Tiếp đi mà😅
Tiều phu cùng học giả đi chung một chiếc thuyền ở giữa sông. Học giả tự nhận mình hiểu biết sâu rộng nên đề nghị chơi trò đoán chữ cho đỡ nhàm chán, đồng thời giao kèo, nếu mình thua sẽ mất cho tiều phu mười đồng. Ngược lại, tiều phu thua sẽ chỉ mất năm đồng thôi. Học giả coi như mình nhường tiều phu để thể hiện trí tuệ hơn người.
Đầu tiên, tiều phu ra câu đố:
"Vật gì ở dưới sông nặng một ngàn cân, nhưng khi lên bờ chỉ còn có mười cân?"
Học giả vắt óc suy nghĩ vẫn tìm không ra câu trả lời, đành đưa cho tiều phu mười đồng. Sau đó, ông hỏi tiều phu câu trả lời là gì.
“Tôi cũng không biết!”, tiều phu đưa lại cho học giả năm đồng và nói thêm:
"Thật ngại quá, tôi kiếm được năm đồng rồi." Học giả vô cùng sửng sốt.
Bài học:
Trong cuộc sống, nhiều người hay tỏ vẻ là mình trí tuệ, thông minh hơn người và tỏ vẻ coi thường những người ít học, học thấp hơn họ. Tuy nhiên đôi lúc, sự tự phụ quá tự tin của họ sẽ khiến họ bị lâm vào những tình huống “dở khóc dở cười”. Họ không biết một điều rằng “thông minh sẽ hại thông minh”, người quá thông minh và tinh tướng nhiều khi sẽ tự hại lấy mình vì quá tự cao. Lẽ vậy ở đời, đừng sợ kẻ thông minh, hãy sợ kẻ ngốc mà tưởng mình thông minh. Và hãy làm một người khiêm tốn đáng được tôn trọng.
ST
Sách: Hẹn nhau phía sau tan vỡ | An
Dễ thương nha @Bernice
Bỉ Ngạn hoa nở bên bờ sinh tử
Sông Vong Xuyên ánh đỏ cả một dòng
Mạnh Bà Thang là ai quên ai nhớ?
Cầu Nại Hà là ai ngóng ai trông?
Đêm mưa phố vắng mình ta bước
Quán cũ không người mình ta say
Cảnh xưa còn đó người đâu thấy
Chợt tỉnh, chợt nhớ, mắt chợt cay…
Phố đông vô tình mình ta bước
Gió xuân hữu ý, hoa đào lay
Mỹ nhân như tửu ngàn năm ủ
Ngắm nàng, chưa uống lòng đã say.
ôi trời… sang trời Tây Bear trở nên đa sầu đa cảm hay sao thế nhỉ
Ổn nha ổn nha. Cuối tuần rồi, nghỉ ngơi thôi @Bernice
Chúng ta thường cười loại người thứ nhất là trẻ con thích làm nũng, nhưng thật ra trong thâm tâm lại ngưỡng mộ họ vô cùng. Bởi vì họ biết yêu chính bản thân mình. Họ có thể vô tư phơi bày hết những đau đớn, những tổn thương của mình, để rồi nhận lại được sự vỗ về trân trọng của người khác.
Còn chúng ta, loại người thứ hai hay được khen là hiểu chuyện, là trưởng thành ấy, lúc đau đớn nhất lại chẳng biết làm sao để tự an ủi chính mình. Cứ khóc đến mệt nhoài, cứ đau đến kiệt quệ, nhưng cuối cùng cũng chỉ biết khóc biết đau trong bóng tối, không dám để ai biết, chẳng dám để ai hay. Rồi cứ thế, người ta lại tưởng mình mạnh mẽ, tưởng mình vô cảm với nỗi buồn. Rồi cứ thế cứ thế, người ta lại càng vô tư cứa thêm vào lòng mình những nhát dao sâu đậm. Khi ấy trái tim của mình nó rách nát yếu ớt, nó thủng lỗ chỗ như cái miếng bọt biển vậy. Chỉ chực chờ ai đó mà bóp nhẹ thêm một cái, là tan ra.
Chị ơi, chủ đề ngôn tình của chúng ta phải “happy ending” nha 🥹
Em có đôi lời muốn nhắn gửi đến cô gái thứ hai: “đừng cố tỏ ra mạnh mẽ nữa, nếu mệt hãy dừng lại nghỉ ngơi đi và tìm một bờ vai vững chãi để tựa vào nhé”
Vì mình chỉ là người bình thường
Như vậy gọi là gì chị?
“Trò đùa của số phận” ạ
Như việc @Paris và các bạn khác đang đợi nghe câu chuyện ma của anh @An_Danh tối nay vậy đó, gần 11 giờ đêm rồi Gấu cũng đang hóng nè
Ủa, có bạn Gấu hóng luôn hả. Vậy thôi cúp cua
Ơ KÌA ANH!!!
Không thể quan tâm nổi, vậy đừng quan tâm nữa.
Không thể có được, vậy đừng mong nữa.
Nghĩ không thông, vậy đừng nghĩ nữa.
Có những lúc, chúng ta không cần phải nghĩ ngợi quá nhiều, cứ thuận theo trái tim mình. Cuộc sống đôi khi là một chuyến đi cô độc, một mình bạn bước đi, một mình chạy trong cơn bão, một mình lưu lạc; khóc một mình, cười một mình, mạnh mẽ một mình.
Cuộc sống chính là như vậy, một lần đau khổ là một lần bạn tự gột rửa chính bản thân, một lần tổn thương là một lần tỉnh giấc. Đã từng bước qua, đã từng mệt mỏi, đã từng rơi nước mắt, chỉ có như vậy bạn mới có thể trưởng thành.
Có một vài việc đã nghĩ thông bạn liền hiểu ra rằng, trên thế giới này bạn chính là bạn, bạn đau, bản thân bạn đau, bạn mệt, bản thân bạn mệt, cho dù có người thông cảm với bạn, vậy thì sao nào, cuối cùng thu dọn tàn cuộc vẫn phải dựa vào chính bạn.
Nhớ là: có vài người mà bạn có thể kỳ vọng, nhưng không thể dựa dẫm.
Nước mắt của mỗi người đều phải tự mình lau! Bất cứ ai cũng không thể thay thế bản thân bạn! Vĩnh viễn đừng đánh giá cao vị trí của mình trong lòng người khác.
Sống cần chân thành, cần bao dung, cần vô tư không tính toán thiệt hơn, cứ cho thật nhiều ắt sẽ được nhận lại.
Người không trân trọng mình thì cứ nhẹ nhàng lướt qua, đừng hối tiếc vì đã cho đi.
Người trân trọng mình, lưu tâm mình thì hãy đối đãi để xứng đáng với những gì họ trao tặng.
Bản thân, là chỗ dựa vững chắc nhất. Ai bỏ mình cũng được, nhưng mình không được tự bỏ mình.
Hãy an nhiên mà sống.
Bài này chất lun nè
Chú làm thơ hay quá.
Cháu xin copy đc ko ạ
Bear là gấu hả chú
Àh.
Z cháu hiểu r, ý chú là chị chủ pic này
Halo Gấu!!! Lại là Heo đây
Từ ngày Gấu tạm vắng “nhà cũ”, Heo cũng ít khi vào nữa vì ngôi nhà vắng chủ nhân giống như bài hát không có “linh hồn” vậy
Nay lại đủ duyên gặp Gấu ở “nhà mới”. Cảm nhận của Heo là Gấu vẫn là cô chủ nhà thông minh, mạnh mẽ và xinh đẹp. Nhưng mà, dạo này Gấu có vẻ đa cảm và “ngôn tình” hơn xưa nhỉ?? Không biết là do phong cảnh ở CAN quá xinh đẹp hay vốn dĩ đó chính là con người Gấu ha??
Mà giờ Heo mới biết là Heo với Gấu có….1,2 điểm chung nè: đọc sách của Vãn Tình, nghe nhạc Hoa(dù Heo phải đọc sub mới hiểu ), nghe Melody of the night…
Bây giờ chắc CAN đang buổi sáng nhỉ??? Heo gửi Gấu và các bạn bài hát, chúc Gấu có một ngày vui vẻ, an yên…