Khi bạn đủ mỏi mệt với con đường cũ. Ta sẽ ngồi cùng

🍃 Chào mừng người hữu duyên đã ghé núi.

Giữa thế giới đầu tư đầy sóng gió,

giữa những tiếng hô “trần, sàn” như trận mạc…

Có người chọn đi tìm một con đường khác:

Không ồn ào, không vội vã.

Một con đường thong dong.

Trang này không dạy đánh bạc.

Không bán chỉ báo.

Không dỗ ngọt những ai mơ giàu nhanh.

Đây là nơi ta cùng ngồi xuống,

nhìn lại những mùa gieo – những mùa gặt – những mùa bão.

Hiểu quy luật đất trời,

rồi đầu tư như trồng một gốc cây lâu năm.

“Kẻ hấp tấp kiếm lợi thường đứt gánh giữa đường.

Người thong dong giữ đạo mới đi xa cùng thời gian.”

Nếu bạn từng:

Mất phương hướng giữa những bảng điện đỏ xanh,

Mỏi mệt vì trồi sụt tâm lý,

Và đang khát khao một cách đầu tư hợp đạo – thuận tâm,

Thì có lẽ… ta gặp nhau nơi đây không phải là ngẫu nhiên.

Từ hôm nay, bạn hãy gọi ta là Khương Tử Hoàng –

Một người kể chuyện đầu tư bằng ngụ ngôn,

Dạy giữ tiền bằng đạo lý,

Và chỉ lối thong dong giữa chợ đời náo động.

Chào bạn. Hữu duyên thì ngồi lại.

Một sáng đầu mùa, học trò hớt hải chạy đến:

– Thầy ơi, xuân tới rồi, con nghe thiên hạ bảo phải gieo liền, nếu không sẽ lỡ vụ !

Tử Hoàng nhìn học trò, chỉ tay ra vườn:

– Con thấy mảnh đất kia không ?

– Dạ thấy… đất ấy trồng đậu.

– Còn mảnh bên kia ?

– Là đất trồng mai.

Tử Hoàng mỉm cười:

– Cùng một mùa xuân.
– Nhưng đậu chỉ cần nắng tháng Ba, mai lại chờ gió cuối Đông.
– Nếu vì xuân đến mà gieo mai như đậu, mai sẽ héo mất.

Học trò im lặng.

Tử Hoàng rót trà, tiếp lời:

– Trong đầu tư cũng vậy.
– Thị trường có thời – con người có tính.
– Không phải ai cũng là cây lúa gặp mưa mà lớn.
– Có người là sen, phải chờ lặng nước.
– Có người là thông, chỉ xanh khi gió lạnh.

#đạotrongđầutư #ngụngônchứngkhoán #Khươngtửhoàng

1 Likes

Ngụ ngôn “Cây cải và nỗi sợ”

Một hôm, một học trò chạy đến, nét mặt đầy hào hứng nhưng trong đôi mắt vẫn ánh lên chút lo âu:

– Thầy ơi! Con vừa lãi được 5% liền chốt ! Thị trường còn xanh, nhưng con sợ… Lỡ nó quay đầu, thì mất hết công.

Khương Tử Hoàng không vội đáp. Ngài chỉ nhẹ nhàng đặt chén trà xuống, nhìn ra khoảng sân trước mặt, nơi một góc vườn đầy những cây cải đang vươn lên đón nắng.

Ngài thong thả hỏi:

– Con biết cây cải chứ ?

– Dạ, biết. Cây dễ trồng, mau thu hoạch.

– Ừ. Vậy nếu mỗi lần cành non vừa mọc, con sợ sâu ăn mà cắt hết… Cây ấy có lớn nổi không ?

Học trò ngẩn người, bất giác nhìn xuống bàn tay mình.

Ngài tiếp tục, giọng trầm tĩnh như thể đang kể một chuyện cũ:

– Nếu vì sợ cành non không vững mà cắt sớm, Thì làm gì còn cây để kết trái ?

Chén trà được nhấc lên, hơi nóng lan tỏa. Tử Hoàng khẽ nhấp một ngụm, rồi nhẹ nhàng đặt xuống như muốn đóng lại một ý niệm sâu xa:

“Người đời sợ mất lãi, chẳng dám nhìn xa. Nhưng chính tay mình, lại cắt mất đường dài.”

Học trò cúi đầu, lòng ngổn ngang suy nghĩ.

:pushpin: Kết lời Khương Tử Hoàng:

Không phải cứ xanh là chốt.

Không phải lãi là thoát.

Muốn hái quả ngọt, phải biết nuôi cành.

Muốn đi xa, tâm phải qua khỏi cơn “muốn đủ rồi”.

#đạotrongđầutư #ngụngônchứngkhoán #Khươngtửhoàng

1 Likes

Ngụ ngôn: Quyển sách ít người đọc.

Đêm đã khuya, Khương Tử Hoàng chậm rãi bước vào giảng đường, nơi các học trò đang cặm cụi ghi chép từng lời vàng ngọc từ những sách vở cổ nhân. Ông nhìn một lượt, rồi lên tiếng:

— Các con đang học điều gì ?

Một học trò đứng dậy, kính cẩn đáp:

— Thưa thầy, chúng con đang nghiên cứu những lời dạy của các bậc hiền triết để hiểu về đạo sống.

Khương Tử Hoàng gật đầu, bước đến bên bàn, cầm lấy một quyển sách. Ông lật qua vài trang rồi đột ngột đóng sập lại, tạo một âm thanh vang vọng trong gian phòng.

Các học trò giật mình.

— Nếu chỉ đọc sách, thuộc lòng từng chữ, liệu có nghĩa là các con hiểu đạo ?

Một làn im lặng bao trùm. Rồi một học trò rụt rè nói:

— Thưa thầy, chúng con học để mở mang trí tuệ…

Khương Tử Hoàng mỉm cười, đặt quyển sách xuống, rồi chỉ tay ra cửa:

— Ngoài kia có một dòng sông. Nếu các con muốn biết nước mát ra sao, các con sẽ làm gì ?

— Chúng con… sẽ đi ra đó, đưa tay chạm vào nước.

— Vậy nếu chỉ đọc mô tả về dòng sông trong sách, liệu các con có cảm nhận được sự mát lạnh ấy ?

Các học trò lặng đi. Một vài người cúi đầu suy ngẫm.

Khương Tử Hoàng đứng thẳng dậy, giọng ông chậm rãi:

— Kiến thức là cần thiết. Lời dạy của người xưa là quý giá. Nhưng nếu chỉ thuộc lòng mà không sống, không trải nghiệm, không chiêm nghiệm, thì chẳng khác gì đọc về dòng sông mà chưa từng nhúng tay xuống nước. Hãy sống chương đời của chính mình, đừng chỉ thuộc lòng câu chuyện của người khác.

Nói rồi, ông quay lưng, bước ra khỏi giảng đường. Để lại một bài học không chỉ cần hiểu mà cần ngộ.

#đạotrongđầutư #ngụngônchứngkhoán #Khươngtửhoàng

1 Likes

Thoại 12: Cây Không Lỗi – Lỗi Ở Tay Kéo

Học trò lại đến, vẻ mặt hoang mang:

– Thầy ơi… Con cắt xong, cổ phiếu lại tím tiếp.
Giá chạy một đoạn dài sau đó…
Giống như con tự tay cắt mầm hoa vừa nhú.

Tử Hoàng không đáp, chỉ dắt trò ra vườn.

Ông chỉ vào một bụi cải bị xén cụt:

– Con thấy không ? Cây này… do ai làm ?

– Dạ… con.

– Nó có lỗi gì không ?

– Không, con sợ sâu, sợ mưa… nên cắt.

Tử Hoàng chậm rãi:

– Vậy con giết đi một mùa lớn,
Không phải vì cây…
Mà vì tâm con không chịu đợi.

Ngừng một chút, ông nói tiếp:

“Cây không phản bội người trồng,
Nhưng tay người không tin được mùa sau sẽ đến.”

:scroll: Thơ kết:

Cây chưa trổ, đã chặt tay mình,
Lãi chưa thành, đã đứt niềm tin.
Không phải đất nghèo – mà tay vội,
Nên mùa xanh hóa giấc mộng nhìn.

:pushpin: Lời kết của Tử Hoàng:

Thị trường không phụ ai giữ lòng dài.
Nhưng người thường phụ mình,
Bằng những chiếc kéo chốt vội.

#đạotrongđầutư #ngụngônchứngkhoán #Khươngtửhoàng

1 Likes

Thoại 13: Vừa Cắt Xong – Lại Muốn Gieo Ngay

Học trò thở dài, tay vẫn cầm hạt giống mới:

– Thầy ơi… Con muốn trồng lại.

Tử Hoàng nhìn bụi cải vừa bị cắt cụt gốc:

– Mới hôm qua con sợ sâu, sợ mưa…
Hôm nay nắng lên, lại muốn gieo ?

– Dạ… con tiếc.

Tử Hoàng mỉm cười:

– Tiếc không đến từ cây – mà đến từ tâm bất định.
Lúc gieo thì nghi, lúc cắt thì tiếc, lúc trống lại cuống cuồng muốn lấp…
Vậy bao giờ con mới thực sự sống cùng mùa ?

Ông ngẩng nhìn bầu trời:

“Trời có mùa, đất có chu kỳ,
Người không thể gieo theo cảm xúc mỗi ngày.”

“Vừa nhổ gốc hôm qua – hôm nay đã đòi trổ quả,
Là tự biến mình thành kẻ chạy theo ảo tưởng… không có mùa nào cho hắn cả.”

:scroll: Thơ kết:

Vừa chặt gốc đã ôm hạt giống rơi,
Lòng tiếc lãi vội gieo vào gió chơi.
Mùa chẳng đợi người tâm rối rắm,
Chỉ nở hoa nơi kẻ biết ngồi đợi trời.

#đạotrongđầutư #ngụngônchứngkhoán #Khươngtửhoàng

Thoại 14: Cái Thấy Bị Che Bởi Cái Nghĩ

Một hôm, học trò đến, nói đầy chắc chắn:

– Con nghĩ cổ phiếu này phải lên.
– Con tin chắc nó đang bị “đè giá”, không thể nào giảm nữa !

Tử Hoàng không nói gì, chỉ đưa cho anh một bức tranh:
Trên đó, vẽ một người đội chiếc mũ kín cả mắt, tay giơ kính lúp nhìn về phía chân trời.

Học trò ngạc nhiên:

– Sao người ta đội mũ mà lại dùng kính lúp ?

Tử Hoàng đáp:

– Đó là con.

– Con ư ?

– Ừ. Con đang cố nhìn rõ tương lai qua lăng kính phân tích,
Nhưng quên mất rằng chính “niềm tin mù quáng” đang che tầm mắt.

Rồi ông lặng lẽ nói:

“Không ai ngu vì không biết –
Mà vì quá tin rằng mình đã biết đúng.”

:scroll: Thơ kết:

Tin quá vào nghĩ thành kẻ mù,
Thấy mà chẳng thấy, lạc đường thu.
Mắt không che, chỉ tâm che mắt,
Cởi được lòng mình sáng đạo như thu.

:pushpin: Lời kết của Tử Hoàng:

Khi tâm quá bám vào suy nghĩ của chính mình,
Mắt sẽ mù với sự thật đang hiển hiện.
Muốn đầu tư sáng – không phải giỏi nghĩ.

#đạotrongđầutư #ngụngônchứngkhoán #Khươngtửhoàng