Thị trường chứng khoán luôn vượt qua được các cuộc khủng hoảng. “Trong dài hạn, tin tức từ thị trường chứng khoán sẽ là tin tốt. Trong thế kỷ 20, nước Mỹ đã trải qua hai cuộc chiến tranh thế giới, những cuộc xung đột quân sự tốn kém; Đại suy thoái, hàng tá các cuộc suy thoái và khủng hoảng tài chính; những cú sốc dầu lửa; dịch cúm; và vụ từ chức của một vị tổng thống. Nhưng chỉ số Dow vẫn tăng từ 66 điểm lên 11.497 điểm”.
Chào em
1> Xét trên góc độ toàn thị trường, giá cổ phiếu Việt Nam hiện tại không phải là rẻ. Do đó, ít có khả năng tất cả các cổ phiếu sẽ đồng loạt tăng giá, mà thay vào đó là sự phân hóa cổ phiếu và những cổ phiếu có mức tăng hơn mức trung bình của thị trường sẽ là nhóm các cổ phiếu giá trị và tăng trưởng.
Lý thuyết là thế, có thể đúng với trung và dài hạn, còn lúc này anh đánh theo dòng tiền, anh đang đánh bạc bên mấy cái sới bạc penny, rác rưởi, cóc ổi, cóc nhái… giá 3.000 - 8.000.
Cứ thẳng thắn với nhau như thế cho rõ ràng, đánh bạc là đánh bạc, không có dùng từ đầu tư nghe cho nó có vẻ cao sang, hàn lâm hay đạo mạo gì ở đây cả.
2> Cũng có thể đó là phong cách của anh, các kiếm tiền của anh. Có nhiều cách để kiếm tiền trên TTCK, ai giỏi cách nào thì kiếm theo cách đó. Đầu tư, đầu cơ, đánh theo tin, theo FA, TA…
“Tôi không còn cảm giác lạc lõng khi ai đó rời khỏi thế giới của tôi. Chỉ là một ngày nắng nào đó, tôi sẽ mang mọi thứ ướt đẫm trong lòng ra phơi. Nó sẽ khô nhưng cũng thể nào ổn như lúc trước. Con người mà, ai cũng sẽ có lúc phải đi.”
Có những buổi chiều trống trải…tôi vẫn thường ra bờ biển ngồi ngắm hoàng hôn, thẫn thờ nhìn xa xăm về biển khơi. Nhìn mãi cho đến khi mặt trời lăn xuống đại dương bao la ko bến bờ…tôi chợt nghĩ về Công ty cổ phần tập đoàn Đại Dương, về nhân tình thế thái… Cuộc đời sắc sắc không không…
Ngày mai 14/10 năm Nhâm Thìn em tiếp tục làm cơm phục vụ miễn phí cho người nghèo. Anh em nào sắp xếp được thời gian qua hỗ trợ nhé.
LỜI CHÚC THIÊNG LIÊNG
Cứ mỗi lần “làm cơm” mình lại đến quán ngồi ở một góc & lặng lẽ quan sát. Quan sát xem bà con cô bác có hài lòng không? Có góp ý gì không? Quan sát xem các cô, các chú cần gì? Quan sát xem các bạn trẻ thiện nguyện phục vụ có chu đáo không? …. Các bạn trẻ thiện nguyện, họ là những người trẻ, rất trẻ, có bạn mới mười tám đôi mươi là đoàn viên Đoàn Phường 5, Q. Tân Bình, hay các cô chú ở Hội Chữ Thập đỏ Phường. Hơn một năm qua anh chị em đã đồng hành cùng anh em mình trong chặng đường dài phục vụ người nghèo, nói thì có vẻ to tát nhưng mình quan niệm: “tuổi nhỏ làm việc nhỏ, tùy theo sức của mình”, chỉ là một chút đóng góp bé nhỏ đem lại niềm vui cho những đồng bào còn gian lao vất vả thiếu thốn của mình, thế thôi. Trong thời buổi công nghiệp thời nay, thời gian là vàng bạc, lo toan bộn bề cơm áo gạo của cuộc sống, tự đáy lòng mình cảm kích tấm lòng hy sinh, quảng đại của các bạn và các anh chị, cô chú ở Phường 5, Tân Bình.
Trong số những cô chú tới đây già có, trẻ có, nhưng đa phần là các cô chú lớn tuổi rồi, có cụ em đoán trên 70 thậm chí 80 rồi… Cái cảm xúc lúc đó của mình, có một chút vui vì mình mang chút niềm vui nho nhỏ cho những cuộc đời buồn, nhưng xen lẫn đó là chút cảm xúc ngậm ngùi, chừng này tuổi rồi đáng lẽ giờ này các cụ xứng đáng được hưởng tuổi già an nhàn, vui vầy bên con cháu… đằng này… Tháng ba mươi ngày, dù mưa hay nắng, hè hay đông các cụ cũng phải lặn lộn, dãi nắng dầm mưa, lăn mình ra bươm chải với cuộc sống nhằm kiếm miếng cơm manh áo qua ngày, thương thay cũng một kiếp người, kẻ ăn không hết người làm không ra…. Trách ai? Ai trách? Trách cái xã hội này? Nói cái xã hội này thì chung chung quá, ai tạo ra cái xã hội này? Người ta không trách thì thôi sao mày phải trách? Trách thì làm được gì nhau? Tại sao mày không trách mày mà trách xã hội? Xã hội này có của riêng ai? Thôi thì… đừng ngồi đó mà trách đời, cứ làm được gì thì làm đi, nhỏ cũng được, không cần to tát đâu, nói ít thôi, làm nhiều vào… Làm việc thiện mà như thế là tâm cũng chưa tịnh đâu con à…
“Khách” đến quán vào ngày 14 âm lịch đủ mọi thành phần lao động chân tay, từ các cô chú, anh chị thu mua ve chai đến những cụ ông cụ bà bán vé số và đôi khi là những bạn sinh viên còn mang đồng phục, gắn phù hiệu của trường trên đường đi học về ghé vào đây luôn, đủ mọi lứa tuổi, từ khắp mọi miền đất nước. Có cụ ở tít mãi tận Thái Nguyên, Bắc Cạn, nhưng đa phần đến từ khúc ruột miền Trung như Quảng Ngải, Quảng Nam Bình Định, Phú Yên…
Nhìn cách họ ăn mặc, nhìn những nếp nhăn trên trán họ, nét khắc khổ hằn lên trên khuôn mặt họ, mình tin họ là những người nghèo thật sự, là tầng lớp dưới cùng của xã hội. Các cô, các chú, các em đến quán ngày càng đông, có những hôm trời mưa dầm từ sáng đến chiều mà quán vẫn đông kín. Nhìn họ ăn, cách họ trò chuyện hỏi han nhau mình có cảm nhận; họ có đến ăn cơm là một lẽ, ngoài ra họ đến quán vì một lý do khác nữa, thấy họ trò chuyện với nhau có vẻ thân tình lắm, cứ như thân nhau từ lâu lắm rồi, cũng có thể họ là đồng hương từ một làng quê nghèo khó ở miền Trung cùng vào đây mưu sinh, và cũng có thể họ sống với nhau, làm cùng một công việc nhưng nhìn họ thân tình thì chẳng thấy gì sự ganh đua cạnh tranh với nhau ở đây cả, ở đây họ tìm thấy đồng hương, bạn bè, đồng nghiệp & cả niềm vui của những người cùng cảnh ngộ, cùng lứa tuổi mà khi rời khỏi đây không mấy ai hiểu & chia sẻ được với họ, kể cả con cháu họ.
Trước lạ sau quen, có người đến 1 lần, 2 lần, 3 lần, n lần riết rồi mình nhìn mặt là nhận ra họ. Trong số những con người lam lũ ấy mình ấn tượng nhất với một bác quê ở Phú Yên, năm nay bác ngoài 50 rồi, dáng cao gầy, tóc lấm tấm bạc. Cứ mỗi lần ăn xong bác lại gần mình và nói đúng một câu: “Chú cám ơn con nhiều, một miếng khi đói bằng một gói khi no, chúc con bình an & may mắn”, nói xong câu đó chú lại ra tất tả bước đi, lần nào cũng thế, chỉ một câu đó thôi. Hàng ngày trong công việc xã giao bạn bè, đồng nghiệp, người quen mình cũng nhận được rất nhiều lời chúc từ mọi người & tất cả đều đáng trân trọng, nhưng không hiểu sao mình vẫn thích nghe lời chúc đơn sơ mộc mạc của bác. Mình tin rằng, một niềm tin tâm linh rằng: Lời chúc của con người nghèo khổ và lam lũ này sẽ rất thiêng liêng với mình.
Chunjunxo
Sài Gòn buổi sáng thời buổi khó khăn
Sáng nay, trái gió trở trời Chun không ngủ được, khó ở trong người, dạo một vòng SG, từ vùng ven tới trung tâm SG hoa lệ. Cảm nhận đầu tiên, trời SG buổi sáng đẹp, mát mẻ dễ chịu vô cùng, nhất là miệt An Sương trở ra hướng Củ Chi, sương sớm giăng kín đường về quê ngoại, cứ tưởng như mình đang lang lang ở một miền quê nào đó trong cái đất nước dễ thương, tươi đẹp này. Đã lâu lắm rồi mình mới dậy sớm lúc 4h sáng, phải 17-18 năm rồi Chun nhỉ, cái độ còn học cấp 3 trường Nguyễn Khuyến sáng nào cũng chạy bộ ra sân Phú Thọ đá banh đến trưa mới về đi học, nói đến đây lại nhớ da diết các bạn học cấp 3…
Mới đây Chun có đọc đâu đó bài báo: 10 ĐIỀU NÊN LÀM TRƯỚC KHI CHẾT - Giờ xin bổ sung điều thứ 11: Bạn nào ăn vạ ở SG 15-20-30 năm nên, giả bộ, giả bộ thôi nhé: Một hôm nào đó dậy sớm, thật sớm khoảng 3h-4h sáng và đạp xe ra Củ Chi hay Bình Chánh để cảm nhận một Sài Gòn khác lạ trong mắt ta… Nhưng cái mình muốn nói ở đây không phải là ba cái trò bay bổng, lãng mạn vớ vẩn đó, cái thời đó qua lâu rồi em à, cơm áo gạo tiền nó xoay anh như chong chóng đến nỗi giờ ra đường chờ đèn vàng, đèn đỏ mà canh từng giây em à, mình không chen lấn, xô đẩy chúng nó chạy trước mình thì sao? Mà chen lấn, vội vội vàng vàng để làm gì, người nhà cấp cứu hả? hay ai chết? No, no, đừng hiểu lầm như thế… vội vàng để chạy ra quán nhậu với đồng đội thôi.
Vào đề: Mới sáng sớm mà người ta lăn ra ngoài đường kiếm sống nhiều quá, nếu ai ở miệt Bình Chánh, Nhà Bè có dịp dậy sớm lúc 4-5h sáng sẽ thấy từng đoàn xe 2 bánh, 3 bánh, 4 bánh, 5 bánh gùi, thồ, chở… lỉnh kỉnh, lặc lè hàng hóa, tôm, cá, thịt, rau, củ quả từ hướng Miền Tây về SG, đặc biệt là từ điểm tập kết chợ đầu mối Bình Điền, mới thấy sức sống mãnh liệt đồng thời cũng là tính năng động của người SG. Có những lúc mình phải thốt lên: Trời ơi, giờ này người ta đi đâu ngoài đường mà lắm thế? Ai cũng cắm đầu cắm cổ chạy như thể hôm nay là ngày tận cùng của thế gian, mạnh ai nấy chạy, thỉnh thoảng có vài chú áo xanh, áo vàng lượn lờ lúc quãng vắng, chạnh lòng chợt nhớ câu nói của người xưa: BÒN NƠI KHỐ RÁCH ĐÃI NƠI HỒNG QUẦN.
Còn nhớ ngày mình mở cái quán Ốc Bụi Sài Gòn ngay chân cầu số 7 bờ Kênh Nhiêu Lộc, chính xác là ngày 11/11/2011… lúc ấy cả khu đó chỉ có vợ chồng cô chú khoảng ngoài 60 bán đồ ăn sáng : cơm tấm, bún thịt nướng giá 10.000/phần, cô chú kể thời gian đầu mới bán mỗi ngày bán được khoảng 40-60 phần, sau đó tăng dần, và đến năm 2011 thì trung bình ngày bán 600 - 700 phần/ngày - Qua đây mới thấy được Bài học SỨC MẠNH CỦA HỆ THỐNG BÁN LẺ - SỨC MẠNH ĐÁM ĐÔNG - SỨC MẠNH TRUYỀN MIỆNG (Tiếng lành đồn xa, tiếng dữ còn đồn xa hơn nữa con ơi !)… Bây giờ sau 2 năm quay lại, cũng cái đoạn bờ kè ngắn củn đó, xuất hiện thêm 5 cái xe đẩy bán cơm tấm sườn bì, bún thịt nướng chưa kể lúc nhúc vô số xe đẩy hay đơn giản là cái bàn cóc và vài cái ghế nhựa (cũng cóc luôn) người ta lăn ra ngoài đường, tràn ra ngoài đường chỉ thiếu nước ngồi ngay giữa đường mà bán mà buôn nữa thôi, ôi thôi thì đủ thứ cơm hàng cháo chợ: Cà phê, cơm, phở, bún riêu, mù quảng, bánh canh, sữa tươi, sữa đậu nành, đậu xanh… hầm bà lằng thập cẩm… có nhà cả vợ chồng tranh thủ chút thời gian buổi sáng ra bán đồ ăn sáng, sau đó họ lại lao vào công việc chính của họ. Nhưng như Chun từng lăn lóc trò chuyện tâm sự với họ thì: Nhìn vậy mà không phải vậy đâu con ơi, đôi khi việc phụ lại nuôi việc chính… Thậm chí như lời bác vợ chồng già đầu hẻm quán Ốc Bụi Sài Gòn : “Nhìn cái xe đẩy với mấy cái bàn cóc vậy chứ nó nuôi 2 thằng con nhà chú thành tài đó con, 1 thằng giờ là BS Khoa ngoại BV Chợ Rẫy, 1 thằng làm cho công ty Nhật ở KCN Biên Hòa đó con. Nghèo thì nghèo cũng phải ráng cho thằng Tèo đi học con ơi…” - Từng lời nói thốt ra là từng đấy lời tự hào của người cha già kham khổ… Đôi khi mình tự hỏi: Ở cái đất nước này, ở cái xứ sở Thiên đường này có bao nhiêu kỹ sư, bác sĩ nhờ những gánh xôi, gánh chè của những ông bố bà ■■ lam lũ mà thành tài…
Chợt đắng lòng khi ngày ngày chứng kiến cảnh: Một đoàn xe đủ thể loại của các ban ngành đoàn thể mà bên công quyền vẫn gọi là PHỐI HỢP LIÊN NGÀNH hùng hổ đi tuần tra, dọn dẹp lòng lề đường, từng bóng áo cam, áo vàng, áo xanh trai tráng, dũng mãnh lao tới, vun vút như con thoi, như tập trận, oai hùng lẫm liệt giằng lấy từng cái bàn cóc, cái ghế cóc của những ông bố, bà ■■ lưng còng, mồ hôi nhễ nhại…Dẫu đôi khi ta tự nhủ, tự bào chữa: LUẬT LÀ LUẬT - KHÔNG BÀN CÃI NHÉ, AI CŨNG DU DI, NHÂN ĐẠO THÌ XÃ HỘI NÀY, ĐẤT NƯỚC NÀY CÒN RA CÁI THỂ THỂ THỐNG GÌ NỮA… Nhưng lòng mình vẫn sắt lại, quặn đau khi chứng kiến những hình ảnh ấy - ■■ ƠI ĐOÁI THƯƠNG XEM NƯỚC VN - Có ai muốn loăn ra ngoài đường dãi nắng dầm mưa mà bươm chãi đâu hả ■■?
Không phải đến bây giờ SG này mới có những cảnh đó đâu Chun ơi, SG này bao nhiêu năm nay vẫn thế, người ta làm cũng dữ, nhưng chơi cũng kinh lắm… Làm ra làm, chơi ra chơi là vậy đó. Vẫn biết là thế nhưng em cảm nhận được một điều rất rõ: Kinh tế khó khăn, suy thoái, mọi ngành nghề đều đi xuống thì người ta lăn ra đường mà kiếm sống ngày càng nhiều hơn. Trong số những quán xá đầu đường xó chợ đó, những ngành nghề tưởng chừng chỉ dành cho lao động tay chân, ông bà già, “tầng lớp dưới xã hội” đó lại thấp thoáng bóng dáng của những trí thức đạo mạo một thời không xa, có thể họ đang thất thế, lỡ thời, ẩn mình chờ thời chứ không hẳn họ chọn mấy công việc này làm nghiệp đâu ! Mới ngày hôm qua đây thôi họ vẫn còn là những nhân viên cổ cồn, thậm chí là những ông chủ lớn, nhân viên ngân hàng, chứng khoán, bất động sản, kỹ sư, luật sư… Những ngành nghề thời thượng, quý phái, sang trọng một thời. Mới ngày nào một bước lên xe, xuống kiệu kẻ đón người đưa, có người cầm ô, cầm dù, văn phòng sáng loáng, máy lạnh chạy phà phà, ca ra vát thẳng tắp, ruồi đậu trượt chân té chết mấy sư đoàn rồi… Nhưng biết đâu đây lại là cơ hội trải nghiệm bản thân, tôi luyện bản thân… Lý sự theo kiểu triết lý thì: HOẠN NẠN MỚI BIẾT CHÂN TÌNH - TÌM THẤY CƠ HỘI TRONG KHÓ KHĂN - CÁI KHÓ LÓ CÁI KHÔN hay CÁI KHÓ BÓ CÁI KHÔNG? LỬA THỬ VÀNG GIAN NAN THỬ SỨC… Nhớ năm nào, à chính xác là 2008, đọc báo thấy miêu tả về Khủng khoảng Kinh Tế Thái Lan (sau đó lan ra cả ĐÔNG NAM Á), về những mảnh đời sa cơ thất thế: Tỷ phú đi bán dạo bánh mì ở bến xe, triệu phú về quê trồng lúa, bán báo, đánh giày… Mình thấy thương cho thảm cảnh của họ nhưng cũng nghi nghờ: Chắc bọn nhà báo lại ăn không ngồi rồi bốc phét chứ làm gì có chuyện này? Muốn biết chắc hay không thì nền kinh tế VN chỉ cần duy trì “đà tăng trưởng” như thế này thêm 5 năm nữa thôi thì sẽ biết tay nhau thôi mà, có khó gì đâu một buổi chiều, anh nắm tay em đi giữa trời sương Đà Lạt mộng mơ, em nhỉ? Những người trẻ & cả những người có tuổi, họ đang trách mình hay trách cái xã hội này? Ơ cái thằng này, mày còn nhớ thằng Z, thằng Y, thằng Z nó học chung lớp ĐH với mình không? giờ nó làm TGĐ, Phó TGĐ tập đoàn ALEMANTE RA GỐC ME NGỒI CHỜ rồi đó con, ngồi đó mà than thở, nghe đâu mới tậu căn biệt thự ở Phủ Tây Hồ… Đừng bao giờ ăn vạ tổ quốc. Đừng bao giờ hỏi tổ quốc đã làm gì cho tạ mà hãy hỏi ta đã làm gì cho tổ quốc? Hiểu chửa?
Mời các bạn đón đọc tiếp phần 2: còn tiếp 18 trang - Xin chào và hẹn gặp lại.
Xin báo cáo bác, giang hồ nó chém là từ hôm nay ai đu hàng nóng T+ về sẽ nộp mạng, khâm thử kaka
Đọc văn của bác Chun đi vào lòng người quá, chúc bác 1 ngày giao dịch vui vẻ và thành công !!
Đi vào tâm hồn, ăn vào máu, gậm nhấm cái quá khứ đau thương…
trích “Chun toàn tập”
Thu ăn măng trúc, đông ăn giá
Xuân tắm hồ sen, hạ tắm ao
Rượu đến gốc cây, ta sẽ nhắp
Nhìn xem phú quí, tựa chiêm bao
“Có một dạo, tôi bị nghiện cảm giác đi bộ buổi tối. Trên người chỉ có điện thoại và một ít tiền. Mặc trang phục thường ngày thoải mái, đi để nhìn ngắm những khuôn mặt xa lạ, ăn vài món ăn trước đây chưa có cơ hội nếm thử. Đa số là quán vỉa hè. Như là lẩu cay Thái. Trong quán ăn đông đúc lúc đó, chỉ có tôi là đi một mình. Mọi người đều rất vui vẻ. Rất nhiều âm thanh: lời nói đùa có phần lỗ mãng, trận cãi vã nho nhỏ, tiếng đáp lời lễ phép của phục vụ bàn… Có lúc chúng làm tôi ngạc nhiên. Như thể trong khoảnh khắc, liền nhận ra thế giới bên ngoài luôn ồn ã như vậy. Tôi chợt nhớ tới một nhân vật trong cuốn sách từng đọc, nói với bạn anh ta, ‘Cậu cứ đi đi. Đi để xem xem, thế giới này đã rộng lớn đến nhường nào rồi.’”
Điều chưa kịp nói
FLC EVG ART KLF AMD DLG QBS KVC HAI HAR TSC …
Thu ăn măng trúc, đông ăn giá
Xuân tắm hồ sen, hạ tắm ao
Rượu đến gốc cây, ta sẽ nhắp
Nhìn xem phú quí, tựa chiêm bao
Mèo trắng hay mèo đen không quan trọng, miễn bắt được chuột !!!
Ai công hầu, ai khanh tướng, trong trần ai, ai dễ biết ai.
Thế Chiến Quốc, thế Xuân Thu, gặp thời thế, thế thời phải thế.
Dậy sớm để thành công
quá đẹp!
Bối cảnh lúc này : Chun chỉ đầu cơ - Không đầu tư !!!
Đó chỉ là quan điểm cá nhân Chun. Không có đúng sai, tốt xấu gì ở đây cả. Thị trường triệu người bán, triệu người mua mỗi phiên.
1> Xét trên góc độ toàn thị trường, giá cổ phiếu Việt Nam hiện tại không phải là rẻ. Do đó, ít có khả năng tất cả các cổ phiếu sẽ đồng loạt tăng giá, mà thay vào đó là sự phân hóa cổ phiếu và những cổ phiếu có mức tăng hơn mức trung bình của thị trường sẽ là nhóm các cổ phiếu giá trị và tăng trưởng.
Lý thuyết là thế, có thể đúng với trung và dài hạn, còn lúc này Chun đánh theo dòng tiền. Chun đang đánh bạc bên mấy cái sới bạc penny, rác rưởi, cóc ổi, cóc nhái… giá 3.000 - 10.000
Cứ thẳng thắn với nhau như thế cho rõ ràng, đánh bạc là đánh bạc, không có dùng từ đầu tư nghe cho nó có vẻ cao sang, hàn lâm hay đạo mạo gì ở đây cả.
2> Cũng có thể đó là phong cách của Chun, cách kiếm tiền của Chun ít nhất là lúc này, bối cảnh này. Có nhiều cách để kiếm tiền trên TTCK, ai giỏi cách nào thì kiếm tiền theo cách đó. Đầu tư, đầu cơ, đánh theo tin, theo FA, TA…
Chuẩn bác Chun quá. Chung quy cũng chỉ là sới bạc như Bác Chun đã nói. Chỉ đầu cơ không đầu tư. Đầu tư thành đầu toi nay.hehe
Vậy đánh TDC là hợp khẩu vị bác Chun? Đầu cơ game, đầu tư BĐS kết hợp.
cụ vẫn xuất sắc như dạo trước
Chào anh chị ngày mới, tháng mới, quý mới !
Chúc anh chị một ngày tốt lành - một tháng may mắn, một quý rực rỡ !!!