Tôi đang nghĩ: có khi nào sau này, có thể là 6 tháng, 1 năm, 2 năm sau, khi nhìn lại giá cp ngày hôm nay người ta chợt bồi hồi tiếc nuối khôn nguôi.
Có nhiều người cảm thấy đau khổ và tỏ vẻ “khó hiểu” khi thị truờng đi lên mạnh mẽ. Điều này cũng lại xuất phát từ nỗi sợ hãi, NĐT VN giờ như con chim sợ cành cong, ĐẬU PHẢI CÀNH THẲNG CŨNG TƯỞNG TƯỢNG LÀ ĐANG ĐẬU PHẢI CÀNH CONG.
…
Dạo qua 888 cái Room, Group, diễn đàn chứng khoán thì thấy không khí ảm đạm, thê lương bao trùm… DOW 20 phiên bật tăng hơn 6.000 điểm từ đáy cũng không có mấy ai vui vẻ gì cả như mọi khi. NIKKEI - KOSPI - DAX - FTSI … bật tăng 30-40% từ đáy cũng không ai đoái hoài, để ý gì cả, tôi có cảm giác như cảm xúc của các nhà đầu tư nó trơ ra, không còn cảm xúc với chứng khoán và thế giới quanh mình, một sự im lặng đáng sợ. Tất cả như chết lặng.
Có cái gì đó rất khác, có cảm giác như thị trường bây giờ chỉ có MMs, BBs tự mua bán với nhau. Nhà đầu tư rời bỏ thị trường trong nỗi sợ hãi chết khiếp, uất ức, nghẹn ngào đến oán hận khiến họ xa lánh với những gì liên quan đến chứng khoán. Nên nếu thời gian này mà chứng khoán giảm thì có khi đó có khi lại là chút an ủi cuối cùng dành cho họ, chút an ủi này mang liệu pháp tinh thần nhiều hơn là vật chất, khi chứng kiến thị trường giảm thì họ cảm thấy rằng mình còn may mắn khi rời bỏ thị trường dù muộn còn hơn không, chứ bây giờ mà thị trường tăng lại thì chẳng khác nào vết dao cứa vào lòng họ, nó là nỗi ray rứt khôn nguôi khi phải chết trước cửa thiên đường. Mình chết thì bọn nó cũng phải chết. Không thể nào chấp nhận mình chết mà bọn nó vẫn sống, đó là điều không thể chấp nhận. Mất tiền bạc là một chuyện, cái cái giác uất hận, khó chịu và có khi là cả sự bực tức, oán hận với người, với đời sau khi mất tiền nó rất là khủng khiếp, như một tảng đá đè nặng thân mình. Như thế mình tự làm khổ mình mà thôi.
Cái cảm xúc hơn thua, cay cú với người với đời rồi đâm ra hờn cả thế giới !!!
Đừng vì những thất bại của bản thân mà hằn học với cuộc đời này. Đừng giận cá chém thớt, suy cho cùng sự hơn thua của bản thân là chiến thắng chính mình. Mình không thắng nổi mình thì sao thắng được thiên hạ.
…
Định nghĩa chân một con sóng vĩ đại : Trước đó 90% số mã giảm 30-90% & hàng triệu anh hùng bỏ mạng chốn sa trường vì ham hố bắt đáy, hết lớp này đến lớp khác
…
Cho đến một ngày, có một lớp người thứ n lại vào thử vận may bắt đáy & lần này họ đã may mắn, T3 cũng có ăn, T5 cũng có ăn, T10 cũng có ăn trong khi hàng triệu con tim vẫn nghi ngờ: “Em chả tin có sóng” - Khi hàng triệu con bạc khác kịp oánh chén 50 - 70% - 100% sau mùa Corona năm ấy.
…
4 tuần rồi, 28 ngày đêm rồi, một số anh chị vẫn miệt mài chim nhợn, vẫn điên cuồng chống phá cách mạng, vẫn ngày đêm tìm đủ mọi lý do, từ đông sang tây, từ cổ chí kim, trong nước & quốc tế… Corona, hăm hở đếm số bệnh nhân tăng lên từng ngày, hăm hở đếm số người chết tăng lên từng ngày, rồi nào là Ebola, IS, Syria, Nga - EU, Nợ công, tỉ lệ thất nghiệp tận đẩu tận đâu bên Bồ Đào Nha, Camarun, rồi khí hậu toàn cầu nóng dần lên, băng tan ở Bắc Cực, Nasa, Sao hỏa, mại dâm bị bắt các cụ cũng không tha, dã man quá… ôi thôi đủ cả…
Một số cụ, lẳng lặng, không nói gì cả, ăn hết mã này đến mã khác, bụng trương lên.
Thặc ra mà nói thì: Trái đất này có bao giờ hoàn hảo đâu mà giờ bảo nó xấu, oan cho nó quá.
Cuộc sống vốn đơn giản. Chỉ tại loài người làm cho nó phức tạp. Hết hạ rồi đến thu, hết thu lại sang đông, chứng khoán cũng thế, giảm chán lại tăng, tăng chán lại giảm, thế thôi.
Các bác đầu tư mà cứ hay lo rủi ro. Tôi nói thật, việc các bác đến trái đất cũng là một rủi ro vĩ đại.
Trái đất này từ tạo thiên lập địa chưa một ngày bình yên & mãi mãi sẽ như thế. Rồi chúng ta vẫn phải sống, phải chiến đấu, phải trading, phải tung tóe…
Nay online FB thấy có cái tiến bộ là không thấy anh em hô toang toang đếm ca nhiễm nữa. Rất tốt, như thế chứng tỏ anh em đã mệt mỏi, hoặc dần cảm thấy cơn đói bắt đầu lan toả khắp thân thể. Thực ra đây chính là một tiến trình tâm lí học đặc trưng của con người; để tôi phân tích kĩ hơn cho anh em hiểu:
Con người có một bản năng rất hay đó là thông thường cái gì mới thì sợ, sau dần dà bản năng tự nhiên sẽ khiến cho người ta thích nghi dần với nó và không quan tâm tới nữa. Ví dụ mỗi ngày thức dậy, con đường tới nghĩa địa của mỗi người đều ngắn đi một ngày.
Nhưng bản năng tâm lí sẽ không mách bảo con người điều đó, bởi ngày nào cũng suy nghĩ như thế thì sẽ tạo ra stress tâm lí lên não bộ khiến cho chúng ta ko thể sống và làm ăn được gì nữa.
Dần dà bản năng tâm lí con người sẽ làm cho chúng ta quên điều đó đi và thay bằng một ý nghĩ tích cực khác “Một ngày mới nắng lên, ta vươn tay chào đón” để đầu óc cho bao nỗi lo khác như cơm áo, gạo tiền, ăn chơi nhảy múa vui vẻ. Ai hơi đâu mà quan tâm là mình bị bớt đi một ngày sống trên quả đất xinh đẹp này.
Bản năng thích nghi tâm lý này được hình thành từ thuở xa xưa khi tổ tiên chúng ta còn săn bắt hái lượm, sống trong tự nhiên với đầy rẫy hiểm nguy, rình rập. Để thích nghi với sự sống mong manh đó, tất yếu não bộ hình thành cơ chế thích nghi và quên đi sự sợ hãi để tiếp tục sống.
Người chiến binh khi ra trận cũng thế, ngày đầu thì sợ chết vãi cả ra, nghe tiếng đạn có khi thọt mẹ 2 hòn dái lên cổ, nhưng vài ngày sau là cảm thấy quen, thấy cái chết nhẹ tựa cọng lông con ghệ ở nhà, chết thì chết thôi không vấn đề gì hehe…
Nỗi sợ về TNGT, chết đuối khi tắm biển, uống rượu bia, hút thuốc, ma túy, đập đá các kiểu… cũng y như vậy. Nếu tính theo thống kê thì tỉ lệ tử vong cực kì cao, nhưng hầu hết mọi người sau một thời gian sợ hãi đều sẽ tặc lưỡi quên hết, để làm cút rượu cho sướng đời, hút điếu thuốc cho phê, vác con phân khối lớn ra nẹt pô trên đường cho đã đời, cắn viên thuốc cho nó bớt sầu đời… Khi ấy nỗi sợ hãi ngược lại còn biến thành sự phấn khích và hân hoan.
Anh em hãy cứ tin lời tôi, khoảng 2 tuần nữa thôi, sẽ chả còn ai hứng thú quan tâm VN có bao nhiêu ca nhiễm nữa đâu. Bởi lúc đó não bộ của tất cả mọi người đều đã tự bật chế độ block với vấn đề đó, vì nó đã quá chán và bị stress tâm lí.
Khi đó đầu óc sẽ dần được tỉnh ngộ và thay vào đó là nỗi lo muôn thuở về cơm, áo, gạo, tiền, cuộc sống hiện tại. Bởi lịch sử văn minh nhân loại chỉ xoay quanh đúng một câu hỏi “Mai lấy gì mà ăn?” chứ không phải là “Mai có chết không?”
…
Tầm nhìn dài hạn rất cần thiết, nhưng nếu nhìn xa quá mình lại bỏ qua những cơ hội ngắn hạn thì cũng tiếc thật. Mà đôi khi cái thành quả ngắn hạn nó không hề nhỏ. Cái nhìn đại cuộc rất cần thiết. Nhưng kỹ năng chọn mã cụ thể nó cần thiết gấp bội phần. Đôi khi chúng ta nói đến những vấn đề thế giới to tát quá, xa vời quá thì nó cũng không thực tế lắm nhỉ… dù vẫn biết rằng TTCK VN không thể tách rời thế giới, nhưng đôi khi thực tế nó lại không diễn ra như mình nghĩ.
PS1: Dài hạn: Chu kỳ 5-10-20 thậm chí 100 năm. Đời người có mấy cái 35 hả anh em?
PS2: Có những con sóng nhỏ, ngắn hạn kéo dài 3-4 tháng cũng khiến 500 - 700 mã tăng từ 100 - 200 - 300% Có nhiều người cảm thấy đau khổ và tỏ vẻ khó hiểu khi thị truờng đi lên mạnh mẽ. Điều này cũng lại xuất phát từ nỗi sợ hãi, nhà đầu tư giờ như chim sợ cành cong, ĐẬU PHẢI CÀNH THẲNG CŨNG TƯỞNG TƯỢNG LÀ ĐANG ĐẬU PHẢI CÀNH CONG.
Trên thị trường chứng khoán thì có rất nhiều cái vô lý lắm các bác à, mình cứ đi tìm “cái lý” của nó thì nhiều khi nó đã tăng 50-100-200% rồi, thậm chí còn nhiều hơn thế nữa. 50-100% nó lớn lắm các bác à. Có nhiều người đi làm chắt chiu, dành dụm cả đời cũng không có được số tiền ấy.
Đừng có tìm một chính kiến rõ ràng ở phố Wall. Lúc nào cũng có vài chục bài theo trường phái khác nhau và nghịch ý kiến nhau, và vừa miệng tất cả các đối tượng nhà đầu tư đang tìm lý lẽ biện hộ cho quan điểm của mình.
Nhìn thị truờng này mà em tiếc cho một số anh em, một số mã anh em gồng mình chịu trận 800 ngày đêm nắm giữ từ lúc em nó 40.000 - 50.000 cắn răng chịu đựng giờ còn 5.000 - 10.000 - 15.000 tức là đến giờ này anh em lỗ 50-90% rồi, vậy mà nó vừa tăng được 1-2-3 phiên thì anh em bán QUÁCH CHO RẢNH CÁI CỦA NỢ vì chim nhợn hù dọa, mấy tờ báo lá cải hù dọa, nhát ma. Anh em làm vậy chẳng khác nào anh em trồng cây cho thằng khác hái quả, thằng khác ăn ốc bắt anh em đổ vỏ sao? Tiếc quá ! ĐỜI CHƠI CHỨNG ĐAU NHẤT LÀ MUA NGAY ĐỈNH VÀ BÁN NGAY ĐÁY !
Cái mâu thuẫn ghê gớm của nhỏ lẻ em không sao giải thích nổi: Downtrend thì cố GỒNG MÌNH 800 NGÀY ĐÊM ÔM CHẶT CỔ CÁNH, nhiều mã giảm 50-70-90% từ 60.000 về 50.000 rồi 35.000 - 25.000 rồi 5.000 vẫn GỒNG MÌNH ÔM RẤT CHẶT - Vậy mà nó vừa tăng lại 10-20-30% lên 6.000 - 8.000 thì BÁN QUÁCH CHO RẢNH CỦA NỢ… Bán xong nó lại phi như ma đuổi 100 - 200 - 300%… lại chửi thề !
Tôi đang nghĩ: có khi nào sau này, có thể là 6 tháng, 1 năm, 2 năm sau, khi nhìn lại giá cp ngày hôm nay người ta chợt bồi hồi tiếc nuối khôn nguôi.
…