mà viết linh ta linh tinh. Ngáo.
Con hãy nhìn xung quanh một chút, con có thấy cây dương xỉ và cây tre kia không?
Sau khi ta gieo hạt giống của chúng xuống đất, cho chúng ở trong cùng điều kiện ánh sáng và hơi nước, cây dương xỉ rất nhanh đã đâm chồi nảy lộc, lá xanh rậm rạp che phủ mặt đất. Nhưng hạt giống cây tre vẫn không có biến đổi gì.
Năm thứ hai, cây dương xỉ ngày càng rậm rạp, trong khi hạt giống cây tre vẫn y nguyên như vậy.
Đến năm thứ ba, cây tre bắt đầu nảy mầm, nhưng nó quá nhỏ bé so với cây dương xỉ. Nhưng chỉ 6 tháng sau, cây tre đã có thể cao tới 3m, hoàn toàn bỏ lại cây dương xỉ ở dưới chân của mình. Trên thực tế, trong 3 năm đầu tiên, rễ tre kéo dài hàng mét trong đất.
Làm người làm việc cũng tương tự như vậy. Đừng lo lắng những nỗ lực của bạn tại thời điểm này không được đền đáp, bởi vì những thứ bạn bỏ ra đang là nền tảng vững chắc cho bạn sau này, như rễ tre vậy.
Đời người phải có tích lũy, có bao nhiêu người đã không thể kiên trì như tre chờ đến ngày có thể vượt qua 3 m?
tài khoản âm bao nhiêu % rồi, mà control cái gì
NĐT đang thu thập bằng chứng rồi phốt Trần Xuân Bách
Một cách kiếm tiền cho người vốn mỏng
25 năm trước, khi vừa tốt nghiệp ĐH Dược Hà Nội, cái Hồng đi làm cho 1 VP đại diện của Mỹ về dược phẩm. Hồng giúp cty Mỹ này từ vô danh trở thành cty hàng đầu VN. Sau đó thì Hồng không thích ngành dược phẩm nữa nên rời đi, thử sức trong 1 lĩnh vực hoàn toàn mới là thực phẩm.
Hồng thấy mình giỏi về xây dựng thương hiệu chứ không giỏi sản xuất, nên chọn đi gia công, tức đến 1 cơ sở nào đó, kêu họ làm thương hiệu riêng gắn tên mình, mình chỉ tập trung kinh doanh.
Năm 2005, Hồng bay vào Khánh Hoà gia công yến hũ, nơi có nguồn yến tốt nhất nước ta, gắn tên là Hồng Yến, xuất đi Trung Quốc, mẻ tối thiểu chỉ có mấy chục triệu lúc đó. Khách họ nhập mẻ đầu rồi mẻ 2, rồi cả container liên tục, nhập nhiều lắm.
Bạn bay đi bay lại giữa Hà Nội và Nha Trang gần như mỗi ngày. Hội chợ nào ở Thailand, Singapore, Hongkong hay Đài Loan, đều có gian hàng to đùng của cái Hồng bận áo dài vấn tóc kiểu tiểu thư Hà Thành ngày xưa, tiếp từng đoàn từng đoàn khách tới đặt vấn đề nhập khẩu nông sản từ VN.
Hồng gia công quế bột, cơ sở ở Quảng Nam, xuất đi Hàn Quốc, gia công vàng mã tiền giấy ở Hưng Yên rồi xuất đi Đài Loan. Hồng sau đó đi Trung Quốc gia công 1 số đồ gia dụng điện tử, quần áo, xuất sang Nga và các nước Đông Âu. Bạn mở chuỗi khách sạn cùng 1 tên ở Huế, Hội An, Nha Trang, Sapa, Phú Quốc.
Mô hình gia công để xuất khẩu cho bạn nào có ngoại ngữ, là 1 mô hình rất hay. Cơ hội đi chào hàng khắp thế giới, đấu trí với 8 tỷ người.
Apple (chủ thương hiệu IPhone, IPad…) không có nhà máy, họ chỉ đi gia công. Tương tự Accor (Sofitel, Novotel, Mercure, Pullman…) chỉ đến gắn biển quản lý chia lãi, chứ họ không sở hữu khách sạn đó.
Ở Luang Prabang (Lào), có 1 bạn trẻ đi gom tất cả những khách sạn ế ẩm lại, gắn tên thương hiệu bạn lên, thành 1 chuỗi, bạn chịu trách nhiệm kinh doanh, lãi chia 4-6. Nhiều khách sạn thấy dù mình chỉ ăn 4 phần thôi, mà còn tốt hơn ngày xưa tự làm. Bạn nào đam mê du lịch, thích bán nụ cười lấy tiền thì có thể đi theo mô hình này, sẽ giới thiệu sau.
Khởi sự, nên đặt gia công thương hiệu riêng của mình để làm, đặc biệt là về nông sản chế biến. Tui đang hướng dẫn cỡ 200 bạn trẻ đang làm thương hiệu nông sản để KD trong nước trước, sau xuất khẩu (ráo riết học tiếng Anh, Trung trên đó luôn, thi đua nhau để làm bằng cách đi nhờ gia công hàng thật, rồi bán thật, tự kiếm tiền).
(Dượng Tony)
Có câu nói này của Lỗ Tấn:
“Tôi cho rằng, người khác tôn trọng tôi vì tôi rất tốt đẹp. Nhưng sau này tôi mới hiểu, người khác tôn trọng tôi bởi bản thân họ vốn rất tốt đẹp. Những người tốt đẹp sẽ tôn trọng tất cả mọi người. Tôn trọng lãnh đạo là thiên chức. Tôn trọng đồng nghiệp là việc nên làm. Tôn trọng người dưới là tốt tính. Tôn trọng khách hàng là lẽ thường. Tôn trọng đối thủ là rộng lượng. Và hơn hết, tôn trọng hết thảy mọi người là có giáo dưỡng.”
Thật vậy, tốt đẹp và tử tế từ trước tới nay luôn là một lựa chọn. Không ai có nghĩa vụ phải đối xử tốt với chúng ta cả, tất cả đều là chọn lựa của mỗi người.
Cuộc sống sẽ không ngừng đẩy bạn va vào những con người xấu xí, tình huống tồi tệ và câu chuyện dở khóc dở cười. Nhưng quyết định đối mặt như thế nào lại nằm ở phía bạn.
Mong rằng dù có trải qua bao nhiêu thăng trầm, dù có bị bào mòn bởi tháng năm, bạn vẫn giữ được một trái tim lương thiện và sáng ngời, đứng trước muôn vạn ngã rẽ của cuộc đời, vẫn lựa chọn là một người tốt đẹp.
(St)
TẦM NHÌN CỦA MỘT NGƯỜI LÀ THƯỚC ĐO CHIỀU DÀI TƯƠNG LAI CỦA NGƯỜI ĐÓ.
Khi chúng ta đứng ở cự ly gần, thứ chúng ta nhìn thấy được sẽ chỉ toàn là rác, nhưng khi đứng ở trên cao, phóng tầm mắt nhìn tứ bề, thứ ập vào mắt chúng ta lại là phong cảnh lộng lẫy của cả một thành phố.
Đứng ở các khoảng cách, cự ly khác nhau sẽ đem lại tầm nhìn và tâm thái khác nhau.
Con người cũng vậy, khi chúng ta bước vào một “độ cao” mới, đạt tới một cảnh giới cao hơn, tầm nhìn và khát vọng của ta cũng sẽ trở nên khác biệt hơn.
Cùng một hoàn cảnh, một vị trí, cùng một hướng nhìn. Nhưng những người nhìn xa trông rộng, dám nghĩ dám làm đều có tư duy khoáng đạt, họ sẽ không vì những bất lợi của hoàn cảnh mà trở nên tự ti, cũng sẽ không vì khả năng còn thiết sót mà không chịu cầu tiến.
Ngược lại, những người có tầm nhìn hạn hẹp thường có xu hướng đổ lỗi cho người khác về cuộc sống của mình, chỉ vì một chút thất bại mà ngay lập tức sẽ hết đường xoay sở, khi đối diện với các vấn đề thường trở nên rất bị động thậm chí là rút lui.
Cuộc sống của một người không có gì khác ngoài học tập.
Có người càng sống càng chật hẹp, nhưng cũng có người càng sống càng rộng rãi.
Khi tầm nhìn của bạn đủ xa, bạn đã giành được tương lai.
Khi nội tâm của bạn đủ rộng, bạn đã gặt hái được niềm vui.
Khi suy nghĩ của bạn đủ sâu sắc, bạn đã thành công trở thành chính mình.
(S.T)
ụa bạn này sao thế bạn
NKG mua theo khuyến nghị của Bách ngày 11/11 giờ sao nên Bách ơi !!!
1.Chưa bao giờ khuyến nghị ai mua bán NKG.
2.Đệ ko phải là brocker.
Em quên tôi đi. Vàng bây giờ đang đắt
Sáng sớm một ngày đầu đông, hơi se se lạnh, hắn nhẹ nhàng trở dậy thật sớm, liếc qua nhìn nàng đang say ngủ. Hắn đến bên tủ quần áo lấy tất tật những thứ thuộc về hắn tống vào ba lô. Đổ hết cái gạt tàn, liệng nó xuống con kênh trước nhà nàng để xoá tiệt mọi dấu vết.
Hắn trở về với bà vợ già, với lũ cháu nội ngoại. Trở về với cái xe máy có thùng kéo và ngày ngày đi đôi ủng bẩn thỉu lại cĩu kịt ngược xuôi hết lò mổ này đến lò mổ khác để thu mua những bộ xương trâu bò đã lóc hết thịt.
Hắn yêu nàng, lúc nào cũng lo toan, nậng nịu và chăm bẵm.
Lần ấy hắn đương trở đống hài cốt trâu bò để về bán cho những nhà máy chế biến nước hầm xương. Hắn đang nghĩ đến sáng nay mụ vợ già gọi người bán cả sào rau cần, cộng với dăm con lợn sắp xuất chuồng. Mớ tiền buôn bán từ tết đến giờ nữa là hắn cầm chắc đôi ba cây vàng bốn số chín. Hắn và vợ chả cần tình yêu, chả cần thăng hoa giường chiếu. Hạnh phúc bao năm nay với hai người là ngày nào cũng kiếm ra tiền. Lâu lâu gom lại mua dăm cây vàng để đấy. Niềm vui mân mê những chiếc nhẫn vừa mua với cả lão và vợ lão nó thăng hoa lắm. Tim đập rộn ràng, mắt sáng rực, máu chảy trong người hừng hực hừng hực. Sướng.
Thế rồi bữa ấy hắn đi đến giữa ngã tư Thủy sơn, cái xe đầu xe máy đuôi xe bò nghuềnh ngoàng với những bao tải xương trâu bò va vào một Nịnja lead. Nàng bất thình lình quặt phát ngang đầu xe hắn. Hắn không kịp phanh mà chỉ ngoặt theo nàng để giảm thiểu tai nạn. Chiếc xe của hắn cua quá gấp lật nhào, trượt dài trên đường,những bao xương đổ xuống đường rách toác, trắng hếu…
Nàng giật mình và đỗ lại. Nàng biết lỗi gây ra vội đỡ lão lên vỉa hè rồi cùng mọi người hè nhau nâng xe cho lão. Nàng một mình cặm cụi nhặt những khúc ống đồng xương cạng, xương háng trâu xếp vội lên xe. Nàng đến bên lão, mặt lấm tấm mồ hôi, tay chân quần áo nhớp nháp mỡ. Nàng lắp bắp thành thật xin lỗi lão. Lần đầu tiên trong đời lão không thấy cáu mà còn thấy ruột mát như vừa uống xong một ly mía đá. Hắn nhìn nàng, trong hắn bỗng cảm dâng lên một cảm giác thân thuộc thương yêu. Hắn thấy nàng cần được tha thứ quá rất lắm…
Rồi hắn yêu nàng. Yêu đắm say và mãnh liệt. Tình yêu giữa đàn ông và đàn bà khác lắm. Nó không giống như tình cảm với những đồng tiền, những miếng vàng. Tình yêu của hắn với nàng nó cứ nhớ thương, cứ mong ngóng, cứ muốn gặp gỡ và ngắm nhìn.
Nàng sống một mình khi cô con gái vừa vào đại học. Cậu con trai thì theo bố về thành phố sống khi nàng và chồng ly dị. Căn nhà của nàng nằm sát bên bờ sông Trịnh hiền hoà. Nàng trắng ngần và mềm mại giống y như những sợi bún quê nàng.
Tình yêu của lão cứ lớn lên lớn lên từng ngày. Hắn vẫn đi chở những bộ hài cốt trâu bò. Nàng hay trêu bảo lão: buôn cá lòng tong, lãi cá mập. Chỉ buôn những thứ bỏ đi mà một tháng kiếm bằng gần nửa năm giáo viên của nàng.
Lâu lắm rồi hắn mới nghe thấy cái “ông người” phía dưới của lão ngoẹ nguậy thúc ép. Mỗi lần ngắm nhìn cái gáy trắng ngần. Bờ vai mong manh của nàng hắn lại muốn ghì lấy, muốn thương yêu, muốn chở che và cái phần thân dưới của hắn lại hào sảng lớn, thúc ép giục giã.
Hắn về ở với nàng đã cả năm nay. Ngoài những lúc đi thu mua xương trâu, còn lại tất tật thời gian hắn đắm chìm trong thứ ma lực của bản năng cám dỗ . Thế mà bỗng một buổi sáng hắn tỉnh giấc thấy nàng vẫn say ngủ bên giường. Nhìn căn nhà sạch sẽ và thơm mùi bàn tay chăm sóc của nàng. Nhìn đống chăn gối ấm áp những lần ân ái, hắn lại bỗng thấy nhạt, thấy thèm cái cảm giác sung sướng khi bước ra từ tiệm vàng. Thèm thấy ánh mắt những người đứng xung quanh lão nhìn bộ quần áo cũ mèm, đôi ủng cáu bẩn và khuôn mặt lão đầy thán phục khi lão rút trong túi quần ra cả mấy trăm triệu đặt trên bàn thanh toán rồi chìa bàn tay thô ráp để nhân viên Nam phát đặt vào đấy một cái túi bên trong là đầy những miếng vàng…
Lão rời nhà nàng. Về với bà vợ già. Lái con xe kéo những bộ hài cốt trâu bò. Đầu luôn nghĩ về những miếng vàng thì lão cần quái gì quần sịp chứ. Bao năm vẫn vậy có sao đâu.
Hôm sau, khi hắn chở đống xương trâu đến đúng chỗ hắn va vào nàng thì hắn bỗng nghĩ:
Đồ dở hơi, giá đừng mất cả năm yêu nàng thì có phải hắn đã dôi ra bảy tám chỉ, có khi là cả cây vàng không. Yêu đương tốn kém phết.
Hắn nghĩ đúng là hắn điên thật. Hắn có một gia đình. Có một cái xe đếm thì cũng có bốn bánh để đi và một công việc kiếm bộn vàng.
Thế là tình yêu. Thế là hạnh phúc chứ đâu.
Hắn bần thần lẩm bẩm:
Em hãy quên tôi đi! Vàng bi giờ đang đắt!
Hãy tỉnh táo để phân biệt giữa đầu tư và đầu cơ, giữa tự tin và FOMO.
Đừng để vòng xoáy đổ lỗi chi phối tài khoản và sự phát triển của bạn.
Thay vì đổ lỗi, hãy hành động có trách nhiệm và xây dựng tư duy đúng đắn. Chỉ khi đó, lợi nhuận bền vững mới thực sự nằm trong tầm tay của bạn.
Khi ai đó nói đến thua lỗ, chúng ta thường nghe những lời đổ lỗi: đổ tại môi giới, truyền thông, hay thậm chí là những “đội lái” – tất cả để xoa dịu cái tôi của mình.
Nhưng liệu có bao giờ bạn tự hỏi:
"Thực sự điều gì đã khiến mình đưa ra quyết định đó? "
Việc đổ lỗi chỉ làm chúng ta bỏ qua cơ hội đối diện với lý do thật sự khiến mình thất bại.
Vấn đề không chỉ là mất tiền, mà là mất đi trách nhiệm cá nhân. Khi không dám chấp nhận lỗi của mình, chúng ta rơi vào vòng xoáy: nghe khuyến nghị từ chuyên gia, mua vào, lỗ, rồi lại đổ lỗi. Cứ lặp đi lặp lại. Đến một lúc nào đó, bạn tự hỏi liệu mình có đang đầu tư đúng nghĩa hay chỉ đang chạy theo tâm lý FOMO (sợ bỏ lỡ cơ hội) và đầu cơ một cách mù quáng?
Đầu tư là quá trình cần sự nỗ lực và kiên trì.
Lợi nhuận bền vững không đến từ việc tin tưởng hoàn toàn vào chuyên gia hay truyền thông mà đến từ sự chủ động nâng cao năng lực của chính mình mỗi ngày.
Thua lỗ là điều bình thường, hãy chấp nhận nó như một phần của hành trình đầu tư.
Điều quan trọng là chịu trách nhiệm, rút ra bài học, và bước tiếp – chứ không phải để việc đổ lỗi làm mòn đi niềm tin vào chính bản thân.