MẸ TỚ LÀ CÔNG NHÂN
Ngày xưa tớ thấy bố mẹ các bạn làm giáo viên, bác sĩ, làm công chức đi làm mặc áo sơ mi vest, đi giày cao gót là tớ ghen tị lắm. Thấy mấy bạn thật oai. Mẹ tớ làm công nhân cơ khí. Về sau làm được hơn chục năm thì mắt mẹ kém quá, người cũng yếu nên người ta ưu ái cho mẹ ra làm nhân viên trông xe. Việc của mẹ mỗi ngày là kiểm tra lượt ra lượt vào của cả nghìn cái xe ở phòng lợp mái tôn, chỉ có một cái quạt. Trước còn có cái ti vi đen trắng nhưng giờ người ta không cho mẹ xem ti vi nữa. Mùa nóng, nắng phả vào mái tôn bốc xuống đầu mẹ. Mẹ đội mũ nhúng nước, đắp khăn mặt ướt lên, đeo khẩu trang ướt. Một lát nó lại khô. Mẹ đi tất tay tất chân, vì cái nắng với hàng trăm hàng nghìn chiếc xe qua lại cùng hơi xăng bốc lên khiến cho cái nóng càng rát ràn rạt.
Mùa lạnh gió rít thông thống vì xung quanh trống huơ trống hoác như một cánh đồng. Cái “nhà” mẹ ở không chắn kính. Mẹ làm ca đêm, nằm đệm bằng bìa các tông trên cái ghế tre, đắp một chiếc chăn mỏng. Mỗi tuần mẹ làm đêm hai bữa. Từ 7 giờ tối đến 6 giờ sáng. Đêm ngủ cứ 10 - 15 phút thì lại mở cửa cho các chú lấy xe một lần. Mỗi đêm thức dậy một chục lần như thế. Mẹ kiêm lao công. Cả cái nhà xe rộng tới mấy trăm mét vuông, sân bãi. Mỗi lần quét mẹ đều phải vẩy nước cho bụi đỡ bay tung mù lên.
-Ngày bé, mẹ đi làm về mà ôm Dung là Dung hay nói: “Sao người mẹ thối thế?"
Tớ ghét công ty lắm. Tại sao người ta không lắp cho mẹ và các cô một cái điều hoà? Khó khăn với mẹ cả việc ăn uống trong giờ (trong khi giờ làm việc kéo dài cả 11 - 12 tiếng, có duy nhất một người), rồi điều kiện làm việc tệ lắm, cái vé xe cũng là mẹ tự viết tự làm.
Thế nhưng mẹ vẫn chịu. Có lần tức người này người kia, mẹ kể với bố nhưng mẹ vẫn chịu. Có lẽ vì tính an toàn, ổn định của mẹ cao quá, nên mẹ sẽ nhịn hết. Các chú quý mẹ lắm. Chú nào đi xe nào mẹ cũng nhớ, thi thoảng người lạ mẹ mới cần dùng vé. Mẹ xởi lởi, các chú đến làm nói với mẹ 2 - 3 câu bắt đầu ngày mới, làm xong mệt nói với mẹ vài ba câu cũng nhẹ nhàng. Mọi người hay khen giọng tớ hay, nhưng không bằng góc tư của mẹ.
Người ta coi mẹ là “lao động phổ thông không cần trình độ” nhưng thật ra mẹ giỏi hơn bất kì ai. Mẹ làm đủ thứ, kiếm nhỏ từ cào cái thẻ điện thoại, mẹ mò mẫm cổ phiếu chơi để tiết kiệm, mẹ lại lạch cạch mò thông tin bất động sản để “lướt sóng” mua qua đổi lại. Nhà tớ không giàu nhưng đủ đầy nhờ mẹ biết vun vén. Ngày bé, mẹ hay mang tớ vào nhà xe để mẹ dạy học. Con học đến đâu, mẹ học đến đấy để dạy lại. Tớ thi học sinh giỏi cũng là mẹ ôn cho, lên tận cấp Ba mẹ vẫn dạy.
Mỗi mùa hè, những học sinh xuất sắc của công ty đều được thưởng đi du lịch và tuyên dương. Tớ và rất nhiều các bạn con nhà “công nhân” đều được tuyên dương như vậy. Năm ấy thi đại học, điểm tớ cũng nhất nhì trong số bạn cùng tuổi nhà các cô chú ở công ty.
"Không ai coi thường mẹ cả.
Người ta không được phép."
Sách: Lê la từ nhà ra ngõ | Làn
Người tốt thường khổ và thua thiệt em nhỉ
Em nghĩ ai cũng có nỗi khổ và cảm giác thua thiệt hay không là lựa chọn của mỗi người. Không khổ về vật chất thì cũng khổ về tâm. Chỉ là bản thân mình có sớm nhận ra “sự có mặt” bình thường của những điều đó và đặt xuống mà thôi. Những điều tốt đẹp sẽ đến với những người tốt, dù sớm hay muộn. Cả khi cuộc đời đã sang một trang mới
Ở hiền gặp lành em nhỉ
Rất hay anh ạ. Em tin vào điều đó.
Chịu thiệt là phúc em nhỉ
Dù làm gì đi nữa, cũng đừng quên chăm sóc trái tim mình, “người bạn” từ khi chưa lọt lòng đến ngày nhắm mắt xuôi tay. Bớt giận, bớt tham làm tim bớt đau.
Mỗi người đều có sẵn những hạt giống thiện lành bên trong. Nếu mình biết cách tưới tẩm, chịu thiệt một chút cũng không sao anh ạ. Hạnh phúc không nằm ngoài kia. Mà ở ngay đây. Trong từng hơi thở và được cảm nhận bởi các giác quan.
Bờ vai của anh là nơi
Mà em thấy yên bình nhất
Em muốn nương tựa vào anh từ nay, về sau, mãi mãi
Choàng tay khẽ ôm từ sau
Làn hơi ấm tan vào nhau
Em muốn nương tựa vào anh từ nay, về sau, mãi mãi
Luôn vui vẻ, lạc quan, xởi lởi trời cho em nhỉ?
Cảm ơn anh @T.oiYeuVietNam đã ghé thăm nhà Nguyện Vọng của Gấu. Tên tài khoản của anh rất hay đó
Cuộc sống cần có những phút giây suy ngẫm về những chuyện đã qua. Không chỉ để nhắc nhở về những bài học, mà còn để nhận ra những giá trị bền vững hơn.
Anh có sự cởi mở trong tâm trí để tiếp nhận những điều mới đã là khởi đầu tốt rồi. Không cần phải so sánh với ai cả. Yêu bản thân mình trước và chia sẻ tình yêu đó với người khác nha anh.
+++ Hình anh gửi là BTV Hồng Thuý, chủ nhiệm chương trình Sát Cánh Cùng Gia Đình Việt. Anh có thể theo dõi tại Facebook này nha:
mải chém gió quá rồi,
G9 chệ.
Vui vẻ, lạc quan là những cảm xúc tốt đó ạ. Những điều ông bà xưa đã dạy là đơn giản nhưng lại dễ hiểu. Nghĩ tốt, làm việc tốt và sống có Chánh Niệm thì những điều tốt đẹp sẽ đến. Hãy tin như vậy.
Xin tri ân chị @Haruma_Akita
Có 1 người từng nói với mình rằng “Đời người chỉ có 60 năm thôi. Sướng hay khổ cũng gói gọn trong con số đó. Giờ là hãy chọn lựa giữa việc sống sung sướng 30 năm đầu để 30 năm sau vất vả hay ngược lại? Hãy ngẫm nghĩ cho kĩ câu nói này khi đang ở độ tuổi thanh xuân bởi khi đã bước vào trung niên mới nhận ra thì hơi trễ rồi đó.”
Karol chào anh @T.oiYeuVietNam . Karol là quản gia nhà của Gấu. Hiện tại, cô chủ chỉ giao lưu với mọi người ở đây qua diễn đàn F247 thôi ạ. Anh có thể gửi tin nhắn riêng hoặc trò chuyện ở các chủ đề của cô chủ trên đây ạ. Rất mong anh thông cảm.
Ngoài ra, anh có thể xem lại các bài viết khác của cô chủ tại Danh sách bài viết của Gấu (bấm vào để xem) ạ.
+++ Cô chủ đang ở CAN nên sẽ trả lời các anh chị chậm một chút do chênh lệch múi giờ.
Karol.
Em xin cảm ơn ạ. Bình an và mạnh khoẻ.
Karol.