GÀ CON ơi, làm sao sống HẠNH PHÚC khi có DIỀU HÂU đây

:evergreen_tree: CHƯƠNG 4

:sunny: BÀI 1 : CÁNH RỪNG PHÍA ĐÔNG – LẦN ĐẦU ĐI XA


:sunrise_over_mountains: Trời vừa sáng. Những giọt sương cuối cùng còn đọng trên lá.

Gà Mẹ gọi đàn gà con lại bên tổ rơm, giọng nhẹ như hơi gió đầu ngày.

Trước mặt bà là một chiếc lá to được cuộn lại như túi nhỏ. Khi mở ra, bên trong là 10 hạt giống bé xíu, tròn trịa như những hạt ngọc thô.

— “Hôm nay, mẹ muốn các con mang theo một hạt,” – Gà Mẹ nói,
“và đi cùng mẹ đến cánh rừng phía Đông – nơi các con sẽ tìm ra mảnh đất dành riêng cho mình.


:hatching_chick: Apollo – bé gà đầu tiên nở ra – nhẹ tay nhận lấy hạt của mình.

Cậu nhìn nó thật lâu, rồi ngẩng lên:

— “Làm sao biết nơi nào là đúng để gieo hạt, hở mẹ?”

Gà Mẹ mỉm cười:

— “Con không cần tìm nơi đẹp nhất. Chỉ cần chỗ nào khiến trái tim con ấm lên, thì nơi đó là đất tốt.”


:paw_prints: Cả đàn bắt đầu đi.

Đường rừng lạ và dài hơn tưởng tượng.

  • Có những khúc đất mềm như bùn, khiến chân lún sâu.
  • Có nơi cây cối um tùm, ánh sáng chỉ lách được vài tia yếu ớt.
  • Dion kêu mệt.
  • Hermes dừng lại buộc lại cọng cỏ trên chân.
  • Ares phàn nàn:
    — “Sao mình không chọn đường gần hơn?”

Nhưng Apollo không nói gì.

Cậu đi chậm lại, quan sát.
Mỗi khi thấy ánh sáng rọi xuống giữa cây, cậu dừng, nhìn thật kỹ.
Cậu không tìm nơi đẹp nhất – cậu đang lắng nghe cảm giác trong tim.


:sun_with_face: Và rồi – cậu dừng lại.

Một mảnh đất nhỏ, nằm giữa hai thân cây cổ thụ.
Ánh nắng chiếu thẳng xuống đúng giữa mảnh đất – không nhiều, nhưng ấm vừa đủ.

Apollo cúi xuống, dùng móng đào nhẹ một lỗ nhỏ, đặt hạt vào, vùi lại thật khéo.
Không một lời – nhưng đôi mắt cậu sáng như vừa tìm được điều gì rất quý.


:woman_white_haired: Gà Mẹ bước tới, nhẹ nhàng chạm vào vai cậu:

— “Con đã chọn đúng rồi, Apollo.
Vì con không nhìn bằng mắt – con đã nhìn bằng ánh sáng bên trong mình.


:books: BÀI HỌC HÔM NAY

:seedling: Không phải nơi đẹp nhất là nơi tốt nhất – mà là nơi khiến con cảm thấy yên tâm để bắt đầu.
:sunny: Đi xa không phải để thấy nhiều – mà để hiểu rõ hơn mình đang mang gì về.
:herb: Apollo không tìm điều to tát – cậu chỉ tìm một nơi đủ ấm để bắt đầu gieo hạt của chính mình.


HƠI LIÊN QUAN :heart_eyes:

1. Thông tin Vĩ mô, chính trị, kinh tế
2. Xu hướng thị trường chứng khoán
3. Chia sẻ với nhà đầu tư mới
4. Wo0o0w …Lướt sóng thôi …!
5. Aluu…Mua chưa ? Mua chưa ?
6. Chuyện vui …có THƯỞNG

:fox_face: CHƯƠNG 4

:footprints: BÀI 2 : DẤU CHÂN BÊN SUỐI


:herb: Buổi sáng thứ hai trong chuyến đi xa đầu tiên của cả đàn.

Cánh rừng phía Đông bừng tỉnh trong làn sương mỏng.
Tiếng chim ríu rít. Suối róc rách chảy sau lùm cây.
Mỗi bé gà đang đi tìm “mảnh đất của mình” để gieo hạt như lời Gà Mẹ dặn.


:hatched_chick: Artemis không vội.

Cô bé gà nhỏ nhất đàn, nhanh nhẹn và tinh ý.
Mắt sáng, tai thính, lòng kiên nhẫn.
Thay vì chạy theo đám đông, Artemis đi men theo bờ suối, nơi ít ai chú ý.

— “Ở đây yên lặng hơn,” – cô thầm nghĩ,
“và… có điều gì đó đang gọi mình.”


:eyes: Rồi cô dừng lại.

Ngay bên bờ cát ướt là một dấu chân lạ. Không phải dấu gà. Không giống sóc. Không hẳn cáo.

Chỉ một dấu duy nhất. Nhẹ. Mờ. Như mới để lại.

Artemis nhìn quanh. Không có gì bất thường. Nhưng… có cái gì đó không đúng.


Cô hít một hơi. Nhắm mắt.

Không phải để nghe bằng tai, mà để nghe bằng cảm giác.
Không tiếng động nào. Nhưng lông gáy cô hơi dựng lên.

— “Phải cảnh báo cả đàn.” – Artemis thì thầm.


:paw_prints: Cô rẽ về nơi các bạn đang tụ lại.

— “Tớ thấy dấu chân lạ bên suối. Mọi người không nên ở gần đó nữa!”

Ares nhíu m ày:
— “Cậu có chắc không? Có thể chỉ là thỏ hoang thôi mà.”

Hermes gãi đầu:
— “Tớ đâu nghe gì đâu…”


:woman_white_haired: Gà Mẹ từ xa tiến tới.

Bà không hỏi nhiều. Chỉ nhìn Artemis, ánh mắt ấm mà sắc.

— “Nếu trực giác con lên tiếng, đừng xem thường nó.
Con không cần phải chứng minh.
Con chỉ cần làm điều đúng – ngay cả khi chưa ai hiểu.


Và vài phút sau…

Từ bờ suối vọng lên tiếng “sột soạt” nhẹ. Một chú cáo đỏ vừa ghé qua để uống nước.

Không có ai ở đó. Vì Artemis đã lắng nghe “âm thanh không lời” từ sâu trong mình.


:books: BÀI HỌC HÔM NAY

:footprints: Có những thứ không thấy bằng mắt, không nghe bằng tai – nhưng cảm được bằng trái tim biết lắng nghe.
:fox_face: Trực giác là món quà đặc biệt – không phải để sợ hãi, mà để bảo vệ.
:ear_of_rice: Artemis không phải người lớn tiếng nhất – nhưng hôm nay, cô là người lắng nghe giỏi nhất.


HƠI LIÊN QUAN :heart_eyes:

1. Thông tin Vĩ mô, chính trị, kinh tế
2. Xu hướng thị trường chứng khoán
3. Chia sẻ với nhà đầu tư mới
4. Wo0o0w …Lướt sóng thôi …!
5. Aluu…Mua chưa ? Mua chưa ?
6. Chuyện vui …có THƯỞNG

:new_moon: CHƯƠNG 4

:mirror: BÀI 3: CÁI BÓNG CỦA CHÍNH MÌNH


:fallen_leaf: Buổi chiều thứ ba trong cánh rừng phía Đông.

Ánh nắng rút chậm qua kẽ lá. Tiếng chim cũng thưa dần.
Mỗi bé gà con đều đã chọn được nơi để gieo hạt – trừ Hades.


:hatching_chick: Hades đi cuối.

Không ai nhắc cậu. Không ai hỏi.
Bởi cả đàn đều biết – Hades thường thích yên lặng.

Không ai thấy rằng, bên trong ánh mắt ít nói ấy là một câu hỏi chưa thành lời:

— “Nếu mình không giống các bạn thì sao?
Nếu… chẳng có nơi nào thật sự hợp với mình?”


:fog: Cậu lặng lẽ rẽ vào một con đường phủ đầy rêu và bóng cây.

Không một tiếng động.
Chỉ có… bóng của chính cậu trải dài trên nền đất ẩm.

Lần đầu tiên, Hades nhìn cái bóng rất lâu.

Nó lặng im, đen và dài – như đang chờ một điều gì đó.


:mirror: Cậu nhúc nhích – cái bóng nhúc nhích.

Cậu đứng yên – nó vẫn ở đó.

Một cảm giác lạ trào lên trong lòng:

— “Sao mình cứ thấy nó như một điều gì… đáng sợ?”


Rồi Hades làm một điều không ai ngờ:

Cậu ngồi xuống.
Ngay bên cạnh cái bóng ấy.
Không trốn. Không chạy. Không quay đi.

Chỉ đơn giản… ngồi lại và thở cùng nó.


Cậu lấy hạt giống từ túi lá nhỏ, nâng niu:

— “Nếu đây là phần luôn đi theo mình… thì mình sẽ bắt đầu từ đây.”


:seedling: Hades cào nhẹ một khoảng đất, ngay nơi bóng tối dày nhất.

Gieo hạt.
Vùi lại.
Im lặng.

Không ánh sáng.
Không tiếng vỗ tay.
Chỉ có… một cảm giác rất mới: nhẹ và thật.


:woman_white_haired: Tối đó, Gà Mẹ nhìn cậu bằng ánh mắt dịu dàng.

Bà không hỏi gì.
Chỉ đặt cánh lên vai, thì thầm:

— “Có những mảnh đất con không thể chia sẻ với ai – nhưng chính chúng sẽ giúp con lớn lên thật bền bỉ.
Vì con đã dũng cảm chọn ngồi lại, thay vì bỏ đi.”


:books: BÀI HỌC HÔM NAY

:new_moon: Ai cũng có một cái bóng – một phần trầm lặng, dễ bị lãng quên.
:mirror: Dũng cảm đôi khi không nằm ở việc đối đầu – mà là dám lắng nghe, chấp nhận và bắt đầu từ bên trong.
:seedling: Hades không chạy khỏi điều khiến mình bất an. Cậu đã làm điều lớn hơn: gieo hy vọng nơi sâu thẳm nhất.


LIÊN QUAN :heart_eyes:

1. Thông tin Vĩ mô, chính trị, kinh tế
2. Xu hướng thị trường chứng khoán
3. Chia sẻ với nhà đầu tư mới
4. Wo0o0w …Lướt sóng thôi …!
5. Aluu…Mua chưa ? Mua chưa ?
6. Chuyện vui …có THƯỞNG

:dove: CHƯƠNG 4

:sun_behind_small_cloud: BÀI 4 : VỊ KHÁCH ĐẾN TỪ TRỜI CAO


:sun_with_face: Sáng ấy, rừng như yên hơn mọi ngày.

Sương vẫn còn đọng trên ngọn cỏ. Chim chưa hót vội.
Và ở giữa bãi lau gần suối, một vị khách lạ đang đứng im như tượng.


:hatched_chick: Một chú Hạc Trắng.

Cao. Gầy. Đẹp một cách giản dị và yên tĩnh.
Đôi cánh xếp gọn. Cổ vươn thẳng. Mắt hướng về phía rất xa.


Dion ngạc nhiên:

— “Nó không bay tiếp à? Sao lại đứng yên thế kia?”

Zeus khẽ nói:

— “Chắc nó mỏi…”

Nhưng Gà Mẹ bước lên trước, nhẹ giọng:

— “Không, con à.
Hạc không nghỉ vì mỏi.
Chúng dừng lại để lắng nghe.


Cả đàn im phăng phắc.

Hermes rón rén lại gần hơn chút.
Hades nhìn không chớp mắt.
Artemis – như thường lệ – lặng thinh, nhưng mắt ánh lên sự tò mò sâu sắc.


Gà Mẹ kể:

— “Ngày xưa, mẹ từng gặp một đàn Hạc bay qua rừng vào mùa cuối thu.
Không ai trong chúng vội vã.
Chúng bay theo hình chữ V, chậm nhưng rất đều.
Và… chúng không thi với ai cả.
Chúng chỉ bay theo nhịp của mình.”


Dion thì thào:

— “Nhưng… nếu ai đó bay nhanh hơn thì sao?”

Gà Mẹ mỉm cười:

— “Thì Hạc vẫn bay đúng nhịp của mình.
Bay chậm, nhưng biết dừng.
Bay cao, nhưng không quên nhìn lại.


Hạc Trắng đứng đó đến gần trưa.

Không nói gì.
Nhưng mỗi bé gà con như mang về cho mình một điều gì đó –
Không phải là tiếng, mà là cảm.


Rồi Hạc cất cánh.

Bay lên rất nhẹ, như không chạm vào không khí.
Không vẫy chào. Không rẽ gió.
Chỉ… bay.
Đúng hướng. Đúng lúc.


:books: BÀI HỌC HÔM NAY

:dove: Không cần phải luôn là người nhanh nhất – chỉ cần là người hiểu rõ mình đang đi đâu.
:ear_of_rice: Biết dừng đúng lúc cũng là một cách khôn ngoan để đi xa hơn.
:sun_behind_small_cloud: Và đôi khi, điều dạy ta nhiều nhất không phải là tiếng nói… mà là sự yên lặng của một tâm hồn vững vàng.


HƠI LIÊN QUAN

1. Thông tin Vĩ mô, chính trị, kinh tế
2. Xu hướng thị trường chứng khoán
3. Chia sẻ với nhà đầu tư mới
4. Wo0o0w …Lướt sóng thôi …!
5. Aluu…Mua chưa ? Mua chưa ?
6. Chuyện vui …có THƯỞNG

:potted_plant: CHƯƠNG 4

BÀI 5 : LẶNG NGHE… MỘT HẠT NẢY MẦM

(Câu chuyện của Athena – bé gà thông thái, trầm lặng và cầu toàn)


:herb: Ngày thứ năm trong hành trình gieo hạt của cả đàn.

Từng bé gà đã lần lượt tìm được nơi mình tin tưởng để đặt hạt giống.
Có bạn chọn đất dưới nắng.
Có bạn chọn gần nước.
Có bạn chỉ cần… tin vào một cảm giác.

Chỉ còn Athena – bé gà sâu sắc, giỏi lý luận, nhưng vẫn… chưa gieo.


:hatching_chick: Athena không vội. Cô quan sát. Ghi nhớ. So sánh.

— “Nơi đó nắng tốt… nhưng gần tổ kiến.
Góc kia đất mềm… nhưng cây rậm quá sẽ chắn ánh sáng.”

Ngày trôi qua trong hàng chục câu hỏi xoay trong đầu bé.


Các bạn rủ:

— “Athena ơi, gieo chưa?
— “Xong rồi chia nhau coi ai nảy mầm trước nha!”

Athena chỉ mỉm cười.
Không nói “chưa làm”. Cũng không nói “đang sợ”.

Trong lòng cô có một điều chưa ai hiểu:

“Mình không muốn gieo sai.
Một hạt là một sự sống – lẽ nào lại gieo đại?”


Chiều hôm đó, Athena đi thật xa.

Cô đến dưới một gốc cây già, có đất màu nâu đậm như bùn cacao.
Mùi đất ẩm, mát. Không có ai xung quanh.

Cô không đào.
Chỉ lấy hạt giống ra, đặt trên lòng bàn chân nhỏ.
Ngồi. Thở. Và lắng nghe.


Cô bé thì thầm:

— “Hạt giống ơi… mi muốn lớn lên thế nào?
Mi cần gì để sống khỏe?
Mi có sợ tối không?
Mi có cần ta hiểu hết rồi mới gieo không?”


:wind_face: Gió thổi nhẹ. Lá xào xạc.
Không có lời đáp.
Chỉ có… một cái gì đó mềm mềm đụng vào chân.

Athena nhìn xuống.

Ngay cạnh rễ cây – một mầm non nhỏ xíu đang nhô lên khỏi mặt đất.

Không ai gieo nó. Không ai tưới.
Nó chỉ… lặng lẽ lớn lên.


Và Athena hiểu ra.

Cô vuốt lại hạt giống của mình, cười dịu:

— “Không phải lúc nào ta cũng cần biết hết mọi điều.
Chỉ cần thật lòng… và tin vào sự sống.”


Cô bé đào đất bằng móng nhỏ.

Gieo hạt vào cạnh mầm non kia.
Phủ nhẹ. Không vội. Không cần ai chứng kiến.

“Không phải vì chắc chắn… mà vì mình đã sẵn sàng để yêu thương.” – cô nghĩ.


:books: BÀI HỌC HÔM NAY

:brain: Hiểu biết là ánh sáng, nhưng sự sống bắt đầu từ lòng tin và hành động.
:potted_plant: Không phải gieo khi ta đã chắc – mà là gieo khi ta thật lòng.
:bulb: Athena không chậm – cô chỉ đang học cách “gieo bằng trái tim”, chứ không chỉ bằng lý trí.


HƠI LIÊN QUAN

1. Thông tin Vĩ mô, chính trị, kinh tế
2. Xu hướng thị trường chứng khoán
3. Chia sẻ với nhà đầu tư mới
4. Wo0o0w …Lướt sóng thôi …!
5. Aluu…Mua chưa ? Mua chưa ?
6. Chuyện vui …có THƯỞNG

:cloud_with_rain: CHƯƠNG 4

BÀI 6 : TRẬN MƯA VÀ TIẾNG GỌI TỪ XA


:herb: Chiều ấy, trời đổi gió nhẹ – chỉ một chút thôi.
Nhưng đủ để Gà Mẹ ngước nhìn mây, lòng khẽ chùng lại.

Đàn gà con vẫn đang tản đi kiểm tra từng nơi mình đã gieo hạt.
Ai cũng chăm chút. Ai cũng nghĩ mình sẽ là người thấy mầm đầu tiên nhú lên.


:hatching_chick: Dion lăng xăng tìm lá đẹp.

Athena tính lại hướng nắng.
Hermes đo độ ẩm đất bằng que gỗ.
Hades – vẫn trầm lặng – quan sát im lặng dưới tán cây thấp.

Không ai để ý… mây đã dày hơn.


Rồi ầm!

Một tia sét chẻ ngang bầu trời.
Mưa đổ xuống – không chờ đợi.

Lá cây đập vào nhau. Đất mềm hóa bùn.
Tiếng gà con gọi nhau… bị mưa xóa sạch.


:cloud_with_rain: Dion quay đầu, không thấy ai.

Athena gào to, nhưng chỉ nghe tiếng gió rít.
Zeus chạy về hướng cũ… rồi lạc.
Hermes lấm lem đất, lảo đảo dưới mưa.
Cả đàn… mỗi đứa một nơi.


:woman_white_haired: Còn Gà Mẹ?

Bà đứng yên dưới tán cây già. Không chạy. Không gọi loạn.

nhắm mắt.
Rồi cất một tiếng gọi rất trầm, rất nhẹ – thứ âm thanh mà chỉ những bé gà từng nằm trong lòng bà mới nhận ra:

“Gà… gà… gà…”


Artemis nghe đầu tiên.

Cô dừng lại. Nhắm mắt.
Không đi theo mắt.
Cô đi theo cảm giác – đi theo tiếng gọi từ tim.


Rồi Hades. Rồi Dion.
Rồi Athena, Hermes, Hera…
Từng bé một, dẫu đang run, ướt, lạc lõng…
Vẫn bước – không theo bản đồ, mà theo ký ức.


:people_hugging: Và rồi – dưới gốc cây lớn nhất rừng –

từng dáng bé nhỏ lần lượt ùa vào vòng cánh Gà Mẹ.

Không ai nói gì.
Không ai cần hỏi: “Sao mẹ biết con đang ở đâu?”

mỗi bé đều hiểu: tiếng gọi ấy chưa từng rời xa.


:books: BÀI HỌC HÔM NAY

:cloud_with_rain: Đôi khi, cuộc đời đổ mưa khi ta không kịp mang áo.
:ear: Nhưng nếu ta chịu dừng lại, nhắm mắt, và lắng nghe thật sâu – ta sẽ nhận ra:
Có một tiếng gọi dịu dàng luôn chờ ta quay về.

:revolving_hearts: Gia đình không phải nơi không bao giờ lạc – mà là nơi dù lạc đến đâu… ta vẫn tìm được đường về.


LIÊN QUAN :heart_eyes:

1. Thông tin Vĩ mô, chính trị, kinh tế
2. Xu hướng thị trường chứng khoán
3. Chia sẻ với nhà đầu tư mới
4. Wo0o0w …Lướt sóng thôi …!
5. Aluu…Mua chưa ? Mua chưa ?
6. Chuyện vui …có THƯỞNG