Ông Sáu đi bay ( Truyện viết với AI)

Truyện viết với AI :smiley:

" Ông Sáu đi bay …".

image

ảnh AI Sider vẽ …

Ông Sáu nổi tiếng trong xóm vì ba thứ: tính hay tếu táo, thích hát karaoke nhưng mỗi tội … sợ độ cao. Ấy vậy mà bữa nay, ông được Tùng con trai đưa đi chơi hè với vợ con nó. Nghe Tùng nói nhà ta đi bằng… máy bay, ông tái mặt như vừa uống nhầm nước đái con cháu Ni, năm tuổi.

“Ba mà leo lên cái thùng sắt bay giữa trời, lỡ nó rớt thì sao?” – ông hỏi, giọng lạc đi.

“Máy bay an toàn mà ba, còn an toàn hơn xe khách!” – thằng Tùng, con trai ông, cố dỗ.

“Chứ sao m.ày không cho ba đi tàu lửa?”

“Phú Quốc làm gì có đường ray, ông nội!” *Cu Bi nghỉ xong hè này vô lớp bảy nói.

Thấy ông ba có phần căng thẳng, Tùng phải nói rằng thế giới hiện đại bây giờ người ta bay ngày cả mấy trăm ngàn chuyến mà có chuyện gì xảy ra đâu.

Họ vào sân bay khá sớm. Trước hẳn hai tiếng đồng hồ. Tùng giao Mai vợ anh theo sát ông Sáu, phần mình lo nhòm ngó hai đứa nhỏ. Họ qua cổng soi chiếu hành lý cũng êm xuôi, ngoại trừ vật nhỏ là cúp cắt móng tay … trong túi áo khoác ông Sáu bị thu giữ. Ông lẩm bẩm “ Tao có tính cắt đầu ai trong chuyến bay này đâu. Mắc cười ghê vậy đó. Nó nhỏ xíu mà …”.

Lên máy bay họ ngồi thành hai nhóm, Tùng và cu Bi dãy ghế giữa chừng khoang máy bay. Ông Sáu, Mai với Ni ngồi sau đó ba hàng ghế. Tùng thận trọng, đã trao đổi riêng với một cô tiếp viên về chuyện ba anh sợ độ cao … Anh chỉ lo có chuyện gì ko hay khi ông ba mình hoảng loạn quá mức.

Máy bay chưa khởi động mà ông Sáu đã đi tè hai bận. Cô tiếp viên Tùng căn vặn đã có phần chú ý. Khi nhắc nhở các quy định bay cô này đã chọn ông Sáu … để thắt, mở dây an toàn. Cô ghé tai ông nói nhỏ : “ con bay gần ngàn chuyến nhưng tự tay thắt dây an toàn cho khách thì chỉ mới một vài người. Bác trai hít thở sâu, nhắm mắt … người thả lỏng cho tụi con vui nghen”

Rồi đèn trong khoang máy bay vụt tắt. Tiếng động cơ rền to … Cô gái ban nãy đã nói trước vậy mà ông Sáu giật bắn cả người. Nhưng thấy mọi người vẫn bình thản … nên ông lại nhắm mắt niệm Phật. Thằng Bi ngoái nhìn ông , nó nói nhỏ với ba “ tội ông ghê. Con chắc ông nội đang nín thở”. Ông sợ quá nín thở vậy rồi rủi chết luôn ko ba? Bậy nè, Tùng mắng con …

Sau khi lăn ra đường băng rồi máy bay nó hú lớn. Thân máy bay cũng rung mạnh hơn. Ông Sáu biết máy bay đang chạy đà trên đường băng rồi sẽ cất cánh. Nó phải có tốc độ cao nhất. Vụ này thì ông thấy nhiều trên tivi… chứ ngồi đây ông ko dám ngó ra khung cửa sổ kề bên ghế con dâu với cháu Ni ngồi. “Lạy trời lạy phật cho nó bay lên đừng có đâm trúng con chim nào hết” ông Sáu vẫn nhắm nghiền hai mắt, khấn thầm trong bụng.
Mai ngồi bên, thấy Tùng liên tục nhìn xuống lo lắng thì cũng nắm tay ông. Mai thử đề nghị “ ba ôm cháu Ni một chút nghen” … nhưng ông vẫn ngồi im, căng thẳng.

Máy bay vút lên thì ông bật dậy. Dây an toàn với đôi tay cô bé tiếp viên kịp ghì chặt ông xuống ghế. “ Trời ơi, sao tui khó thở quá nè “ ông Sáu rên rỉ. Tim tôi nó đập như người ta nện trống cái vậy đó. Tùng đâm hoảng, anh muốn chạy xuống ôm ba mình mà xem thì biết ý cô tiếp viên … ko cho anh di chuyển rồi. Anh kêu lên : ba bình tĩnh đi. Đừng có làm mọi người hoảng loạn lên thì ko biết chừng người ta ngừng ngang chuyến bay lại đó”.

Ai đó trong đám đông phía trên la lớn: nói kh.ùng điên gì vậy trời. Có để yên cho nó bay ko. Bộ tính cho máy bay rơi hả?

Một vài tiếng cười, gượng gạo. “ Ông già chắc đi máy bay lần đầu thôi mà …”. Mai, ngồi bên ông nhẹ nhàng bảo :

  • Hay ba hát gì đó cho nó vui đi ba. Mọi người đang tâm trạng không hay rồi kìa.

Ở trên Tùng cũng không biết làm gì để giúp ba mình bớt sợ. Nhìn trán ông mồ hôi mẹ con túa ra, anh nhắc Mai lấy khăn lau mặt cho ông. “Ờ, ba hát đi ba …”. Rồi anh nói to lên cho cả khoang máy bay biết : ông là thích hát karaoke lắm. Cây hát đám cưới của xóm bọn tui đó …

Ông già giãn gương mặt, đằng hắng lấy giọng. Cả khoang máy bay chợt thinh lặng, chờ đợi nghe tiếng hát đình đám của cái xóm mà chẳng ai biết nó lợp lá hay chỉ nhỏ như cái chòi hà hà … Tùng chợt đâm lo hơn, anh nghĩ khi sợ quá người ta nói còn ko nghe được, đằng này sao hát tốt được mà mình to tiếng giới thiệu. Nghĩ lại thấy dại ghê luôn : có mà khổ ngang khổ dọc ba mình rồi.

Tiếng ông chợt vút lên : “ Chỉ còn gần em một giây phút thôi. Một giây nữa thôi là xa nhau rồi …”. Cô tiếp viên đứng bên ông cười nhẹ : Ôi giọng bác hát tốt thiệt. Bác hát bài gì khác nghe.

Ông ko nói gì. Bài “Phút cuối” nó chợt đến trong đầu ông chớ nó ko phải bài ruột. Vậy là ông hát “ Mười năm không gặp. Tưởng tình đã cũ. Mây bay bao năm. Tưởng tình đã quên. Như mưa bay đi. Một trời thương nhớ. Em ơi bên kia. Có còn mắt buồn …".

Một vài ý kiến ko muốn nghe ông hát. Ông hát chắc nhạc, chỉ bởi ko có đàn nên nghe ko được khoái cho lắm. Nhưng cô tiếp viên hắng giọng, ra ý giữ trật tự đi. Để ông già hát khoả lấp nỗi sợ bay cao. Xong nhạc Trần Quảng Nam ông xề qua bài của Anh Bằng :

Hãy nói về cuộc đời
Khi tôi không còn nữa
Sẽ lấy được những gì
Về bên kia thế giới
Ngoài trống vắng mà thôi …

3+1.

Chuyến ông Sáu bay rồi cũng kết thúc trong một chiều nắng muộn. Mặt trời còn ló xíu bóng mình trên mặt biển mênh mông. Họ rời sân bay, lên chuyến xe của resort cũng vừa ra đến đón … Ông Sáu tươi tỉnh hẳn, bông đùa suốt với hai cháu ngồi chung băng ghế của xe. Còn cu Bi thì háo hức chực chờ chạy ù xuống biển để té nước cho ướt mình mẩy ông nội … mới vui.

Tùng chợt liếc mắt nhìn Mai. Cả hai ko hiểu nghĩ gì mà chợt thẹn thùng, đỏ mặt …

3 Likes

Truyện viết nối tiếp sau chuyến bay đó : phần này AI-HAY viết nhé.

Tối hôm đó, tại resort ven biển, ông Sáu ngồi kể lại chuyến bay “tử thần” cho nhân viên khách sạn như một chiến tích oanh liệt. Và trong giấc mơ, ông thấy mình… lái máy bay.

Tối đó, trong sân resort rợp ánh đèn vàng, ông Sáu ngồi chễm chệ trên ghế bố, tay cầm ly nước dừa, trước mặt là ba nhân viên khách sạn và hai ông khách Tây hói đầu đang tò mò hóng chuyện. Gió biển thổi mát rượi. Ông vỗ đùi một cái:

“Ngồi sát vô, tui kể cho nghe cái cảnh tui đối mặt với tử thần trên không!”

Ba nhân viên rướn người lên, ông Tây thì tưởng đang được nghe chuyện chiến tranh Việt Nam.

Ông Sáu hắng giọng, tay quơ như múa rối:

“Lúc đó là khoảng… mười giờ mười lăm phút ba mươi bảy giây sáng. Máy bay bắt đầu rùng mình. Một cái rùng mình lạ lắm, như con bò tót bị ai nắm đuôi. Tôi biết, đây là lúc quyết định sống còn!”

Cô nhân viên cười khúc khích:
“Vậy ông làm sao?”

Ông trầm ngâm một hồi, rồi nói:
“Tôi nắm chặt tay con dâu… Ờ, không phải vì thương nó, mà vì tôi nghĩ nó… to khỏe hơn thằng con tôi, có gì bấu cho chắc.”

Cả đám cười nghiêng ngả. Ông tiếp:

“Rồi tới khúc máy bay rung, trời ơi, nó lắc như võng bị con mèo nhảy lên! Tui tưởng cái vali nó bay ra, đập vô đầu tui. Thế là tui liền quấn cái khăn lạnh vô trán, tự tạo mũ bảo hiểm!”

Ông khách Tây tròn mắt nhìn phiên dịch. Cô nhân viên vừa dịch vừa nín cười muốn sặc.

“Còn tiếp viên á? Tui nghi họ là siêu nhân giả dạng. Con bé bưng nước cam đi tới mà không đổ giọt nào. Tui hỏi nó: ‘Con ơi, có dù không? Lỡ rớt thì chú nhảy liền.’ Nó cười, tưởng tui đùa. Trời ơi, tui hỏi thiệt đó!”

Cả nhóm vỗ tay cười rần rần.

Một nhân viên hỏi:
“Rồi khi hạ cánh sao ông?”

Ông Sáu nhắm mắt, rùng mình một cái như đang sống lại giây phút định mệnh:

“Lúc đó… cái máy bay nó đáp nhẹ như con mèo đụng chân xuống đất. Tui chưa tin đâu. Mở mắt ra thấy người ta tháo dây an toàn, tui mới biết mình còn sống. Tui đứng bật dậy, vỗ tay một cái, hét lớn: ‘Tôi về rồi, bà con ơi!’ – nguyên khoang nhìn tui như mới từ rừng chui ra.”


Cô lễ tân ôm bụng cười:
“Trời ơi ông Sáu, sao không đi làm diễn viên đi!”

Ông Sáu búng tay:
“Nói chơi chứ nếu mai có đi nữa, tui… chắc chắn sẽ mang theo dây an toàn riêng. Cột hai vòng cho chắc!”

Cả sân resort vỡ òa tiếng cười. Còn ông khách Tây thì cứ gật gù, nói với phiên dịch:

“This man… is Vietnam’s Chuck Norris!”

Chú thích phần truyện thứ hai AI-HAY đề xuất, viết ngày Reply trên đây ( NaK tui ko chỉnh sửa gì):

Chuck Norris là một diễn viên, võ sĩ, và tài tử nổi tiếng người Mỹ. Ông được biết đến rộng rãi qua các bộ phim hành động và các chương trình truyền hình, đặc biệt là vai diễn trong series “Walker, Texas Ranger”. Chuck Norris không chỉ nổi bật trong lĩnh vực điện ảnh mà còn là một huyền thoại trong môn võ thuật, với nhiều thành tích nổi bật, bao gồm nhiều đai đen và các danh hiệu quốc tế.

ảnh AI Sider cung cấp ( AI-HAY từ chối).

image

Nổi tiếng không chỉ vì tài năng trên màn ảnh, Chuck Norris còn trở thành một biểu tượng văn hóa với nhiều meme hài hước và câu chuyện không tưởng về sức mạnh và sự bất khả chiến bại của ông, dẫn đến việc nhiều người so sánh ông với các nhân vật hư cấu hoặc đúng nghĩa là “người hùng” quốc gia trong nhiều nền văn hóa khác nhau, bao gồm cả Việt Nam.

3 Likes

Cao tốc La Sơn Tuý Loan , nối Huế và Đà Nẵng. Ảnh ko chắc ông Sáu chụp rùi …

image

Kết viết HAY quá bà con nhỉ? Cũng là dự báo TT ngày đầu tuần haha!

  • Index nay test 132x sớm& Ok lém …
1 Likes

Nghe bảo mai có thông tin tốt liên quan tới nhóm ngân hàng ạ

1 Likes