Khổ. Tôi nói thẳng và thật với ông nhé. Tài sản ròng tầm 5tr đô ở HN nhiều như lợn con (xin lỗi bác thớt vì em dùng từ hơi khiếm nhã. Tại mọi người hay nói dân dã, trào phúng kiểu thế nên em xin phép dùng tạm). Bác thớt ứng xử đúng chuẩn mực xã hội tôi tôn trọng 1. Bác ý khiêm tốn tôi tôn trọng bác ý 10. Tài sản tôi có không được bằng bác thớt, nhưng tôi biết những điều bác ý nói là đúng vì những người đó tôi có cơ hội được tiếp xúc rồi.
Còn lãnh đạo doanh nghiệp tài sản vài chục nghìn tỷ tôi có cơ hội được gặp rồi, một năm nhậu vài lần. Mà tôi cũng nói thẳng đấy là chồng chị họ tôi cho nó vuông. Cách người ta sống, đối nhân xử thế và tiêu tiền như thế nào tôi quá biết. Không phải kiểu quan hệ xã giao gặp nhau hời hợt vài lần rồi tôi lên đấy phán bừa với ông.
Dân có tiền thì ai tinh ý đọc đoạn góp ý của tôi là biết ngay. Tôi không khuyên ông mua con đồng hồ Hublot hay Patek Phillips để làm hàng, vì đồng hồ fake loại 1 quá tinh xảo. Chỉ cầm trên tay mới phân biệt được thật giả. Ông đeo mấy cái đồng hồ đấy mà không kèm theo phụ kiện quần áo, thắt lưng, giày dép hàng hiệu thì không ai tin ông là dân có tiền đâu. Mấy quần áo sang chảnh thì ông có thể cố được, mấy đồng hồ kia thì sợ hơi quá sức.
Ông có đầu tư quần áo thì cố cũng đầu tư xịn vào. Chứ tiếc tiền, lại mua hàng fake loại 1 mặc, dân có tiền nó nhìn nó cười cho. Với hàng đểu các ông có thể ăn cắp logo, bịp người không biết gì. Chứ quần áo đểu không bao giờ ăn cắp được thiết kế của hàng hiệu xịn. Dân càng có tiền càng chơi đồ limited, mấy loại hàng hiệu bị hàng nhái copy thiết kế người ta không bao giờ mua.
Còn ông cắt tóc tôi nhắc ở trên một năm đưa vợ con đi du lịch trong ngoài nước 2 lần. Từ đầu đến đít cả nhà toàn mặc đồ hiệu. Ông không có tôi giới thiệu, không gọi điện đặt lịch hẹn trước, cuối tuần tự nhiên xuất hiện thì xác định ngồi đợi 3-4 tiếng mới đến lượt nhé. Mà ông ngồi đấy đợi người ta cũng không thoải mái đâu. Người ta sẽ hỏi ông là ai, làm gì, ai giới thiệu tới quán vì người ta sợ ông là thợ làm tóc đến học mót nghề. Rồi người ta sẽ căn cứ vào địa vị xã hội, công việc của ông để người ta tiếp chuyện. Khổ, ở Hn, có tiền mà không biết cách tiêu còn bị người ta soi mói, nhiều khi còn bị ăn chửi. Giờ tôi bảo thu nhập ông cắt tóc khoảng 100 triệu/tháng, mua nhà bên Vinhome Long Biên chắc ông lại há hết cả mồm vì ngạc nhiên sao thợ cắt tóc sao giàu thế heheh.
Ông bảo dân có tiền đưa tiền ông cho ông đầu tư để x100 tài khoản là đéo ai đưa ông đâu. Khi nào họ thích rủi ro, thích cảm giác mạo hiểm, thích vứt tiền qua cửa sổ thì họ đi đánh bạc để giải trí. Họ làm ăn bao năm trên thương trường, trải qua đủ thứ ngành nghề, công ty gần như độc quyền sản phẩm trên toàn thị trường miền bắc mà ROE chưa tới 20%. Các ông là gà mà lại đòi đi mổ đại bàng. Nếu có gặp ông ngoài đời thật do ai giới thiệu hay tình cờ, người ta sẽ lịch sự tiếp chuyện ông, gật gật gù gù ra vẻ đồng tình với ý tưởng ông trình bày, nhưng không bao giờ người ta gặp lại ông lần thứ hai.
Tôi thấy tôi cũng có chút ít vốn liếng, nhưng ra đường là tôi ngậm cmn miệng lại vì biết xã hội có nhiều người giỏi, giàu và thành công hơn mình nhiều nhiều lắm, từ ông cắt tóc đến bà bán hàng ăn, chứ không phải chỉ mỗi lãnh đạo doanh nghiệp. Kinh nghiệm của tôi là gặp người thành công và giàu thì càng phải khiêm tốn và đoàng hoàng. Họ thừa kinh nghiệm và thông minh để nhìn ra động cơ của ông trước khi ông biết họ nghĩ hay định làm gì. Không phải tự nhiên họ lại thành công và giàu, phải không nào?