TRUYỆN NGỤ NGÔN : “CON DIỀU KHÔNG ĐUÔI”
Ngày xưa, trong một làng nhỏ bên sườn núi, có hai đứa trẻ cùng thả diều.
Một chiếc diều có đuôi dài đươc cột một cục đá vụn cuối đuôi.
Chiếc còn lại, do vội, đứa trẻ không kịp buộc, chỉ mong nó bay thật nhanh.
Gió nổi lên.
Chiếc diều có đuôi đá bay chậm, nhưng ổn định.
Nó lên cao, rồi lại cao hơn nữa, không nao núng trước những cơn gió đổi chiều.
Còn chiếc diều không đuôi thì phóng vọt lên như mũi tên.
Nhưng chỉ một lúc, gió đổi hướng, nó quay cuồng, lật nhào,
rồi rơi xuống ruộng, gãy nát.
Thấy vậy, đứa trẻ khóc:
— “Tại sao diều của con bay nhanh hơn mà lại rơi sớm hơn ? ”
Ông cụ nhìn hai đứa trẻ, chậm rãi nói:
— “ Vì diều của con quá nhẹ.
Không có gì giữ nó lại, nên gió muốn làm gì thì làm.”
— “ Còn diều của bạn con mang theo đá – thứ con xem là nặng, là chậm –
nhưng chính ‘cái nặng’ ấy giữ cho nó không bị gió đời quật ngã.”
Đứa trẻ hỏi:
— “ Vậy trong đời… cái đuôi đá là gì hả cụ ? ”
Ông cụ ngả người tựa lên gốc cây nhẹ nhàng đáp:
- Con nhắm mắt lại , buông hết suy nghĩ cảm nhận thử sự tĩnh xem.
Trong đời người: Nặng là gốc của nhẹ.
Gốc là tĩnh tâm, tỉnh thức.
Ngọn là lời nói, phản ứng, hành vi bên ngoài.
Nếu không có “ nặng ” ở bên trong,
thì mọi thứ “nhẹ” bên ngoài sẽ bay đi như lá khô.
Người có gốc – đứng đâu cũng vững.
Người không gốc – một cơn gió lời khen cũng đủ làm họ nghiêng ngả.
#đạotrongđầutư #ngụngônchứngkhoán #Khươngtửhoàng
