Khi bạn đủ mỏi mệt với con đường cũ. Ta sẽ ngồi cùng

🍃 Chào mừng người hữu duyên đã ghé núi.

Giữa thế giới đầu tư đầy sóng gió,

giữa những tiếng hô “trần, sàn” như trận mạc…

Có người chọn đi tìm một con đường khác:

Không ồn ào, không vội vã.

Một con đường thong dong.

Trang này không dạy đánh bạc.

Không bán chỉ báo.

Không dỗ ngọt những ai mơ giàu nhanh.

Đây là nơi ta cùng ngồi xuống,

nhìn lại những mùa gieo – những mùa gặt – những mùa bão.

Hiểu quy luật đất trời,

rồi đầu tư như trồng một gốc cây lâu năm.

“Kẻ hấp tấp kiếm lợi thường đứt gánh giữa đường.

Người thong dong giữ đạo mới đi xa cùng thời gian.”

Nếu bạn từng:

Mất phương hướng giữa những bảng điện đỏ xanh,

Mỏi mệt vì trồi sụt tâm lý,

Và đang khát khao một cách đầu tư hợp đạo – thuận tâm,

Thì có lẽ… ta gặp nhau nơi đây không phải là ngẫu nhiên.

Từ hôm nay, bạn hãy gọi ta là Khương Tử Hoàng –

Một người kể chuyện đầu tư bằng ngụ ngôn,

Dạy giữ tiền bằng đạo lý,

Và chỉ lối thong dong giữa chợ đời náo động.

Chào bạn. Hữu duyên thì ngồi lại.

Một sáng đầu mùa, học trò hớt hải chạy đến:

– Thầy ơi, xuân tới rồi, con nghe thiên hạ bảo phải gieo liền, nếu không sẽ lỡ vụ !

Tử Hoàng nhìn học trò, chỉ tay ra vườn:

– Con thấy mảnh đất kia không ?

– Dạ thấy… đất ấy trồng đậu.

– Còn mảnh bên kia ?

– Là đất trồng mai.

Tử Hoàng mỉm cười:

– Cùng một mùa xuân.
– Nhưng đậu chỉ cần nắng tháng Ba, mai lại chờ gió cuối Đông.
– Nếu vì xuân đến mà gieo mai như đậu, mai sẽ héo mất.

Học trò im lặng.

Tử Hoàng rót trà, tiếp lời:

– Trong đầu tư cũng vậy.
– Thị trường có thời – con người có tính.
– Không phải ai cũng là cây lúa gặp mưa mà lớn.
– Có người là sen, phải chờ lặng nước.
– Có người là thông, chỉ xanh khi gió lạnh.

#đạotrongđầutư #ngụngônchứngkhoán #Khươngtửhoàng

1 Likes

Ngụ ngôn “Cây cải và nỗi sợ”

Một hôm, một học trò chạy đến, nét mặt đầy hào hứng nhưng trong đôi mắt vẫn ánh lên chút lo âu:

– Thầy ơi! Con vừa lãi được 5% liền chốt ! Thị trường còn xanh, nhưng con sợ… Lỡ nó quay đầu, thì mất hết công.

Khương Tử Hoàng không vội đáp. Ngài chỉ nhẹ nhàng đặt chén trà xuống, nhìn ra khoảng sân trước mặt, nơi một góc vườn đầy những cây cải đang vươn lên đón nắng.

Ngài thong thả hỏi:

– Con biết cây cải chứ ?

– Dạ, biết. Cây dễ trồng, mau thu hoạch.

– Ừ. Vậy nếu mỗi lần cành non vừa mọc, con sợ sâu ăn mà cắt hết… Cây ấy có lớn nổi không ?

Học trò ngẩn người, bất giác nhìn xuống bàn tay mình.

Ngài tiếp tục, giọng trầm tĩnh như thể đang kể một chuyện cũ:

– Nếu vì sợ cành non không vững mà cắt sớm, Thì làm gì còn cây để kết trái ?

Chén trà được nhấc lên, hơi nóng lan tỏa. Tử Hoàng khẽ nhấp một ngụm, rồi nhẹ nhàng đặt xuống như muốn đóng lại một ý niệm sâu xa:

“Người đời sợ mất lãi, chẳng dám nhìn xa. Nhưng chính tay mình, lại cắt mất đường dài.”

Học trò cúi đầu, lòng ngổn ngang suy nghĩ.

:pushpin: Kết lời Khương Tử Hoàng:

Không phải cứ xanh là chốt.

Không phải lãi là thoát.

Muốn hái quả ngọt, phải biết nuôi cành.

Muốn đi xa, tâm phải qua khỏi cơn “muốn đủ rồi”.

#đạotrongđầutư #ngụngônchứngkhoán #Khươngtửhoàng

1 Likes

Ngụ ngôn: Quyển sách ít người đọc.

Đêm đã khuya, Khương Tử Hoàng chậm rãi bước vào giảng đường, nơi các học trò đang cặm cụi ghi chép từng lời vàng ngọc từ những sách vở cổ nhân. Ông nhìn một lượt, rồi lên tiếng:

— Các con đang học điều gì ?

Một học trò đứng dậy, kính cẩn đáp:

— Thưa thầy, chúng con đang nghiên cứu những lời dạy của các bậc hiền triết để hiểu về đạo sống.

Khương Tử Hoàng gật đầu, bước đến bên bàn, cầm lấy một quyển sách. Ông lật qua vài trang rồi đột ngột đóng sập lại, tạo một âm thanh vang vọng trong gian phòng.

Các học trò giật mình.

— Nếu chỉ đọc sách, thuộc lòng từng chữ, liệu có nghĩa là các con hiểu đạo ?

Một làn im lặng bao trùm. Rồi một học trò rụt rè nói:

— Thưa thầy, chúng con học để mở mang trí tuệ…

Khương Tử Hoàng mỉm cười, đặt quyển sách xuống, rồi chỉ tay ra cửa:

— Ngoài kia có một dòng sông. Nếu các con muốn biết nước mát ra sao, các con sẽ làm gì ?

— Chúng con… sẽ đi ra đó, đưa tay chạm vào nước.

— Vậy nếu chỉ đọc mô tả về dòng sông trong sách, liệu các con có cảm nhận được sự mát lạnh ấy ?

Các học trò lặng đi. Một vài người cúi đầu suy ngẫm.

Khương Tử Hoàng đứng thẳng dậy, giọng ông chậm rãi:

— Kiến thức là cần thiết. Lời dạy của người xưa là quý giá. Nhưng nếu chỉ thuộc lòng mà không sống, không trải nghiệm, không chiêm nghiệm, thì chẳng khác gì đọc về dòng sông mà chưa từng nhúng tay xuống nước. Hãy sống chương đời của chính mình, đừng chỉ thuộc lòng câu chuyện của người khác.

Nói rồi, ông quay lưng, bước ra khỏi giảng đường. Để lại một bài học không chỉ cần hiểu mà cần ngộ.

#đạotrongđầutư #ngụngônchứngkhoán #Khươngtửhoàng

1 Likes

Thoại 12: Cây Không Lỗi – Lỗi Ở Tay Kéo

Học trò lại đến, vẻ mặt hoang mang:

– Thầy ơi… Con cắt xong, cổ phiếu lại tím tiếp.
Giá chạy một đoạn dài sau đó…
Giống như con tự tay cắt mầm hoa vừa nhú.

Tử Hoàng không đáp, chỉ dắt trò ra vườn.

Ông chỉ vào một bụi cải bị xén cụt:

– Con thấy không ? Cây này… do ai làm ?

– Dạ… con.

– Nó có lỗi gì không ?

– Không, con sợ sâu, sợ mưa… nên cắt.

Tử Hoàng chậm rãi:

– Vậy con giết đi một mùa lớn,
Không phải vì cây…
Mà vì tâm con không chịu đợi.

Ngừng một chút, ông nói tiếp:

“Cây không phản bội người trồng,
Nhưng tay người không tin được mùa sau sẽ đến.”

:scroll: Thơ kết:

Cây chưa trổ, đã chặt tay mình,
Lãi chưa thành, đã đứt niềm tin.
Không phải đất nghèo – mà tay vội,
Nên mùa xanh hóa giấc mộng nhìn.

:pushpin: Lời kết của Tử Hoàng:

Thị trường không phụ ai giữ lòng dài.
Nhưng người thường phụ mình,
Bằng những chiếc kéo chốt vội.

#đạotrongđầutư #ngụngônchứngkhoán #Khươngtửhoàng

1 Likes

Thoại 13: Vừa Cắt Xong – Lại Muốn Gieo Ngay

Học trò thở dài, tay vẫn cầm hạt giống mới:

– Thầy ơi… Con muốn trồng lại.

Tử Hoàng nhìn bụi cải vừa bị cắt cụt gốc:

– Mới hôm qua con sợ sâu, sợ mưa…
Hôm nay nắng lên, lại muốn gieo ?

– Dạ… con tiếc.

Tử Hoàng mỉm cười:

– Tiếc không đến từ cây – mà đến từ tâm bất định.
Lúc gieo thì nghi, lúc cắt thì tiếc, lúc trống lại cuống cuồng muốn lấp…
Vậy bao giờ con mới thực sự sống cùng mùa ?

Ông ngẩng nhìn bầu trời:

“Trời có mùa, đất có chu kỳ,
Người không thể gieo theo cảm xúc mỗi ngày.”

“Vừa nhổ gốc hôm qua – hôm nay đã đòi trổ quả,
Là tự biến mình thành kẻ chạy theo ảo tưởng… không có mùa nào cho hắn cả.”

:scroll: Thơ kết:

Vừa chặt gốc đã ôm hạt giống rơi,
Lòng tiếc lãi vội gieo vào gió chơi.
Mùa chẳng đợi người tâm rối rắm,
Chỉ nở hoa nơi kẻ biết ngồi đợi trời.

#đạotrongđầutư #ngụngônchứngkhoán #Khươngtửhoàng

Thoại 14: Cái Thấy Bị Che Bởi Cái Nghĩ

Một hôm, học trò đến, nói đầy chắc chắn:

– Con nghĩ cổ phiếu này phải lên.
– Con tin chắc nó đang bị “đè giá”, không thể nào giảm nữa !

Tử Hoàng không nói gì, chỉ đưa cho anh một bức tranh:
Trên đó, vẽ một người đội chiếc mũ kín cả mắt, tay giơ kính lúp nhìn về phía chân trời.

Học trò ngạc nhiên:

– Sao người ta đội mũ mà lại dùng kính lúp ?

Tử Hoàng đáp:

– Đó là con.

– Con ư ?

– Ừ. Con đang cố nhìn rõ tương lai qua lăng kính phân tích,
Nhưng quên mất rằng chính “niềm tin mù quáng” đang che tầm mắt.

Rồi ông lặng lẽ nói:

“Không ai ngu vì không biết –
Mà vì quá tin rằng mình đã biết đúng.”

:scroll: Thơ kết:

Tin quá vào nghĩ thành kẻ mù,
Thấy mà chẳng thấy, lạc đường thu.
Mắt không che, chỉ tâm che mắt,
Cởi được lòng mình sáng đạo như thu.

:pushpin: Lời kết của Tử Hoàng:

Khi tâm quá bám vào suy nghĩ của chính mình,
Mắt sẽ mù với sự thật đang hiển hiện.
Muốn đầu tư sáng – không phải giỏi nghĩ.

#đạotrongđầutư #ngụngônchứngkhoán #Khươngtửhoàng

Thoại 15: “Thấy Giá, Quên Gió”

Học trò đến, giọng đầy tức giận:

– Thưa thầy, bảng điện xanh.
– Tin tức tốt.
– Phân tích kỹ thuật, dòng tiền, khối ngoại… đều thuận.
– Con theo đúng hết – mà vẫn lỗ !

Tử Hoàng nghe xong, không cười, không trách.
Chỉ cầm một chậu nước đặt giữa sân.

Nước phản chiếu mây trời yên ả.
Ông bỗng ném vào đó một hòn sỏi nhỏ.
Mặt nước xao động. Mây trời méo mó.

Ông hỏi:

– Vậy mây đã biến dạng – hay chỉ là mặt nước động ?

Học trò im lặng.

Tử Hoàng nói:

“Giá – là cái thấy được.
Tin tức, đồ thị, phân tích – cũng là thấy được.
Nhưng cái làm giá nhảy – không nằm ở đó.

Nó nằm trong cái con không chịu thấy:
Tâm lý số đông.
Thói quen con người.
Và sự sợ hãi hoặc tham lam không báo trước.”

Ông đứng dậy, chỉ vào bảng điện đang nhấp nháy:

– Con nhìn được số, nhưng không nhìn được sự lặp trong tâm lý con người.
– Con thấy tin tức, nhưng không thấy cái cách thiên hạ phản ứng.
– Con thấy thị trường… nhưng chưa bao giờ thấy chính mình trong đó.

:scroll: Thơ kết:

Thấy bảng, tưởng thật – giá lên liền,
Tin tốt tràn lan, mắt rối miền.
Quên mất đằng sau là sóng ẩn,
Tâm người mới chính gió luân phiên.

#đạotrongđầutư #ngụngônchứngkhoán #Khươngtửhoàng

1 Likes

Thoại 16: “ Cải mọc mấy ngày ? ”

Một người học trò đến, mặt đỏ phừng:

– Thầy ơi, con đã chờ một tháng !
– Cổ phiếu không chạy, tiền không sinh…
– Trong khi người khác mua trước đã chốt lãi cả rồi.
– Con có nên chuyển sang mã khác không ?

Tử Hoàng không trả lời.
Ông dẫn anh ra vườn cải đang trồng trước sân, bảo:

– Con hãy nhổ lên xem có gì.

Người học trò làm theo. Rễ trắng, củ nhỏ, chưa thành hình. Cải mọc mấy ngày

Ông cười:

– Con chờ được mấy hôm ?

– Dạ… gần 1 tháng.

– Còn cải kia cần bao lâu ?

– Ít nhất… hai tháng.

Tử Hoàng gật đầu:

“Con gieo hạt, nhưng lại đòi quả trong vài đêm.
Con đầu tư, nhưng lại không có lòng tin với thời gian.
Thế thì… con đang đầu tư hay đang đòi hỏi ?”

:scroll: Thơ kết:

Hạt gieo chưa rễ, đòi ra hoa,
Đời vội nên toàn lỡ vận sa.
Kiên nhẫn chẳng là không tiến bước
Mà là đi chẳng để sóng cuốn qua.

#đạotrongđầutư #ngụngônchứngkhoán #Khươngtửhoàng

1 Likes

Thoại 17: “ Người vội thì đu, người đợi thì hái. ”

Học trò hoang mang chạy đến, giọng gấp:

– Thầy ơi! Cổ phiếu kia vừa vượt đỉnh !
– Con chưa kịp mua, liệu có trễ không ?

Tử Hoàng mỉm cười, không đáp.
Ông dẫn anh ra bờ ruộng, chỉ vào một cây chuối đang già quả.

– Con thấy gì ?

– Chuối gần chín. Ăn được rồi ạ !

– Ừ. Còn cây kia ?

– Chuối mới trổ buồng… còn xanh lắm.

Tử Hoàng hỏi:

– Nếu một tháng trước, con nôn hái buồng này, giờ liệu còn quả ?

Học trò im bặt.

Tử Hoàng nói:

“Người vội – hái khi chưa ngọt, ăn vào chỉ thêm đắng.
Người đợi – để quả tự chín, chẳng cần tranh ai.”

:scroll: Thơ kết:

Sóng lên chẳng đợi ai đu kịp,
Quả ngọt không dành kẻ hái liều.
Gieo sớm, giữ lòng, chờ nắng tới
Mới hay vàng thật nằm trong chiều.

#đạotrongđầutư #ngụngônchứngkhoán #Khươngtửhoàng

Thoại 17: “ Người đi trong chính ngọ ! ”

Học trò hỏi:

– Thầy ơi, thị trường đang lên cổ phiếu vượt đỉnh , tin tốt đang ra…

– Con chưa muốn chốt.

– Cảm giác như ánh sáng đang bừng lên mãi…

Tử Hoàng im lặng, đưa tay chỉ mặt trời đúng đỉnh đầu:

– Chính ngọ là khi ánh sáng rực nhất…

– Nhưng cũng là lúc bóng tối bắt đầu được sinh ra.

Học trò sững người.

Tử Hoàng tiếp:

“Người đi trong chính ngọ – nghĩ mình đang ở thiên đàng của sáng.

Nhưng càng bước nữa… chỉ là bước vào chiều.”

“Thị trường cũng vậy.

Đỉnh không bao giờ báo trước bằng bảng giá.

Mà báo bằng lòng người bắt đầu nghĩ: ‘nó sẽ không giảm nữa .”

:scroll: Thơ kết:

Ánh ngọ rực rỡ khởi bóng tàn,

Lòng tham giữ mãi hóa tro than.

Đạo sinh nơi biết lui từng bước,

Giữ được vàng bởi biết buông vàng.

Liệu người có đang khởi hành giữa trưa ?

#đạotrongđầutư #ngụngônchứngkhoán #Khươngtửhoàng

Thoại 19:“ Không Biết Chờ, Suốt Đời Chỉ Biết Đu ”

Học trò vừa mua xong một cổ phiếu tăng trần liên tục.
Mua xong… thì nó quay đầu.

Anh thở dài:

– Thầy ơi, sao con cứ đu đỉnh mãi
– Lúc con thấy nó chạy… con sợ lỡ.
– Lúc con thấy thiên hạ kiếm lời… con không kìm được.

Tử Hoàng không mắng, chỉ hỏi:

– Lúc người ta gieo hạt… con ở đâu?

– Dạ… con còn phân vân.

– Khi họ tưới nước, dọn cỏ… con làm gì?

– Dạ… con đi tìm hạt khác “có vẻ nhanh hơn”.

Tử Hoàng cười nhẹ:

“Con không ở lúc gieo,
Không ở lúc chăm,
Chỉ xuất hiện lúc người ta chuẩn bị hái…
Thì mãi mãi – con chỉ là kẻ đu theo cái chín… mà chưa từng hiểu cái trồng.”

Rồi ông nói chậm, như khắc vào tâm:

“Không biết chờ, suốt đời chỉ biết đu.
Mắt sáng mà tâm động – cũng chỉ thấy cái sau người khác.”

“Người gieo – hưởng quả.
Người đu – chỉ hưởng gió.”

:scroll: Thơ kết:

Đời không đợi kẻ chân không,
Gieo chưa tới đất, đòi mong trổ vàng.
Chưa từng chờ lúc trời quang,
Thì mây người khác… chỉ mang tầm thường.

#đạotrongđầutư #ngụngônchứngkhoán #Khươngtửhoàng

1 Likes

Tus hay

1 Likes

Thoại 20:“ Mùa không chín theo mắt vội ”

Một sáng, học trò lại hỏi:

– Thầy ơi, làm sao biết mùa đã chín để gặt ?
– Con gieo rồi… nhưng không biết khi nào nên thu.

Tử Hoàng đưa anh ra cánh đồng lúa, chỉ vào mấy đám lúa khác nhau.

– Con thấy không ?
– Có lúa vẫn còn xanh, hạt lép.
– Có lúa đã ngả vàng, hạt chắc.
– Và có lúa đã trĩu nặng, chỉ chờ tay người.

Học trò im lặng, rồi hỏi:
– Nhưng con nhìn, vẫn lo. Nhỡ gặt sớm thì uổng, gặt muộn thì hỏng.

Tử Hoàng cười:

– Người nóng ruột nhìn cây, chỉ thấy màu lá.
– Người tĩnh mà quan sát, nghe được hơi đất, ngửi được mùi hạt, thấy được lưng lúa cúi xuống…
– Ấy chính là mùa đã chín.

Rồi ông khẽ chắp tay:
– Không phải thị trường bảo con gặt.
– Mà chính sự chín của thời – và sự chín trong lòng con.

:scroll: Thơ kết:

Vàng lưng bông lúa nghiêng đầu,
Đất thơm mùi hạt – biết đâu vụ vàng.
Người vội chỉ thấy xanh ngàn,
Người tĩnh mới thấy đã sang mùa rồi.

#đạotrongđầutư #ngụngônchứngkhoán #Khươngtửhoàng

Có những thứ không cần đo, chỉ cần thở cùng nó.

Thoại 21:“ Người Gieo Đúng Mà Vẫn Trắng Tay ? ”

Một hôm, học trò thở dài:

– Thưa thầy… con gieo đúng mùa, đúng đất, hạt giống cũng tốt.
– Thế mà đến lúc gặt… tay lại trắng không.

Khương Tử Hoàng nghe, chỉ cười:

– Gieo đúng chưa hẳn đã đủ.
Có kẻ gieo, nhưng lòng nóng nảy, chưa kịp trổ đã nhổ lên xem rễ.
Có kẻ gieo, nhưng đất chưa dưỡng, nước chưa đủ, chỉ biết nắng mà quên gió.
Có kẻ gieo, nhưng đến mùa lại chẳng dám gặt, cứ chờ thêm vàng, rốt cuộc quả rụng khô.

Người học trò ngẩn ra.

Tử Hoàng thong thả nói tiếp:

– Đạo gieo không chỉ ở hạt và mùa… mà ở tâm giữ cho dài hơi, tay biết chờ, mắt biết dừng.
Nếu không, gieo đúng mùa cũng hóa trắng tay.

:scroll: Thơ kết:

Gieo hạt đúng mùa chẳng chắc thành,
Nóng tay bới rễ hạt khô nhanh.
Biết chờ mới thấy hoa nghiêng nắng,
Biết dừng còn giữ quả trên cành.

#đạotrongđầutư #ngụngônchứngkhoán #Khươngtửhoàng

:herb: Ngụ ngôn: " Con Đường Không Theo Ý "

Một sáng, học trò buồn bã:

– Thưa thầy, con tính đường này để làm giàu, nhưng đi mãi lại lạc vào khó nghèo.
Con muốn an yên, nhưng càng muốn lại càng bất an.
Sao đời người chẳng theo lòng mình ?

Khương Tử Hoàng mỉm cười, nhặt một cành khô vạch xuống đất hai đường thẳng:
– Đây là đường con vạch.
Còn đây – là đường nước chảy.
Con đi đường mình, nhưng đời thường chảy theo đường khác.

Trò ngơ ngác:
– Vậy con phải làm sao ?

Tử Hoàng khẽ khép mắt:
– Biết rằng: kỳ tâm nhân sinh bất giao kỳ.
Mong một nẻo, duyên đến một ngả.
Càng gồng ép, càng mỏi.
Càng thuận theo, càng thấy lối mở.

:herb: Kệ thiền kết:

Tính đường – đường chẳng theo,
Mưu đời – đời chẳng chịu.
Buông tay – dòng mới chảy,
Không mong – lại đủ đầy.

#đạotrongđầutư #ngụngônchứngkhoán #Khươngtửhoàng

Ngụ ngôn: Người muốn hơn và kẻ muốn thuận

Trong làng có hai người cùng trồng lúa.

Người thứ nhất, mỗi khi nhìn ruộng bên cạnh trổ bông,
lại vội vàng ra đồng, hối lúa mình lớn nhanh hơn.
Thấy người ta gặt sớm, anh bứt tai, dậm chân:
— Sao ruộng nhà họ trổ nhanh thế, còn ruộng ta thì không ?

Ngày nào anh cũng chỉnh nước, đổi giống, thay phân,
đến mức lúa chẳng kịp bén rễ, đất kiệt, mà hồn anh cũng kiệt theo.

Người thứ hai thì khác.
Anh lặng lẽ cày, gieo, rồi đợi.
Trời mưa thì mừng. Trời nắng thì chăm.
Thấy ruộng người khác chín, anh chỉ mỉm cười:

“ Mỗi thửa đất có mùa riêng,
việc của ta là thuận, không phải hơn.”

Đến mùa gặt, lúa của anh không nhiều nhất,
nhưng hạt chắc, thơm, không lép.
Anh cúi đầu cảm ơn đất – rồi thong thả về nhà.

Tử Hoàng nói:

Trong đầu tư, ai cũng muốn hơn – hơn lãi, hơn người, hơn cả số phận.
Nhưng càng muốn hơn, tâm càng bất an.
Còn kẻ chỉ muốn thuận: thuận thị, thuận mình, thuận thời –
thì tự nhiên được hơn cả những gì người khác tranh.

#đạotrongđầutư #ngụngônchứngkhoán #Khươngtửhoàng

Thoại 22: Người chết vì động

Một chiều, Khương Tử Hoàng ngồi câu cá,
sợi dây buông lững lờ trên mặt nước phẳng như gương.

Học trò chạy đến, thở hổn hển:
— Thưa sư phụ! Thị trường đang biến động dữ dội. Người người bán tháo, ai cũng hành động, sao thầy vẫn ngồi yên ?

Khương Tử Hoàng khẽ đáp:
— Vì động là dấu hiệu của sợ, mà sợ là khởi đầu của sai.

Học trò cau ■■■:
— Nhưng nếu không làm gì, chẳng phải sẽ mất hết sao ?

Ông cười:
— Chẳng ai chết vì không làm gì cả.
Đa số chết vì nghĩ quá nhiều, làm quá nhiều.
Cây non chết vì cố vươn trong gió lớn.
Người đời gục ngã vì tự mình khuấy đục dòng trong.

Ông chỉ xuống nước:
— Cá kia, nếu cứ quẫy loạn, nó sẽ mắc câu.
Còn ta, ngồi yên, nước tự mang cá đến.

Học trò im lặng, nhìn dòng nước gợn nhẹ.

Ông nói thêm:
— Trong đầu tư, cũng như trong đời,
khi người khác cuống cuồng làm,
ngươi chỉ cần không làm sai.
Khi người khác lo sợ nghĩ,
ngươi chỉ cần giữ tâm không loạn.

Động sinh loạn – loạn sinh mất,
Tĩnh sinh minh – minh sinh tồn.
#đạotrongđầutư #ngụngônchứngkhoán #Khươngtửhoàng

:herb: Ngụ ngôn: Lời Và Mưa

Một sáng đầu hạ, trời âm u, mây dày mà chưa mưa.
Học trò nhìn lên trời, thở dài:
– Thưa thầy, mưa cứ hẹn mãi mà chẳng rơi.
Như con vậy, nói bao điều muốn làm, mà chưa làm được gì.

Khương Tử Hoàng chậm rãi đáp:
– Gió chỉ thổi khi cần.
Mưa chỉ rơi khi đến lúc.
Còn người – nói suốt, mà chẳng thành mưa nào.

Trò cúi đầu, im lặng.
Thầy nhìn ra vườn, giọt mưa đầu tiên vừa rơi xuống chiếc lá sen.

– Con thấy không ? – Tử Hoàng nói tiếp:
Trời chẳng hứa, nhưng vẫn mưa.
Còn người, hứa hoài, mà đất vẫn khô.
Học đạo – trước hết phải học cách ít nói mà dày mây.

:herb: Kệ thiền kết:

Mây dày – mưa sẽ rơi,
Nói nhiều – lòng lại cạn.
Trời không hứa mà làm,
Người hứa mãi – hóa tàn.

#đạotrongđầutư #ngụngônchứngkhoán #Khươngtửhoàng