Em cũng đã rất tin và nghiên cứu kỹ blđ BCG mới đầu tư nhưng đúng là khi họ bị khởi tố rồi a Nam bỏ trốn nước ngoài mới thấy rõ những gì họ nói khác hẳn. Em cũng nhận em sai và phải chấp nhận rồi, ko trách dc
Tự vẽ thêm chiếc bánh Sing, Hàn, Thái nhảy vào M&A.
Người có năng lực thì tất hiểu là khối tài sản của BCG hiện tại là rất thơm.
Hồ Nam và cộng sự đã cố xoay xở đủ cách để giữ nó, kiểm soát nó.
Vì sao lại cần bank?
Vì sao sau khi thất thế cuộc đua vào bank EIB thì bị phản đòn ngược?
Và vì sao lại phải bắt chê.t Hồ Nam và đẩy BCG về tầm giá đáy của đáy của đáy…
Nghĩ đi một tí đi xem tại sao
Trong tay không có một cổ BCG nào mà suốt ngày khạc phỉ nhổ nó thì khổ thật.
Trong tay có BCG mà cũng suốt ngày khạc phỉ nhổ nó thì còn khổ gấp đôi.
Full tiền ko biết mua gì nhưng cứ khạc phỉ nhổ BCG đã thì khổ gấp tư.
Trong quá khứ đã từng chua xót vì timing sai với BCG rồi nay oán hận BCG và lãnh đạo của BCG thì khổ gấp 10 lần.
Bao giờ mới mở não để đón nhận những tươi mới?
Đi buôn vàng cho nó lành đi, đừng lê la chứng trường nữa cho nhanh tán gia bại sản.
Hãy làm cái việc gì đó giúp mình giàu hơn đi.
Chứ còn khạc phỉ nhổ BCG và công ty người ta thì chắc là khi cuộc chơi tàn cuộc, người ta dắt trâu no cỏ về nhà còn mình thì bụng đói mà chẳng có gánh củi nào để bán đong gạo bữa tối.
Bởi ta nói tự huyễn bằng những kịch bản như này thì bảo sao ko bị kẹp.
Tài sản thơm thì nằm trong bank hết rồi nhé, đợi giải chấp, phát mãi.
Thơm mà ko ai biết ngoại trừ chủ thớt, đừng nghĩ ta khôn - người dại, tự cao tự đại.
Hành trình 440.000 views
Có Gan thì làm Giầu. Các cụ nói không Sai đâu. Mấy ông nước ngoài chắc Gà nhỉ. Không biết gì luôn ý. Ý đồ thâu tóm là rõ ràng. Nếu ông chủ cũ mà làm ăn đàng hoàng thì vì đâu nên nỗi ạ. .
Bcg với nvl con nào khả năng trả nợ kém hơn các bác
VUI VẺ, KHÔNG QUẠO
Hồi nhỏ mình có ‘cái nư’ rất to, cứ có chuyện gì mà không vừa ý là sẽ lăn quay ra giữa nhà giãy đành đạch. Một hôm mẹ luộc khoai ăn bữa xế, trong lúc đợi anh trai đi chơi về mẹ ngồi kế bên bóc vỏ bỏ vào bát cho mình.
Mấy phút sau anh trai về, vì đang đói nên hăm hở lấy khoai trong bát của mình rồi nhai nuốt cái ực. Thế thôi mà mình gào lên, khóc lóc đòi anh trai trả đúng của khoai ấy lại, ai dỗ dành thế nào cũng được. Đang trong ‘cái nư to’, mình vươn vào mâm khoai để giữa chiếu, bóp lấy bóp để mấy củ khoai trái mùa vừa nhỏ vừa nhão thành bột.
Và đó là một trong những lần hiếm hoi mình bị tét mông trong đời. Bây giờ thi thoảng mẹ vẫn kể lại câu chuyện đó, rồi dặn mình đừng vì giận quá mà mất khôn.
Nhưng mình vẫn dại rất nhiều lần, nên hôm nay mới có thể nhìn sâu vào cơ chế hoạt động của cơn giận hơn một chút.
Khi vừa mới sinh ra, chúng ta giao tiếp với thế giới bằng tiếng khóc. Đói ta khóc để được cho ăn, đau ta khóc để được chăm sóc, khó chịu trong người ta khóc để được dỗ dành, buồn ngủ ta khóc để được ru ngủ. Khóc giống như một hình thức để ta bày tỏ nhu cầu của mình với những người xung quanh. Nhưng điều đấy cũng dần khiến ta tin rằng những cảm xúc mạnh mẽ là công cụ để thể hiện sự không vừa ý hoặc nỗi sợ, nỗi đau của mình với thế giới - nên khi lớn lên, ta vô thức dùng cơn giận để giao tiếp và bảo vệ bản thân trong những tình huống khiến ta cảm thấy bất an, lo sợ.
Nguồn gốc của cơn giận là nỗi sợ. Khi dây thần kinh ta cảm nhận được sự nguy hiểm, sự nguy hiểm này không nhất thiết đến từ tình huống thực tế mà còn có thể là niềm tin đến từ những trải nghiệm tương tự trong quá khứ, nó sẽ tự kích hoạt cơ chế ‘chiến đấu’. Nói đơn giản hơn, ta nghĩ sự tức giận có thể bảo vệ được mình, nên ta dùng nó như một cơ chế tự vệ.
Nhưng những cơn giận không bao giờ mang lại kết quả tốt đẹp, nó khiến người ta yêu thương bị tổn thương và cảm thấy không được tôn trọng, nó phá huỷ các mối quan hệ của ta và dần khiến ta cảm thấy tồi tệ về chính mình. Khi ta cảm thấy mình tồi tệ, ta lại ngày càng tự ti và chối bỏ bản thân. Ta ghét cơn giận, thâm chí là sợ, nhưng lại không biết làm thế nào để kiểm soát nó, thay vì để nó kiểm soát mình. Người ta cứ hay gọi mấy người hay phát hoả là người ‘nóng tính’, và chính người hay tức giận cũng nghĩ về bản thân như vậy. “Nóng tính” là một tính từ để người ta thông cảm cho nhau và cho chủ thể biện hộ về chính mình, nhưng cơn giận vẫn để lại vết thương cho tất cả.
Vậy phải làm thế nào để ‘bình an’ hơn với cơn giận?
Để kiểm soát được cơn giận, đầu tiên bạn cần hiểu, người khác không phải là bạn - họ không vận hành dưới những nỗi sợ, những tổn thương, những niềm tin bên trong bạn - nên đừng lúc nào cũng bắt họ phải ngay-lập-tức-hiểu những điều mà bạn cảm thấy. Muốn người khác hiểu cảm xúc cửa mình, bạn bắt buộc phải học cách để nói ra, nhưng là nói ra khi đã bình tĩnh lại.
Thứ hai là nó thường đến rất nhanh và khiến bạn trở nên phòng thủ trước khi kịp suy nghĩ. Bạn sẽ cảm thấy tim đập nhanh, đầu nóng lên, bạn sẽ muốn xả cái cảm xúc đấy ra ngay lúc đó dù sâu thẳm bên trong có một tiếng nói rất mơ hồ bảo bạn nên bình tĩnh lại. Đây là lúc bạn đang vô thức dùng cơn giận như một thói quen để cảm thấy được an toàn. Nên cái quan trọng là bạn phải ý-thức-được mình đang trong cơn giận, và hít thở thật sâu hoặc tách bản thân ra khỏi tình huống đó thay vì hành động ngay. Việc này cần rất nhiều thời gian lẫn sự kiên nhẫn để quan sát và luyện tập, vì bạn vẫn trôi theo quán tính cũ. Không sao cả nếu bạn chưa thể kiểm soát mình ngay lập tức, hãy ghi nhớ cảm xúc hối hận của bản thân rồi sau đó nhắc nhở mình thử làm khác đi vào lần sau.
Thứ ba là phải ngồi lại làm việc với mình và với người khi cơn giận đã qua đi. Làm việc với mình để biết nỗi sợ hay niềm tin hạn chế nào đằng sau đang kích hoạt cơ chế ‘chiến đấu’ của mình, để dần dần giải phóng nó. Làm việc với người để nói ra cảm xúc, nỗi sợ, vấn đề, suy nghĩ của mình trong tình huống đó và tìm ra cách giải quyết phù hợp hơn cho tương lai.
Cái quan trọng nhất trong quá trình học cách kiểm soát cơn giận là phải cực kì kiên nhẫn với chính mình, vì nó là một cơ chế cảm xúc mà ta đã vận hành nhiều tới mức trở thành vô thức. Đến như mình bây giờ mà mười lần bị trigger thì vẫn có bảy lần làm tốt, ba lần làm chưa tốt. Nhưng mình vẫn cố gắng mỗi ngày, và đang dần dần thuần phục nó.
Bạn không phải hoàn hảo ngay lập tức, sự thật là bạn không cần phải hoàn hảo, bạn chỉ cần có ý thức để kiểm soát nó thôi. Bởi cơn giận của bạn không phải là bạn, nhưng cơn giận sẽ nuốt chửng bạn nếu bạn không học cách kiểm soát nó.
(TONY CLUB)
Thời điểm 1988-1995, là thời điểm mà người Nhật tin tưởng sâu sắc rằng họ đang trên con đường trở thành nền kinh tế số một thế giới, không những chỉ thống trị thế giới về công nghệ bán dẫn, thiết bị điện tử, mà còn có vị trí quan trọng trong các ngành máy tính, ô tô và tài chính. Về kinh tế, Nhật Bản đã vượt trội Mỹ về sự giàu có, gần đuổi kịp Mỹ về qui mô nền kinh tế.
Thời điểm ấy, nước Mỹ giống như một cường quốc đang suy tàn, không những thua Nhật về công nghệ bán dẫn, mà còn bị tụt hậu nhiều ngành công nghiệp truyền thống khác. Trẻ em Mỹ không chỉ say mê với chiếc máy nghe nhạc số Sony Walkman của Nhật mà còn nói với nhau rằng “chúng ta nhất định phải học tiếng Nhật”. Rất nhiều người Mỹ cũng tin rằng Nhật Bản sẽ trở thành cường quốc kinh tế số một thế giới, thậm chí có nhà kinh tế còn dự đoán rằng đến năm 2000-2005 Mỹ sẽ bị tụt xuống vị trí thứ hai. Trên truyền thông thường xuyên than thở “Người Nhật đang sản xuất ra các kỹ sư còn người Mỹ đang tạo ra các nhà khoa học xã hội kém cỏi”.
Chính cuốn sách “The Japan That Can Say No” như một hồi chuông cảnh báo, làm cho người Mỹ bừng tỉnh, bởi nó đã làm tổn thương lòng tự trọng của cả giới chính trị, kinh tế và khoa học, công nghệ Mỹ. Không, không, không thể để bất cứ quốc gia nào thay thế vị trí bá chủ thế giới của Mỹ, nhất đấy lại là nước Nhật, một quốc gia mà thành công là nhờ chiến lược của Mỹ “biến Nhật Bản thành một nước Tư bản dân chủ ở Châu Á trở nên giàu có, làm đối trọng với Trung Quốc và phe XHCN”. Người Mỹ bắt đầu ân hận vì mình đã thực hiện chiến lược ấy quá thành công.
Với tư duy: “Mình đã hỗ trợ để nước Nhật phát triển thần kỳ như vậy được thì nhất định mình cũng làm được việc: kìm hãm sự phát triển của họ”, một chiến lược nhất quán đã được hình thành nhằm duy trì vị trí cường quốc số một thế giới cuả Mỹ. Những năm gần đây người ta đã tóm tắt chiến lược đó như sau:
-
Khôi phục vị trí số 1 của Mỹ về công nghệ bán dẫn (là công nghệ lõi của hầu hết các ngành công nghệ khác). Các hãng bán dẫn Mỹ phải đuổi kịp và vượt các hãng bán dẫn Nhật Bản cả về công nghệ, chất lượng sản phẩm và giá thành.
-
Chuyển từ việc hỗ trợ Nhật Bản mạnh mẽ sang hỗ trợ các quốc gia khác, trong đó có Hàn Quốc, Đài Loan và một số quốc gia Đông Nam Á như Singapore, Malaysia. Sự hỗ trợ tập trung vào công nghệ, đặc biệt công nghiệp bán dẫn.
-
Dùng các biện pháp tổng hợp về tài chính, tiền tệ, thương mại, sản xuất công nghệ để hạn chế sức mạnh kinh tế, công nghệ và sản xuất của Nhật Bản.
-
Dùng các biện pháp và các kênh truyền thông để hạn chế hình ảnh thương hiệu, chất lượng sản phẩm, công nghệ tiên tiến và tố chất, tính cách của Nhật Bản.
Với chiến lược này, từ năm 1996, kinh tế của Nhật Bản bắt đầu tụt dốc không phanh: GDP đầu người của Nhật Bản từ 44.210 USD (năm 1995), cứ tụt dần, tụt dần, đi ngang suốt 30 năm, đến năm 2024 chỉ còn có 32.859 USD, trái lại Mỹ lại tăng từ 28.671 USD lên 86.601 USD. Hàn Quốc và Đài Loan nhờ sự hỗ trợ của Mỹ đã tăng từ 13.000 USD lên 33.234 USD và 36.132 USD (Từ 1/3 của Nhật trở thành ngang hàng và lớn hơn Nhật Bản).
(Tôi không phủ nhận Nhật Bản có những vấn đề nội tại cản trở sự phát triển của họ và sẽ có một bài riêng về chủ đề này).
Bài tiếp theo: Nước Mỹ đã thực hiện chiến lược kìm hãm sự phát triển của Nhật Bản nêu trên như thế nào?
(Mr. ĐCB)
Bùng nổ kinh tế tư nhân
Nên đóng topic đi cụ ạ.
Tin bài về T&T được đưa lên đều trên các trang. Lại có hậu thuẫn từ SHB.
Nhìn lại BCG đang íu đuối.
Cùng theo dõi diễn biến tiếp theo.




