Nguyện vọng nhỏ bé: "Trong thẻ không hết tiền. Ban đêm không mất ngủ."

Xin chào, lại là mình đây.

Chủ đề này không phải để nói về chứng khoán, đây là nơi mình muốn chia sẻ những trang sách hay mà mình đọc được. Những điều ngắn gọn dễ hiểu (short and sweet). Đơn giản vậy thôi :smiling_face_with_three_hearts: Ngoài việc làm trong lĩnh vực kinh tế, mình là người rất thích nghiên cứu tôn giáo và đọc sách. Tất cả thể loại sách mình đều có cảm hứng. Có bạn nào ở đây có cùng sở thích đọc sách như mình không nhỉ?

Bất kì lúc nào các bạn thấy chán với những chủ đề về mua bán cổ phiếu, “hơn thua” nhau ngoài kia, các bạn có thể “dừng chân” tại nơi đây và dành chút thời gian thư giãn nhé :four_leaf_clover: :four_leaf_clover: :four_leaf_clover:

Ngoài ra, nếu bạn biết được những trang sách, đoạn văn hay thì hãy chia sẻ vào chủ đề này với mọi người nha.

Cùng dạo bước thôi! :hugs:

271623415_1053977628725554_5049418507081525344_n

+++ Bạn nào quan tâm chủ đề về chứng khoán thì có thể vào một chủ đề khác của mình tại link này nhé: [HỖ TRỢ] Lựa chọn vùng giá mua bán - Cùng hiểu và tận hưởng niềm vui chứng khoán

264 Likes

Ủng hộ c. E cũng thích đọc sách mà dạo này chưa có nhiều thời gian.
Chị có cuốn nào tâm đắc thì suggest để e đọc thử

5 Likes

“Tâm đắc” thì nhiều lắm. Mình vừa đọc xong quyển Đừng để tương lai chết trước tuổi 30 cũng hay nè.

Chuyện kể rằng, tại một ngôi chùa trên núi, có một vị sư phụ đều thức dậy sớm ngồi vào bàn để đọc sách - dù những cuốn sách này đã cũ kỹ. Tiểu hòa thượng bên cạnh sư phụ thấy vậy, cũng cố gắng bắt chước sư phụ mình đọc sách.

Một ngày cậu hỏi sư phụ: " Thưa sư phụ, con đã cố gắng đọc những quyển sách như sư phụ nhưng vẫn không thể hiểu nó. Có những đoạn con hiểu, nhưng khi gấp sách lại thì quên nó ngay. Vậy đọc sách có lợi ích gì đâu?".

Vị sư phụ liền đứng dậy, lấy hết than trong giỏ đặt vào lò và nói: “Con hãy mang giỏ đựng than này ra ngoài sông và mang nước về giúp ta nhé!”.

Vị tiểu hòa thượng làm theo lời dặn, nhưng toàn bộ nước chảy ra hết trước khi cậu quay về đến nhà. Sư phụ liền cười và nói: “Lần sau con cần đi nhanh hơn nữa”. Rồi ông đưa lại cho cậu bé cái giỏ để đi lấy giỏ nước khác.

Lần này, cậu bé chạy nhanh hơn, nhưng cái giỏ đã trống rỗng khi cậu về đến nhà. Thở không ra hơi, cậu nói với sư phụ: “Chúng ta không thể đựng nước trong cái giỏ này được”, và cậu định đi lấy cái xô để chứa nước.

Vị sư phụ liền nói: “Ta không muốn đựng nước trong chiếc xô mà là trong chiếc giỏ kia. Con có thể làm được điều này, do con chưa cố gắng hết sức đấy thôi”. Vị sư phụ lại đưa cái giỏ và bảo cậu bé ra ngoài sông lấy nước lần nữa.

Mặc dù cậu biết điều đó không thể nhưng không muốn cãi lời sư phụ, cậu cố chạy nhanh hết sức, nước vẫn chảy hết ra ngoài giỏ trước khi cậu về đến nhà. Tiêu sư phụ nói: “Sư phụ nhìn này, thật là vô ích!".

“Con nghĩ nó vô ích? Hãy nhìn vào chiếc giỏ kia!”, vị sư phụ nói.

Tiểu sư phụ liền nhìn vào chiếc giỏ và lần đầu tiên cậu nhận thấy rằng chiếc giỏ trông thật khác. Thay vì một chiếc giỏ đựng than cũ kỹ và bẩn, nó lại trông sạch sẽ.

“Đó là tất cả những gì xảy ra khi con đọc sách. Có thể con không hiểu hoặc không nhớ mọi thứ, nhưng khi đọc, sách sẽ làm thay đổi bên trong tâm hồn của con, như nước đã làm sạch giỏ than kia vậy”.

Đừng để tương lai chết trước tuổi 30 | Lã Bạch

246 Likes

Trùng hợp là e cũng sắp tới đầu 3.
Cuộc sống nhiều lúc giống vòng lặp nhàm chán, hi vọng có thể tìm thêm được ý tưởng mới qua gợi ý này.

4 Likes

Ko liên quan mới ngày nào kỉ niệm 1000 nút trái tim giờ chủ topic đã hơn 2k rồi :mask:

4 Likes

Mình hiểu cảm nhận của bác. Chán thế nào cũng được, miễn đừng để bản thân bị “vướng” lại. Khi nào mệt quá thì dừng lại nghỉ ngơi chút thôi, sau đó lại tiếp tục cuộc hành trình.

Thời gian đời người có hạn, mong bác luôn khởi lên trong lòng những điều tốt đẹp, luôn nói và làm những điều lợi lạc cho mọi người để 365 ngày trôi qua luôn là những ngày ý nghĩa , hạnh phúc và trọn vẹn :smiling_face_with_three_hearts: :pray:

225 Likes

Bác giữ gìn sức khỏe nhé. 1,000 tim hay 1,000,000 tim cũng không bằng một thân thể khỏe mạnh :blush: :four_leaf_clover:

222 Likes

Dạ. Cảm ơn bác nha :relaxed: Bác cũng giữ gìn long thể để tiếp tục có những bài viết bổ ích cho diễn đàn ha.

2 Likes

Sẽ có những khoảnh khắc trong cuộc đời, chúng ta ao ước rằng mình có nút Reset để xóa hết tất cả và bắt đầu lại từ đầu. Nhưng nếu giống như máy tính, gặp vấn đề chỉ cần bấm tắt đi và khởi động lại thì bạn phải tự trả lời câu hỏi: Liệu mình đang sống vì lẽ gì? Xóa hết những ngày tồi tệ, chẳng khác nào xóa sổ luôn cuộc sống này. Liệu đó là điều bạn muốn: Reset lại toàn bộ, mất hết dữ liệu đã lưu. Hay bạn sẽ thử cố gắng, ít nhất là một lần chấp nhận, một lần nói câu: “Cảm ơn những ngày tồi tệ”?

:four_leaf_clover: :four_leaf_clover: :four_leaf_clover:

238 Likes

< Nghĩ Khác >

Nếu em có thời gian dư thì đọc thêm sách này.
Trong đây có bài viết giúp mọi người giải quyết phần nào bế tắc, từ đó đạt được mục tiêu.

Have a good cuối tuần!

6 Likes

Nguyện vọng nhỏ hơn:

  • Oánh chứng: tiền đầy túi
  • Ra đường: tình đầy tim
    :sweat_smile::innocent::crazy_face:
5 Likes

Một tựa sách rất hay của Michael Heppell. Cảm ơn anh ạ :smiling_face_with_three_hearts: :smiling_face_with_three_hearts: :smiling_face_with_three_hearts:

Chúc anh đạt được nguyện vọng như vậy nhé :crazy_face: :kissing_heart: :kissing_heart:

216 Likes

Merci em nhiều!
The same to U.

:blossom: :four_leaf_clover: :cherry_blossom:

2 Likes

Hôm nay là một quyển sách viết về Mẹ. Xin phép chia sẻ một đoạn cùng mọi người :smiling_face_with_three_hearts:

Tôi không biết gì về mẹ, về những ngày tuổi trẻ của mẹ, sở thích và mơ ước của mẹ. Tôi vẫn nghĩ rằng mẹ không quan tâm về những điều như thế, một bức tranh nổi tiếng, một cuốn sách kinh điển, hay một bài hát cũ. Tôi hay trò chuyện với bố về những điều này, một cách rất tự nhiên.

Từ lúc nhỏ tới khi lớn, dù biết mẹ là người luôn biết cách khéo léo thu vén mọi việc trong nhà, nhưng trong mắt tôi, mẹ là một bà mẹ nội trợ: Tôi sẽ hỏi mẹ về một công thức nấu ăn, việc làm thế nào để cọ chiếc nồi bị cháy, vết rách trên áo này thì phải khâu sao cho khéo. Tôi không hỏi mẹ về đề tài bài luận môn Lịch sử Nghệ thuật tôi phải nộp tuần này, hay kể với mẹ về vở kịch mà tôi mới đi xem tối qua.

Mỗi khi tôi gọi điện về nhà, những câu hỏi của mẹ cũng chỉ xoay quanh việc tôi ăn gì, có nấu cơm nhà không, có đủ áo ấm không, còn thuốc cảm dự trữ không? Không phải là mẹ không quan tâm tới điểm số, việc phỏng vấn xin việc, hay quan hệ với đồng nghiệp của tôi, tôi nghĩ đơn giản mẹ chỉ mong tôi được khỏe mạnh, vui vẻ, còn việc đạt được thành tích này nọ, làm ở công ty nhỏ hay lớn, lương cao, được thăng chức, có thì tốt, không có cũng không sao.

Đến cả sinh nhật thật sự của mẹ, mãi tới mấy năm trước chúng tôi mới biết: Trước kia mẹ vẫn nói sinh nhật mẹ là mùng 5 tháng Năm, nhưng hóa ra đó là ngày âm (thời trước ông bà chúng ta vẫn thường ghi nhớ ngày tháng theo lịch âm), chúng tôi tra lại lịch trên mạng mới biết đó là ngày 24 tháng Sáu, chỉ sau sinh nhật tôi hai ngày.

Đến cả những đứa con của mình cũng nghĩ về mình như một người nội trợ, tôi không biết mẹ phải cảm thấy như thế nào?

Tôi bắt đầu trò chuyện với mẹ nhiều hơn, về những chủ đề mà chúng tôi chưa bao giờ nói đến. Tôi để ý hơn mỗi khi đi ra ngoài với mẹ, thường vờ như hỏi mẹ bâng quơ vài câu về những điều riêng tư lúc đi chợ, đi làm đầu hay đi mua quần áo. Tôi ghi lại tất cả vào một cái note trong điện thoại: cỡ giày của mẹ, màu sắc mẹ thích, loài hoa mẹ thường hay cắm trong phòng, độ viễn của kính mẹ đeo, màu tóc nhuộm của mẹ là màu nâu số mấy, tất cả. Tôi sợ sẽ đến một ngày, khi mẹ không còn ở đây nữa, những câu chuyện của mẹ cũng sẽ theo mẹ mà biến mất khỏi thế giới tôi đang sống, và sau này khi có con, tôi không biết phải kể gì về bà ngoại cho chúng nghe.

Ngày nhỏ, tôi vẫn thường thích thú mỗi khi được ai đó khen giống bố, vì giống bố nghĩa là thông minh, học giỏi. Giờ thì tôi muốn được nhìn thấy vẻ mãn nguyện và nụ cười của mẹ khi ai đó nói tôi giống mẹ, mặc dù tôi biết, phần lớn trong số họ chỉ có ý xã giao, vì thực sự bề ngoài mấy chị em tôi nhìn y như bố. Chỉ có mình tôi biết, tôi có bàn chân to và thô, với ngón trỏ dài hơn ngón cái, giống hệt bàn chân mẹ.

+++++

Ta cứ mải miết sống và nghĩ về mẹ chỉ là “mẹ của mình” hay “vợ của bố”, “con của ông bà” mà không nghĩ rằng mẹ cũng đã từng son trẻ, mẹ có ước mơ và khao khát riêng. Và kể cả khi những ước mơ đó bị trách nhiệm làm cho mờ nhòe thì mẹ cũng có những màu sắc khác trong đời sống của riêng mình. Những màu sắc mà đứa con vô tâm - vô tư vô tình không bao giờ chạm tới, ve vuốt lấy một lần.

Bỗng muốn gọi cho mẹ, không phải như cách mà tôi vẫn gọi như một đứa con bé bỏng, mà còn nhiều hơn cả thế…

Sách: Những tọa độ song song | Nguyễn Mai Chi

:four_leaf_clover: :four_leaf_clover: :four_leaf_clover:

231 Likes

“Mẹ là món quà ngọt ngào nhất mà thượng đế ban tặng cho cuộc đời mỗi người con”.

Hinh Mecon
#canabe

10 Likes

Mình sẽ mua tặng cho con trai cuốn này. Năm nay bạn ấy 19.
Cảm ơn Gấu xinh đẹp nhé.

2 Likes

Vâng ạ. Hi vọng mình sẽ đọc được thêm nhiều quyển sách hay nữa để chia sẻ cùng mọi người. Xin cảm ơn vì đã dành thời gian ghé thăm “hải đảo” này của mình :smiling_face_with_three_hearts: :four_leaf_clover:

226 Likes

Khi cuộc sống đóng một cánh cửa thì nhất định sẽ để cho bạn một cánh cửa khác. Nhưng sẽ chẳng ai giúp bạn mở cánh cửa ấy cả, chính bạn phải là người vươn tay đẩy cửa ra. Tuy là vậy, nhiều người vẫn không biết, chỉ cần thấy một cánh cửa khép lại đã vội nghĩ vậy là đường cùng, ngồi ôm mặt khóc chứ không chịu đi tìm cánh cửa khác. Thật ra trong hoàn cảnh đó, mọi người chỉ cần đứng dậy, lần mò một chút là có thể chạm tay được vào cánh cửa còn lại rồi.

Những người khiến chúng ta phải cúi đầu khâm phục hoặc ghi nhớ mãi, dù ít dù nhiều đều đã từng trải qua những thăng trầm biến động. Người có thể chịu đựng và vượt qua trở ngại lớn mới có thể đạt được thành công vang dội.

Về điểm này, cuộc sống luôn công bằng với tất cả.

Không sợ chậm Chỉ sợ dừng | Vãn Tình

235 Likes

Mình đang muốn tìm 1 cuốn sách nói về sự hình thành, phân chia và xung đột giữa các tôn giáo trên thế giới. Nếu Bear biết thì giới thiệu giúp mình nhé :D. Thank B nhiều!

1 Likes

“Chạy trên đường lớn nhiều khi buồn, thấy mình tội nghiệp lắm, cái gì cũng lớn, cũng giàu mà mình nhỏ xíu và nghèo.”

  • Nguyễn Ngọc Tư
3 Likes