Giải thích câu tục ngữ: Hùm chết để da, người ta chết để tiếng
Đề bài: Giải thích câu tục ngữ: Hùm chết để da, người ta chết để tiếng
Mục Lục bài viết:
I. Dàn ý chi tiết
II. Bài văn mẫu

Giải thích câu tục ngữ: Hùm chết để da, người ta chết để tiếng
I. Dàn ý giải thích câu tục ngữ: Hùm chết để da, người ta chết để tiếng
1. Mở bài
- Khi sống người ta quan tâm đến danh dự của bản thân, khi chết người ta vẫn rất quan tâm đến cái “tiếng” mà bản thân để lại cho đời, thế mới có câu tục ngữ mà bao đời nay ông cha ta vẫn truyền miệng: “Hùm chết để da, người ta chết để tiếng”.
- Đó là quan niệm sống đẹp và sống có ích mà mỗi con người cần phải lưu tâm.
2. Thân bài
*** Giải thích câu tục ngữ:**
- Hổ dù chết đi rồi nhưng vẫn còn để lại được tấm da quý có ích cho cuộc đời.
- Con người khi sống quan tâm đến danh dự, nhân phẩm của bản thân, sống làm sao cho tốt đời đẹp đạo, được người người yêu mến kính trọng. Có như vậy khi mất đi rồi, tuy thân xác sớm trở thành cát bụi, nhưng những hình ảnh đẹp, những giá trị về một tâm hồn cao quý vẫn luôn tồn tại mãi trở thành tấm gương cho người ở lại học tập, tôn thờ…(Còn tiếp)
>> Xem chi tiết Dàn ý giải thích câu tục ngữ: Hùm chết để da, người ta chết để tiếng tại đây
II. Bài văn mẫu Giải thích câu tục ngữ: Hùm chết để da, người ta chết để tiếng
Phàm là người trong thiên hạ, có ai mà không quan tâm đến danh dự và nhân phẩm của bản thân, đó là cái “tôi” cá nhân, là lòng tự trọng; giữ gìn phẩm giá của mỗi một con người trong xã hội, chân lý ấy từ trước đến nay vẫn chưa từng thay đổi. Khi sống đã vậy, khi chết người ta vẫn rất quan tâm đến cái “tiếng” mà bản thân để lại cho đời, thế mới có câu tục ngữ mà bao đời nay ông cha ta vẫn truyền miệng: “Hùm chết để da, người ta chết để tiếng”. Đó là quan niệm sống đẹp và sống có ích mà mỗi con người cần phải lưu tâm.
Câu tục ngữ “Hùm chết để da, người ta chết để tiếng”, ý chỉ những giá trị còn tồn tại sau khi con người ta trở về cõi vĩnh hằng. Dẫu là một con hổ, khi sống đã oan hùng, làm chúa sơn lâm, uy phon bốn cõi, thì khi chết đi dẫu xương, thịt nhục rữa, tan biến về với đất mẹ muôn đời, thì cái mà nó để lại ấy là là tấm da quý, đẹp đẽ được người đời hết sức nâng niu trân trọng. Như vậy, con hổ tuy đã chết đi nhưng nó vẫn để lại cho đời một cái gì đó thật đẹp chứ không hoàn toàn về với cõi hư vô. Tương tự con người cũng như vậy, khi sống phải chăng con người quan tâm đến danh tiếng, đến nhân phẩm của bản thân, sống làm sao cho tốt đời đẹp đạo, được người người yêu mến kính trọng. Có như vậy khi mất đi rồi, tuy thân xác sớm trở thành cát bụi, nhưng những hình ảnh đẹp, những giá trị về một tâm hồn cao quý vẫn luôn tồn tại mãi trở thành tấm gương cho người ở lại học tập, tôn thờ. Cái đó người ta vẫn thường gọi nôm na là cái “tiếng”, ở đây nghĩa tích cực thì là tiếng thơm, tiếng vang về một tấm lòng, một nhân cách đẹp. Còn ngược lại, khi còn sống, mà ăn ở thất đức, bị người đời ghét bỏ, thì khi mất đi, cái “tiếng” xấu vẫn đeo bám mãi không rời, trở thành nỗi xấu hổ của con cháu.
Câu tục ngữ là một bài học quý giá, cũng là lời nhắc nhở đầy sâu cay về lẽ sống ở đời. Dẫu biết rằng, sinh tử của vạn vật vốn đã là quy luật của tạo hóa, không một ai có thể thoát khỏi cái quy luật nghiệt ngã ấy. Thế nên, khi còn sống chúng ta dù ở danh vị nào, vị trí nào, dù giàu, nghèo, sang, hèn nhưng cũng không được đánh mất đi cái bản chất tốt đẹp của tâm hồn, luôn sống đúng đắn hướng thiện, chớ nên vì một vài phút hư vinh mà quên đi cả đạo đức nhân phẩm. Bởi âu số phận, ai cũng sẽ về với miền cực lạc, hơn nhau chỉ vài ba năm sống trên cuộc đời mà thôi, cuối cùng khi thân xác đã không còn thì cái danh tiếng mà chúng ta gây dựng, có được ở cõi nhân gian mới là cái trường tồn với thời gian, là cái vẫn sống mãi trong tâm trí những người ở lại. Trí nhớ của con người là cuốn nhật ký kỳ diệu nhất, lời nói của con người cũng là vũ khí lợi hại nhất. Người nào khi sống mà được mọi người yêu quý, tôn trọng, nhân cách cao thượng, thì khi mất đi rồi tiếng thơm vẫn lưu mãi muôn đời, được người người tiếc thương, ghi nhớ. Còn kẻ nào khi sống, ăn ở có nhiều khuất tất lỗi lầm, thì khi chết đi rồi bia miệng của người đời cũng chẳng tha cho, cái danh xấu ấy vẫn cứ lưu truyền, thậm chí là ảnh hưởng đến cả đời con, đời cháu. Có câu ca dao phản ánh rất rõ điều này ấy là:
“Trăm năm bia đá cũng mòn
Ngàn năm bia miệng vẫn còn trơ trơ”