Một số kinh nghiệm rút ra khi đầu tư cổ phiếu

FB_IMG_1746456736000

ĐỂ CÓ THỂ LÀ MỘT WINNER ĐONG ĐẦY CẢM XÚC WINNING
Để có thể là một người chiến thắng đích thực, có nhiều những chiến thắng đong đầy cảm xúc thắng cuộc thực sự thì hãy đừng cố thắng đời, mà hãy cố thắng bản thân mình.
Trong những cái tưởng chừng như rất nhỏ như ngủ sớm, dậy sớm, đi làm sớm, dọn dẹp, làm việc đàng hoàng, học hành tập luyện đủ bài bản đúng đắn, ăn uống đàng hoàng, cư xử với mọi người chuẩn mực đàng hoàng…tưởng nhỏ nhỏ vầy chứ bản chất có ảnh hưởng rất to lớn tới đời ta.
Vì chúng vừa giúp tạo phong thái chuyên nghiệp kỷ cương trang nhã, vừa giúp giữ - tái tạo sức khoẻ - nền tảng của sức mạnh, vừa giúp rèn luyện tâm tính.
Thắng bản thân một ngày thì không thấy hệ quả ngay liền và rõ. Nhưng duy trì ổn 3 năm, 5 năm, 10 năm … thì kết quả là rất khác, tạo cái đà “đầu xuôi đuôi lọt” cho rất nhiều thứ.
Mà thực ra bạn muốn học làm mấy cái cao xa khó giúp thắng đời thì cũng phải nên hoàn thành rất tốt mấy cái thắng bản thân mình này thì mới đi xa, đi lâu được.
Cơ mà khá trớ trêu là:
Đa phần ai cũng muốn thắng đời (cao xa, mơ mộng) nhưng không muốn thắng bản thân mình (ngay trước mắt, thực tế, phải kỷ cương, hi sinh…).
Đa phần ai cũng mong môi trường mình sống tốt hơn nhưng lại không muốn mình tốt hơn.
Đa phần ai cũng muốn mọi người đối xử tốt với mình nhưng lại không chịu đối xử tốt với người.
Nhưng mà lại khá ngược là:
Cái người chú trọng thắng bản thân mình thì lại thường không quan tâm mấy tới thắng đời; luôn sống tốt ổn dù có thế nào thì lại không mong chờ môi trường tốt ổn hơn; luôn đối xử tốt với người thì cũng không mong người phải tốt với mình.
Hehe, đời nó cứ ngược ngược.

(Vaganbond)

Tách ra khỏi hội nhóm

Ở một mình dạy bạn rất nhiều. Nó dạy bạn độc lập. Để hoàn thành công việc, để chăm sóc bản thân. Để quyết định, để làm việc chăm chỉ để cải thiện của riêng bạn. Để không chờ đợi người khác làm mọi việc cho bạn nhưng tự làm điều đó.

Ở một mình cho phép bạn quyết định cho riêng mình. Khi mọi thứ lộn xộn, bạn không thể biện minh cho những sai sót của riêng bạn. Bạn không thể đổ lỗi cho bất cứ ai khác vì bạn là người đưa ra lựa chọn. Nó dạy bạn phải chịu trách nhiệm.

Ở một mình giúp bạn biết bản thân mình nhiều hơn. Bạn có thể làm bao nhiêu và bạn có thể đi bao xa nếu bạn chỉ cần đặt trái tim vào những gì bạn đang làm. Nó làm cho bạn nhận ra những điều bạn quan tâm. Giá trị của bạn, ước mơ của bạn, yếu tố kích hoạt của bạn. Bạn là ai khi bạn đang ở trong tình trạng tốt nhất và khi bạn bị căng thẳng. Nó làm cho bạn yêu bản thân hơn.

Ở một mình là niềm vui, nhưng điều đó không có nghĩa là luôn luôn. Cũng có những lúc bạn sẽ không thích ở một mình. Thời gian khi bạn đang từ bỏ nhưng không có ai chăm sóc bạn ngoài chính bạn. Thời gian khi bạn không thể cho mình lời khuyên hoặc động lực và bạn cũng không thể hỏi người khác. Thời gian khi bạn muốn chia sẻ chiến thắng và thua của mình nhưng không có ai nói với họ. Thời gian khi bạn quá mệt mỏi để hoạt động nhưng không có ai khác có thể làm việc. Khi bạn phải tự mình chăm sóc mọi thứ. Băng vai mỗi hành lý của riêng bạn.

Thời gian khi bạn cảm thấy rất nặng nề và bạn chỉ muốn một cái ôm chặt chẽ để cảm nhận và nghe thấy hoặc chỉ đơn giản là quan trọng nhưng điều duy nhất bạn có thể làm là ngủ qua nó và ước nó mờ dần với ước mơ của bạn. Thời gian khi bạn cảm thấy rất xa và bị ngắt kết nối. Lần khi bạn cảm thấy rất cô đơn. Ở một mình là giải phóng, nhưng nó chắc chắn liên quan đến rất nhiều đến việc lắng nghe tiếng nói từ bên trong bạn.

(S.t)

“Tiền không là gì cả, miễn là có nhiều.” (Vũ Trọng Phụng)

Và câu nói ấy, dù nghe qua thì tưởng chỉ là một mẩu hài hước châm biếm, thực ra lại phơi bày một sự thật khó nuốt: tiền chỉ “vô nghĩa” đối với những người đã có đủ nhiều để không còn lo lắng về nó.

Chúng ta sống trong một thời đại đầy nghịch lý.

Tiền, về lý thuyết, chỉ là những con số vô tri — giấy, kim loại, hay những dòng mã trên tài khoản ngân hàng. Nhưng trên thực tế, nó trở thành thứ chứa đầy hy vọng, lo lắng, mơ ước, và đôi khi là định nghĩa cả giá trị con người.

Khi bạn sống trong vùng an toàn tài chính, tiền trở thành nền tảng im lặng. Nó không lên tiếng, không áp lực, không chen vào mọi quyết định. Nó giống như không khí — chẳng ai nghĩ đến không khí cho đến khi bắt đầu ngạt thở. Những người có nhiều tiền có thể thoải mái nói về sự không quan trọng của nó, bởi họ đã vượt qua ngưỡng mà tiền còn tạo ra nỗi sợ hãi.

Nhưng phần lớn chúng ta không ở đó. Khi tiền còn gắn liền với hoá đơn, với khoản nợ, với bữa cơm hôm nay hay học phí ngày mai, nó không hề là thứ “không là gì cả.” Nó là nỗi ám ảnh ngầm chảy dưới mọi lựa chọn: làm việc gì, dám mơ đến đâu, yêu ai, rời bỏ điều gì, giữ lại điều gì. Tiền không chỉ mua thứ bạn muốn, nó mua sự tự do khỏi những lo lắng mà thiếu tiền mang lại.

Điều đặc biệt là:
Khi tiền nhiều lên, người ta không hoàn toàn thoát khỏi sự lo lắng. Họ chỉ chuyển đổi lo lắng sang hình thức khác.
Từ “làm sao sống qua tháng” thành “làm sao đầu tư đúng chỗ,” từ “làm sao mua nổi căn nhà” thành “làm sao giữ được danh tiếng, vị thế, uy tín.”
Tiền không còn là vấn đề sống còn, nhưng nó lại trở thành tấm gương phản chiếu danh tính, địa vị, tham vọng.

Điều quan trọng:
- Không phải là có bao nhiêu, mà là tại điểm nào bạn dừng lại và nói: thế này là đủ.
- Bởi nếu không có điểm dừng thì tiền dù nhiều đến đâu cũng chỉ là một dạng khác của thiếu thốn - thiếu thốn cảm giác an yên với chính mình.

Tiền không là gì cả… nhưng chỉ đúng đối với những ai đã học được cách để nó không còn điều khiển cuộc đời họ.
Phần đông trong chúng ta không cần quá nhiều tiền để làm được điều đó, chỉ cần đủ để thôi sợ hãi, để thôi chạy mãi không dừng.

(S.t)

Trên núi có một tiều phu đốn củi kiếm sống, phải khó khăn lắm anh mới dựng được ngôi nhà gỗ nhỏ để có thể che gió che mưa. Một ngày, anh mang củi đã đốn được đi vào trong thành đổi lấy hàng hóa, mãi tới xế chiều mới về đến nhà, thì phát hiện nhà của mình đang bị cháy.

Hàng xóm đều chạy đến giúp anh ta dập lửa, nhưng vì trời đã chạng vạng tối mà gió lại thổi rất mạnh, nên không thể dập cháy được. Mọi người đều hết cách, chỉ biết đứng một bên nhìn ngọn lửa thiêu đốt căn nhà gỗ. Khi lửa đã tắt, anh tiều phu tay cầm một cây gậy, đi vào căn nhà đã cháy rụi không ngừng lục bới tìm kiếm.

Người đứng ngoài xem đều cho rằng anh ta đang tìm bảo vật gì đó, nên đều rất tò mò đứng quan sát. Sau nửa ngày, tiều phu cuối cùng cũng hưng phấn hô lên: “Tôi tìm thấy rồi, tôi tìm thấy rồi!”.

Những người hàng xóm nghe thấy thế đều nhao nhao nhìn về trước xem rốt cuộc đó là cái gì, nhưng chỉ thấy tay anh ta đang cầm cái rìu sắt. Tiều phu tràn đầy tự tin nói: “Chỉ cần có cái rìu này, tôi có thể làm một ngôi nhà mới kiên cố vững chắc hơn”.

Người thành công không phải là người chưa từng bị đánh bại, mà là sau khi bị đánh bại, vẫn kiên cường, tích cực rảo bước tiến lên phía trước.

Kiên trì đến cùng mới có khả năng biến ước mơ thành hiện thực

(S.T)

Tích sản hay lãng phí?

Lợn trưa nào cũng tự thưởng một cú chốt đơn cho đỡ buồn
Lúc thì áo 99k, lúc thì đồ decor cute, có hôm mua cả… gối ôm phát sáng. Mỗi tháng tiêu gần 10 triệu, nhưng tài khoản đầu tư thì vẫn số 0 tròn trĩnh.
Vì sống theo cảm xúc, Lợn thường xuyên thiếu ngủ, ăn bữa có bữa không. Cứ căng thẳng là ăn vặt. Cứ buồn là mua sắm. Đầu tư theo cảm xúc – mỗi lần thị trường đỏ là bán lỗ không cần suy nghĩ. Có tháng lỗ 7%, chỉ vì… hoảng loạn.

Trong khi đó, Cú Hồng luyện một kỹ năng đơn giản nhưng bá đạo:
Phản xạ 60 giây: Mỗi khi muốn tiêu tiền, cô dừng lại 1 phút rồi hỏi:
“Có thật sự cần không?”
“Nếu không mua thì có chết không?”
“Nếu đầu tư thay vì tiêu, mình được gì?”
Nếu còn do dự – chuyển tiền thẳng vào Tích sản
Cú Hồng sống điều độ.
Ăn đúng bữa, ngủ trước 23h, tập nhẹ 20 phút mỗi sáng. Nhờ tinh thần ổn định, cô đầu tư đều tích sản, tránh không bị cuốn theo sóng gió thị trường.
Sau 3 năm, tài khoản Tích sản của Cú Hồng tăng hơn 55%.
Không nhờ may mắn, mà nhờ giữ ví tỉnh táo trong thời bão giá.
Và lúc này, Lợn vẫn tự hỏi: “Chỉ tiêu 99k thì có gì sai?”,
Cú Hồng trả lời: “Không sai đâu, trừ khi bạn tiêu 99k mỗi ngày suốt 3 năm.”
Mỗi lần bạn bấm thanh toán vì buồn, là ví bạn mất đi một cơ hội làm giàu. Còn nếu tiêu vì xứng đáng, thì tốt nhất hãy xứng đáng luôn với… một tài khoản lời đậm.

Tóm lại:

  • Người kỷ luật thắng trong đầu tư.
  • Người tiêu vì cảm xúc chỉ thắng trong đống đơn hàng.

(C.T.T)

Tôi đã gặp quá nhiều người bỏ tiền vào “vùng sắp mở đường”, “khu sắp lên quận”, “dự án sắp bung tiện ích”. Tất cả những gì họ thật sự mua, là một câu chuyện. Nhưng câu chuyện không trả lãi ngân hàng. Và quan trọng nhất: câu chuyện không tạo dòng tiền.

Hãy thực tế. Một căn hộ trong khu đã có người ở, có trường học, có xe chạy qua, có người mua xôi sáng và tập thể dục chiều — chính là một tài sản đang hoạt động. Nó có thể không tăng giá thần tốc. Nhưng nó có dòng tiền. Nó có người thật, đời sống thật. Và bạn có thể đo lường.

Tôi thích những tài sản như thế. Không cần tưởng tượng nhiều. Không cần thuyết phục ai. Tôi chỉ cần nhìn bao nhiêu người sẵn sàng trả tiền để sống ở đó hôm nay. Nếu có, tôi mua. Nếu không, tôi đi.

Vậy nên nếu bạn hỏi tôi: đón đầu hay chờ đủ tiện ích?
Tôi nói: Chọn nơi đã có tiện ích. Chọn thứ đã chứng minh được mình là cần thiết. Chọn nơi có người sống thật, tiền chạy thật, và thời gian không giết chết được giá trị của nó. Còn nếu bạn thích cá cược, xin mời. Nhưng đừng gọi đó là đầu tư. Tôi thì tôi không chơi kiểu đó.


(S.T)

CÓ NỘI LỰC - MỚI CÓ THỂ ĐẦU TƯ THÀNH CÔNG
Ngày mới bước vào đầu tư, Alden mang theo một niềm tin ngây thơ mà ai cũng có:
KIẾN THỨC LÀ TẤT CẢ
Mình học cách đọc báo cáo tài chính. Rồi nghiền ngẫm phân tích kỹ thuật. Mình theo dõi dòng tiền, dòng vốn, và cả những cao thủ trong thế giới đầu tư, mình học từ tất cả mọi người, tất cả tài liệu, tất cả sách vở trong nhiều năm. Mình nghĩ, chỉ cần đủ hiểu biết…mình sẽ chiến thắng.
Nhưng rồi, mình thấy một điều lạ lùng:
Không ít người rất giỏi kiến thức, vẫn liên tục thua lỗ.
Rồi sau mới hiểu ra: Không phải vì họ thiếu thông tin, mà vì họ không đủ… nội lực.
Và: Kiến thức thôi thì chưa đủ!
Thị trường tài chính không phải một môi trường lý tưởng, nơi “đúng và sai” được phân định rạch ròi như công thức toán học. Đôi khi, con hàng mà bạn tin tưởng nhất lại giảm 30% chỉ vì một dòng tin mập mờ. Trong khi đó, một đồng “rác” nào đó tăng trần hàng tuần chỉ vì… dòng tiền đầu cơ đổ vào hoặc do đội lái đẩy giá lên!
Lúc đó, bạn sẽ làm gì?
Bạn sẽ giữ vững niềm tin…hay rơi vào hoang mang?
Bạn sẽ kỷ luật theo chiến lược…hay hoảng loạn bán tháo?
Bạn sẽ tiếp tục đầu tư…hay nghi ngờ chính bản thân mình, nghi ngờ hệ thống của chính mình?
Câu trả lời nằm ở NỘI LỰC!
Nội lực là gì?
Nội lực không phải là thứ bạn thể hiện ra bên ngoài. Nó là phần bạn xây bên trong, trong âm thầm.
-Là khả năng đứng yên giữa thị trường hỗn loạn.
-Là sự tỉnh táo khi danh mục đi ngang nhiều tháng mà bạn vẫn không hoảng loạn hay nản lòng.
-Là bản lĩnh chịu trách nhiệm với mọi quyết định…không đổ lỗi, không than thở, không tìm người cứu. Để tự nhận ra bài học của chính mình, để tự rút kinh nghiệm từ đó!
-Là thái độ khiêm nhường khi lãi và lòng kiên định khi lỗ!
Không ai dạy bạn cách chịu đựng cảm giác mất tiền.
Không trường lớp nào rèn luyện khả năng đối mặt với sự cô lập, nghi ngờ, hay áp lực bị bỏ lại phía sau.
Chỉ trải nghiệm thực tế, thất bại, và sự rèn luyện nội tâm mới giúp bạn xây được thứ tài sản vô hình đó.

Chiến thắng thầm lặng
Alden từng nghe ở đâu đó: “Không ai chiến thắng nếu không biết đứng vững giữa sự cô lập, nghi ngờ và chỉ trích.”
Trong đầu tư cũng vậy.
Bạn sẽ không phải lúc nào cũng được ủng hộ.
Sẽ có lúc mọi người quanh bạn thắng lớn trong khi bạn đang thua.
Sẽ có lúc thị trường khiến bạn nghi ngờ mọi thứ mình đã học.
Và đó là lúc…nội lực lên tiếng.
Hãy nhìn Warren Buffet thì thấy!
Chính trong những khoảnh khắc tưởng chừng đơn độc đó, bạn mới thực sự trưởng thành.
Chính lúc giữ vững được bản thân, bạn mới bắt đầu chiến thắng… không phải thị trường, mà là chính mình.
Đầu tư không phải là một trò chơi kiếm tiền nhanh.
Nó là một hành trình dài hơi, nơi mỗi quyết định bạn đưa ra là một lần bạn được thử thách về bản lĩnh.
Có thể bạn không phải thiên tài.
Có thể bạn không có nhiều lợi thế như người khác.
Nhưng nếu bạn có nội lực… bạn sẽ không gục ngã.
Và nếu bạn đủ kiên trì… bạn sẽ tích lũy được kết quả bền vững.
“Sự nghiệp đầu tư dài hạn không được xây bằng những gì thiên tài mà bằng những lặng lẽ nội tâm mạnh hơn những cơn sóng thị trường.”

ALDEN!

Khi biển động dữ dội không thể ra khơi, những người thông minh sẽ không ngồi yên chờ đợi, họ bắt tay vào làm việc. Họ vá lại những tấm lưới, mài sắc dụng cụ, và chuẩn bị cho khoảnh khắc cơn bão tan. Bởi vì ngay cả trong tĩnh lặng, vẫn có thể có sự tiến bộ. Không phải là ngồi yên một chỗ, mà là đang âm thầm xây dựng điều tiếp theo.
Khi cuộc sống buộc bạn phải tạm gác lại kế hoạch, vì trì hoãn, trục trặc hoặc những hoàn cảnh vượt ngoài tầm kiểm soát, thì điều khôn ngoan nhất bạn có thể làm chính là tận dụng khoảng thời gian đó để chuẩn bị.
Hãy rèn luyện kỹ năng, hoàn thiện công cụ, lên chiến lược, và nâng cấp bản thân, để sẵn sàng khi cơ hội quay trở lại.

(Library of Hidden Knowledge)

BỀN BỈ
Không nhanh vẫn tới đích, miễn là bạn không dừng lại.
“Không cần cú nhảy ngoạn mục. Chỉ cần bạn không dừng lại.”
Có những người không thiếu kiến thức, không thiếu cơ hội, không thiếu cả năng lực. Nhưng rồi họ vẫn chậm dần, mờ dần…Và sau cùng là biến mất.
Không phải vì không đủ giỏi, mà vì thiếu một thứ tưởng chừng rất nhỏ, nhưng sống còn…Đó là đà phát triển.
Alden từng thấy nhiều người bắt đầu với khí thế ngút trời, thức đến 3 giờ sáng học biểu đồ, cày dữ liệu. Giao dịch liên tục. Tuần đầu đầy hưng phấn, tuần thứ hai bắt đầu lặp lại, tuần thứ ba mất hút. Không phải vì thị trường khắc nghiệt… mà vì tâm thế của họ không có độ bền.
Trong đầu tư và cả trong cuộc sống, giữ được đà chính là giữ cho bản thân không trôi khỏi quỹ đạo. Không cần đi nhanh, chỉ cần không ngừng lại.
Alden có một người bạn, kông phải chuyên gia, không chạy theo sóng, không bắt đỉnh bắt đáy. Chỉ đều đặn góp vốn vào danh mục chất lượng mỗi tháng. Không cần thị trường đẹp, không cần thời điểm chuẩn, chỉ cần đều. Năm năm sau, tài khoản đã tăng trưởng rất tốt Không phải nhờ thông minh, mà vì anh ấy giữ được nhịp. Một nhịp rất đơn giản, nhưng cũng rất kỷ luật.
Có lúc chán nản. Có lúc nghi ngờ. Có lúc thị trường trôi ngang.
Nhưng anh ấy vẫn đọc báo cáo, vẫn ghi chú mỗi ngày, vẫn giữ cho mình một dòng chảy không đứt đoạn. Không ngắt mạch, bền bỉ và kỷ luật. Và chính điều đó mới là thứ khiến người ta không gãy giữa chặng.
Donald Trump từng nói một câu rất thật… Không phải lúc nào ông cũng thấy máu lửa, nhưng ông có lịch trình, có quy tắc, có kỷ luật. Alden cũng tin điều đó, vì cảm hứng sẽ đến rồi đi. Mình cũng vậy!
Chỉ có kỷ luật là thứ giữ cho một người tiếp tục tiến về phía trước, dù trời mưa hay nắng.
Một dòng nước chảy chậm, nhưng không dừng. Vẫn sẽ tới đích trước những cơn sóng lớn mà gãy giữa chừng.
Nếu bạn đang mất cảm hứng… đừng cố ép mình phải bùng cháy. Chỉ cần bạn tiếp tục một điều nhỏ, một trang sách, một dòng note, một bước đi.
Và bạn sẽ giữ được đà… Giữ được đà…Là giữ được chính mình… là giữ được con đường của mình đang đi!
Cá nhân Alden nghĩ, thành công trong bất kỳ lĩnh vực nào, không phải là một cuộc đua nước rút, mà nó giống như một cuộc marathon, chỉ cần bạn không dừng lại!
Thật ra một lần 5 năm là bao lâu, một lần 10 năm là bao lâu, chỉ là một cái chớp mắt mà thôi, Alden hãy nói với anh chị em học viên rằng, hãy thử 3 giây nhắm mắt lại tưởng tượng 5 năm trước mình đang ở đâu, làm gì, như thế nào… bạn sẽ thấy nó mới như ngày hôm qua, nên nếu mình không tiến lên mỗi ngày, không bền bỉ, thì lại một lần 5 năm, một lần 10 năm trôi qua nữa hay sao? Đời có mấy lần 10 năm?
Chúc bạn luôn bền bỉ với những lựa chọn của mình!

(ALDEN)