Buổi sáng hôm ấy, trời mờ sương, đường phố yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng đôi giày đế mềm chạm nhẹ lên con đường phủ đầy hơi nước. Cái lạnh của sương sớm len qua áo khoác, như một lời nhắc nhở vô hình về những câu hỏi bạn chưa từng trả lời:
Tại sao ta cứ mãi chạy theo kỳ vọng của người khác?
Điều đó có thực sự mang lại niềm vui hay chỉ là một chuỗi dài những thất vọng âm ỉ?
Đôi chân dẫn lối, bạn lang thang như thể muốn trốn chạy khỏi chính mình. Ở một góc phố, bạn bắt gặp một người đàn ông lớn tuổi đứng cạnh một chiếc bàn gỗ cũ. Trên đó là những bó hoa cúc trắng tinh khôi, được bó cẩn thận như thể chúng chứa đựng cả một câu chuyện. Người đàn ông, mái tóc bạc phơ, chậm rãi sắp xếp từng cành hoa như đang tham gia vào một nghi thức linh thiêng.
Bạn dừng lại, không rõ vì lý do gì. Có thể là vì sự yên tĩnh của ông làm bạn tò mò, hoặc có lẽ chính sự tĩnh lặng ấy đang đối nghịch hoàn toàn với cơn bão trong lòng bạn.
“Ông bán hoa được lâu chưa?” bạn hỏi, giọng mình nhỏ đến mức chính bạn cũng không nhận ra.
Người đàn ông ngước lên, đôi mắt như nhìn thấu mọi điều bạn cố che giấu.
“Lâu rồi,” ông nói, giọng trầm và chậm. “Nhưng ít người mua hoa cho chính họ. Thường thì người ta chỉ mua để tặng người khác.”
Bạn không biết trả lời thế nào. Câu nói ấy, đơn giản nhưng nặng trĩu, như một viên sỏi rơi vào mặt hồ phẳng lặng của tâm trí. Bạn mua một bó hoa, không phải vì bạn cần nó, mà vì bạn cần câu trả lời cho chính mình.
Buổi tối hôm đó, căn phòng nhỏ của bạn tràn ngập ánh sáng vàng nhạt từ chiếc đèn bàn cũ. Những cánh hoa mong manh trên bàn như đang thì thầm, nhưng bạn không nghe thấy lời chúng nói. Bạn mở cuốn sổ ghi chú, lướt qua những danh sách dài những việc bạn từng làm: những buổi họp bạn cố tham gia dù chẳng hứng thú, những lời xin lỗi bạn không cần thiết phải nói, và cả những lần bạn gượng cười chỉ để làm vui lòng ai đó.
Rồi bạn dừng lại. Đột nhiên, bạn nhớ đến lời người bán hoa:
“Có mấy ai mua hoa để tặng chính mình?”
Bạn nhận ra, suốt bao năm, bạn đã sống như một chiếc lá trôi theo dòng nước. Mọi quyết định, mọi niềm vui đều phụ thuộc vào người khác. Và bạn quên mất rằng, đôi khi, chính mình cũng cần được yêu thương.
Các nhà tâm lý học gọi đây là hội chứng “people-pleasing.” Nó như một chiếc bẫy, khiến bạn nghĩ rằng việc làm hài lòng người khác sẽ mang lại giá trị cho bản thân. Nhưng thực tế, nó chỉ làm bạn kiệt sức, đánh mất quyền tự chủ của mình.
Ryan và Deci đã chỉ ra rằng: hạnh phúc thực sự đến từ việc sống đúng với bản thân: tự chủ, có năng lực, và kết nối thật sự với những người xung quanh. Khi bạn từ bỏ bản thân chỉ để làm vừa lòng người khác, bạn đang tự cắt đi gốc rễ của hạnh phúc.
Một tuần sau, bạn quay lại góc phố ấy. Nhưng người bán hoa đã biến mất. Bạn đứng yên, nhìn chiếc bàn trống trơn, cảm giác như vừa mất đi điều gì đó quan trọng.
Khi quay đi, một chiếc lá vàng rơi xuống tay bạn. Nó nhẹ nhàng, mềm mại, như một lời nhắn từ ông lão.
Chiếc lá ấy khiến bạn nhớ lại hình ảnh bó hoa trên bàn. Chúng không phải dành để làm đẹp lòng người khác, mà là để bạn học cách trân trọng chính mình.
Bài học rút ra dành cho bạn:
Hãy dành thời gian cho chính mình. Cuộc sống quá ngắn để chỉ sống vì kỳ vọng của người khác. Đôi khi, chỉ cần một việc nhỏ – như mua một bó hoa – để nhắc nhở bản thân rằng bạn cũng xứng đáng với sự quan tâm và yêu thương.
Từ bỏ sự kiểm soát của người khác. Làm hài lòng mọi người không phải là con đường dẫn đến hạnh phúc. Hãy nhớ rằng, giá trị của bạn không đến từ việc người khác nghĩ gì về bạn, mà từ cách bạn đối xử với chính mình.
Tự hỏi bản thân: điều này có thực sự vì mình? Mỗi quyết định, mỗi hành động, nếu không xuất phát từ mong muốn thật sự của bạn, sẽ chỉ khiến bạn thêm kiệt sức.
Sống trọn vẹn, nhưng không hoàn hảo. Giống như chiếc lá kia, tự do rơi giữa không trung, không cố gắng làm vừa lòng gió hay sợ chạm đất. Nó là chính nó – và điều đó đã đủ để đẹp.
Bạn cũng vậy. Chỉ cần là chính mình, từng ngày. Thế là đủ.
(S/T)



