hình như buồn vụ chuối bác ah, hô miết mà em nó k chịu dậy tí nào còn bị media nó đạp thêm.
Thư gửi vợ!!!
Em nhớ!!!
Vậy là em đã bỏ về bên ngoại đúng 2 tuần. Anh biết với một người đàn bà “Tôi yêu Việt Nam…. “đồng” như em thì việc bỏ ra đi là điều tất yếu”.Anh biết là “tiền thì anh không thiếu. Nhưng nhiều thì anh không có” nên đành chấp nhận định mệnh xót xa này phải o e???Ngồi trên sàn mà nhớ em đến run người “bầm ra ruộng cấy bầm run, con đây nhớ vợ còn run hơn bầm”.
Ôi thời gian sao dài thế. Lẽ nào em lại giận một chàng chứng sĩ như anh. Anh biết mình kém cỏi, chỉ mới thực hiện được 1 nửa câu nói cửa miệng của người thành đạt “ 1 vợ, 2 con, 3 lầu, 4 bánh” (anh cũng có 1 vợ và 2 con rồi còn gì), 2 cái kia thì cái gì cũng phải từ từ em ạ, “Hà Lội o vội được đâu”. Nhưng anh cũng thấy mình bất tài quá. Cũng là đàn ông, tuổi xấp xỉ hàng băm mà luôn “ hai bàn tay trắng làm nên… vô số nợ”. Người ta, “nhà thành phố, bố làm to”, còn anh “ nhà trong ngõ, bố cất vó bờ sông”. Nhưng bù lại anh có “ Vẻ đẹp lấp ló nhưng vẫn rạng ngời” và anh còn có “Thú vui tao nhã, giặt tã cho con” giúp em. Quan trọng hơn anh luôn “xuất hiện khi thành phố mất điện” bên em.
Anh chỉ tủi thân là chỉ số ai – kiu (IQ) của anh chỉ ở mức ngang… thân nhiệt (hồi đi học có đứa còn dám nói anh: “đậu phụ thì làm quái gì có nếp nhăn”,”đầu to nhưng óc như trái nho” anh căm lắm nhưng nghe nhời các cụ dạy, “nhịn không phải là nhục, nhịn là chờ nước đục thả câu”, nên anh chỉ “cười trừ rồi mỗi ngày chửi nó mười lần bằng… ý nghĩ”). Nhưng “Không phải anh dốt mà chỉ vì mẹ anh quên cho i ốt vào canh”.
Người ta “đi một ngày đàng gặp toàn hàng ngon”,còn anh “thì đi một ngày đàng học càng tồi hơn”. Biết thân, biết phận, mình chịu khó là “gà thì phải la cà bới thóc” mà mãi cũng chẳng khá lên được. Bước chân vào chứng trường thì gặp ngay “bên cạnh nhà đầu tư thất bại……… là thằng broker phán đại” và “dã man con ngan” hơn, là “bên cạnh thằng broker phán đại là thằng lái tàu rất …lợi hại” với nội công “thật là thâm hết cả… hậu”.
Bây giờ anh mới thấm thía câu “Sàn chật người đông, hảo hữu thì ít mà cừu nhân thì nhiều”. Đã vậy còn phải đối mặt với những vấn đề về dịch covid hoành hành.
“Cô vid tàn phá muôn nơi,
Trên sàn máu chảy lệ rơi đầm đìa “.
Cho nên, anh của em bây giờ mới :” Sáng nhặt lá, trưa đá ống bơ, chiều làm thơ, tối ngẩn ngơ chờ trời sáng”. Lúc trước, anh thường “ra đường sợ nhất công nông, về nhà sợ nhất vợ không nói gì”.Còn bây giờ thì “Ra đường sợ nhất công nông,chơi chứng sợ nhất Tây “lông” bán ròng.
Nhìn toàn cảnh cuộc đời anh cho đến giờ thì thấy, nhỏ thì làm khổ mẹ khổ cha, bây giờ thì làm khổ vợ (chả thế mà lúc “tắt điện sản xuất… tương lai” anh bảo:”em là tất cả của đời anh", em độp lại ngay: “còn anh là vất vả của đời em”, làm anh tụt hết cả hứng). Với đà này về già lại làm khổ con cái mất thôi.
Nội cái việc gánh vác cái gia đình đã bở hơi tai rồi lại còn phải “làm trai phải có chỗ đứng và cứng chỗ đó” nữa thì “nát một đời hoa, tan ba đời chuối” những thằng máu lên não chậm như anh. Nhiều lúc “chán đời muốn tự tử nhưng sợ… không thở được nên… thôi”. Trong tình cảnh :”ngàn cân treo sợi bún ” này anh chỉ còn cách là dấn thân vào chứng trường với suy nghĩ rất giản đơn :”1 xanh cỏ hai đỏ ngực”. Nếu như người ta, phần lớn luôn ỷ lại, trông chờ: “hãy cho tôi một điểm tựa, tôi sẽ… dựa” thì anh tuyệt nhiên không. Anh đã cố : “Phận làm trai gõ phím bình thiên hạ. Thân anh hùng click chuột định giang sơn” nhưng không may cho anh : “Cuộc đời đánh chứng toàn ân oán, kiếp sống đỏ đen chỉ khổ sầu”.
Bây giờ nhớ em và con anh ngồi miên man suy nghĩ :
” Điếu thuốc đen thở ra làn khói trắng,
nhìn cuộc đời đổi trắng thay đen”.
Cũng có lúc anh suy nghĩ
:”Thân lãng tử phải phiêu du mây gió.
Chốn phiêu bồng ắt hẳn có giai nhân
nhưng anh lại sợ số anh xui xẻo, đụng đâu dính đó như chứng thì khổ Cho nên :
Anh chỉ ước một thảo nguyên đầy ch.ó
Một nông trường bát ngát lá mơ xanh
Một dãy Trường Sơn trồng đầy sả ớt
Một dòng sông chan chứa chuối hột ngon
Để nơi ấy tháng ngày anh tu luyện
Xa bụi trần và quên lãng bóng hình em…
Thôi thư đã dài nên anh dừng bút tại đây.Nếu còn nhớ đến anh, thì dù ai có lời đề nghị khiếm nhã, thì em sẽ phải nói : “Hoa đã có chủ xin đừng rủ đi đêm”nghe em.
P/S : Cố đợi anh, đợi TT vào đợt úp chén này thì anh sẽ cho em và con “ngất ngây con gà tây” thậm chí :”ngất trên cành quất” vì sướng luôn”. Ông bà xưa có nói “chơi chứng khoán nó khó nên mới có thịt ch.ó ăn em ạ “.
anh văn chương hay quá, em đọc mà không nhặt được mồm
Tks e
Dạ em tàu ngầm, có theo anh và mấy anh nữa bữa giờ. Không ngờ anh vui tính dữ vậy
Có làm xị nào chưa anh mà sao xuất khẩu thành thơ hay thế
Tôi đọc xong cảm thấy
Cứ như cụ chửi tôi
Tôi nào dám
Đang tây tây rồi e,nhưng o phải vì rượu mà chắc tiêm mũi 2 nó mệt
Văn cụ hay thật
Cái này phải lập riêng một pik
Thôi để làm những bài khác cụ ạ
Cụ uống nước dừa là hết mệt
Có nghe lời cụ tôi có uống 1 quả,thấy cũng mát mát,khỏe hơn lúc chưa uống
Dừa 2 trái
Gái 2 con
Gái ngon 1 con,thuốc ngon nửa điếu
Cụ uống thêm một trái nữa
Nãy lùng mua được có 1 trái thôi cụ, lúc này hiếm,dừa là hàng xa xí phẩm
Sáng nay bên chung cư em chở nguyên 1 xe dừa đến vừa bán vừa cho
Hôm nay ,a tiêm mũi 2 vacxin nên hơi mệt.Sáng mai anh gửi cả nhà 1 mã có ăn.Good 9 cả nhà.
Thế hả e,bên a nó không cho vào bán e ạ.Mai chắc được rồi.Mai TP mở cửa, chứng khoán hồi phục 2 ngày cuối tuần cho ae chuẩn bị bánh trung thu sớm e ạ.Còn tuần gần trung thu thì mình kiếm cái lồng đèn và vài thùng bia nhậu mừng Bình thường mới.