Chuyện hôm qua như nước chảy về đông

chúc cả nhà cuối tuần vui vẻ, chờ hái quả

1 Likes


2 Likes


2 Likes

4 tháng tích luỹ. Càng tích luỹ thì cuộc chơi càng lớn càng chắc chắn.

1 Likes

Chuẩn. Cứ kệ nó thôi. Nhấp nha nhấp nhổm hỏng ăn😍

1 Likes

Chào cả nhà mình ngày mới
Chúc cả nhà mình một ngày tốt lành



hình ảnh
hình ảnh

3 Likes

Nhiều nhà đầu tư không hiểu sâu sắc về PET vội cười hoặc tỏ ra nghi ngờ khi ban lãnh đạo PET đặt mục tiệu tăng trưởng LNST 2023 tăng 43% so với 2022

Đây là lý do :

2022 mà PET không lỗ 247 tỷ từ đầu tư chứng khoán thì EPS = 4.650

2022 : LNST của PET = 167 tỷ

Nếu PET không lỗ 247 tỷ thì 2022 LNST PET = 247 + 167 = 414 tỷ

Số lượng cổ phiếu lưu hành 2022 = 89 triệu cổ

EPS = 414/89 = 4.650

Năm 2022 - Một năm tồi tệ của các DN nói chung, với PET lại càng khó khăn bội phần khi phải trích lập dự phòng đầu tư chứng khoán kinh doanh.

Từ năm nay - 2023 - PET đã bán gần như sạch sẽ danh mục đầu tư chứng khoán kinh doanh, từ giờ chỉ tập trung ngành nghề kinh doanh chính là bán lẻ. Không còn nỗi lo phải trích lập dự phòng chứng khoán kinh doanh nữa. Cái gông đè nặng con PET một năm qua đã được tháo. Giờ thì không còn gì có thể cản bước PET.
hình ảnh

2 Likes

Sai thời điểm …

Ngày Saigon bắt đầu có siêu thị, đi dạo khu vực bán áo quần, tình cờ gặp một cô U60 cũng đi dạo như mình, cô lựa mấy cái đầm trẻ trung, đi vào phòng thử đồ, rồi lại ra lựa những cái đầm khác. Mới đầu mình nghĩ cô lựa đầm cho con gái tuổi teen đang chờ trong phòng thay đồ. Nói chuyện dăm câu, mới hay người thử đồ là cô. Thời còn đi học, cô ước ao được mặc đầm, nhưng cơm áo gạo tiền đè nặng hai vai. Con cái lớn khôn, có tiền, cô muốn được mặc thử những cái đầm tuổi teen để xem cảm giác thế nào. Cũng chỉ dám mặc thử trong phòng thay đồ của siêu thị rồi bẽ bàng đứng ngắm mình trong gương, dẫu biết là đã quá lứa lỡ thì nhưng cô vẫn thỉnh thoảng lại siêu thị để mặc thử đầm. Cô cười buồn, sai thời điểm rồi con trai, có những điều quá bình thường với người này, nhưng là ước mơ không bao giờ thành sự thật với người khác.

Có lần ghé lại xem một chiếc mô tô phân khối lớn, thấy một chú U70 mân mê từng chi tiết của chiếc xe, rồi leo lên ngồi thử, rồi lại say sưa ngắm. Mình hỏi chú tính mua chiếc xe này phải không. Chú nói thời đôi mươi chú mê mấy chiếc mô tô này lắm mà không có tiền mua, mỗi lần thấy bạn chở người yêu đi trên chiếc xe phân khối lớn rất oai, cả nhóm ai cũng ước ao được như chú kia vậy. Gần nửa thế kỷ trôi qua, có đầy đủ tiền bạc, nhà lầu xe hơi có đủ, nhưng chú không bao giờ có cái cảm giác ngồi trên chiếc mô tô này để chở người yêu đi chơi. Chú nói, lớn tuổi rồi, giờ này mà ngồi lên chiếc xe này chở vợ đi chơi, chỉ làm người ta thấy tội nghiệp và thương hại mình thôi con trai. Mình an ủi chú, bao nhiêu người mơ ước được ngồi xe hơi như chú mà có được đâu, nhưng trong lòng mình biết chú hiểu là đã sai thời điểm rồi.

Đầu năm cấp 2, bỗng nhiên trường mình mời một thầy về dạy nhạc cho học sinh, thầy tướng tá rất nghệ sỹ, một thời thầy là nhạc công trong đoàn văn nghệ tỉnh Bình Thuận. Thầy dạy đúng một học kỳ thì trường không mời nữa vì không có tiền trả lương thầy, sau này có lần mình gặp thầy đi chài lưới bắt cá, thấy thương thầy tàn tạ vì sương gió cuộc đời. Chỉ học một học kỳ thôi, nhưng làm mình thích học đàn lắm, mà làm gì có tiền để học. Thời đó ngày 20/11 hàng năm, trường tổ chức văn nghệ, đội văn nghệ lớp mình lên múa và nhảy điệu tango theo bài hát gì đó có câu “Thương biết bao nhiêu thương chiều Hà Nội”. Thấy các bạn lung linh trên sân khấu, mình lại ước muốn được học nhảy, nhưng cũng không có điều kiện để học. Mấy chục năm sau có điều kiện để học đàn học nhày, thì bẽ bàng đã quá lứa lỡ thì rồi, sai thời điểm.

Hồi nhỏ mình ốm yếu, có lần đi học mình bị người ta bắt nạt, có một anh lớp trên bảo vệ mình, anh biết đánh võ, nên từ đó mình muốn học võ để tự vệ. Thời đó, không có gì giải trí, phim video Hongkong rộ lên, thấy các minh tinh Lương Triều Vỹ, Lưu Đức Hoa, Lê Mỹ Nhàn, Đặng Tụy Văn đóng phim kiếm hiệp, mình cũng mê học võ. Có lần người ta về trường chiếu bộ phim Song hiệp, có chú Khương Đại Vệ và chú Địch Long thời trẻ nhìn rất lãng tữ, mình lại càng mê học võ. Anh trai kế mình cũng thích học võ, và có đi học một thời gian. Một ngày, mình thấy anh buồn bã xếp lại bộ áo quần võ, mình biết lúc đó nhà mình không có tiền cho anh học tiếp, nên mình cũng đành từ bỏ ước mơ. Thời gian qua nhanh như một cơn gió thoảng, đến khi có điều kiện học thì cũng lại quá lứa lỡ thì không còn học được nữa, thêm một lần lại sai thời điểm.

Thời cấp 1, mình thèm uống sữa mà không có tiền mua. Hồi nhỏ, có lần mẹ mình bị bệnh, nằm trong bệnh viện. Nhà mình mua một hộp sữa Ông Thọ cho mẹ, nhưng mẹ chỉ uống một chút xíu rồi gửi về cho mình và em trai mình uống. Trong ký ức còn sót lại, đó là lần đầu tiên mình được uống sữa, và mình vẫn nghĩ rằng sữa Ông Thọ rất đắt tiền. Sau này, có lần đi mua mấy hộp sữa Ông Thọ tặng cho cô bán vé số bị ung thư hay ngồi gần nhà mình, khi tính tiền, mình buột miệng hỏi mà không kịp suy nghĩ gì, sao rẻ quá vậy. Những năm tháng đang tuổi lớn, cần dinh dưỡng, mà lại thiếu thốn, nên mình cứ èo uột, sức khỏe không tốt. Khi có điều kiện, thì uống sữa nhiều hay ăn nhiều lại thấy mệt, tiệc tùng gì mình cũng từ chối hoặc ngồi một chút, giả bộ ra ngoài nghe điện thoại, rồi lặng lẽ ra về. Đã bắt đầu bước vào tuổi ăn nhiều cũng thành sai thời điểm.

Hồi gia đình mình mới chuyển từ Bình Thuận vào Bà Rịa-Vũng Tàu, chị hai mình không được thi đại học được vì nhà chưa có hộ khẩu, nên phải tập tành ra chợ bán hàng để phụ giúp gia đình, còn mình thì ra chợ để phụ chị bán. Ra chợ, thấy người ta bán kẹo bông gòn nhiều màu sặc sở, mình thèm lắm mà không có tiền mua. Có lần một bạn gái trong chợ mua kẹo bông gòn màu hồng, bạn tặng mình một nửa, lần đầu tiên được ăn, mình thấy ngon không thể diễn tả được. Năm 30 tuổi, nhớ lại chuyện xưa, mình mua kẹo bông gòn về ăn, cả một trời kỷ niệm tan vỡ, vì thấy kẹo bông gòn không còn ngon như ngày xưa nữa. Có những món ăn hồi còn nhỏ mình thấy ngon lạ kỳ, nhưng sau này không dám ăn lại, sợ ký ức xưa lại thêm phôi pha. Đã sai thời điểm rồi, thôi thì kỷ niệm xưa chỉ xin giữ ở một góc nhỏ trong tim vậy.

U50, nhìn lại, thấy thanh xuân mình là một chuỗi những chuyện sai thời điểm. Bởi vậy mình chỉ mong ước con mình, có thể không tài giỏi bằng con người ta cũng không sao, không thành công bằng con người ta cũng không sao, nhưng đừng sai thời điểm như mình…

Nam Phan

5 Likes

1 Likes

PET cưng - Con chào các cô chú buổi sáng ạ

Niềm tin là một thứ gì đó rất xa xỉ ở cái thị trường này. Một nơi sục sôi tiền. Tôi thấu hiểu các bạn !

Niềm tin là một thứ gì đó xa xỉ giữa chợ người, chợ đời.

Ai rồi cũng sẽ khát !

Ai rồi cũng sẽ khác. Cả em - Em cũng vậy PET à.

Anh đừng tìm PET thú của anh ngày xưa nữa. PET thú của anh ngày xưa đã chết rồi.

Niềm tin là một thứ gì đó vô cùng xa xỉ ở cái thị trường này. Một nơi sục sôi tiền. Tôi thấu hiểu các bạn !

Niềm tin là một thứ gì đó xa xỉ giữa chợ người, chợ đời….

2 Likes

Chào cụ Chun

Thôi xong. e chưa kịp mua PET a e từ từ . topic nay sao đông thế

Chờ ngày vượt 23 mãi rồi

Chúc mừng Pet :))

1 Likes

Ui da! Đau e

:kissing_heart:

hình ảnh

2 Likes

Hôm nay được phép hưng phấn a Chun ạ

1 Likes

Chúc mừng con PET nhà bác Jun nha!

1 Likes