Truyện viết với AI ![]()
" Ông Sáu đi bay …".

ảnh AI Sider vẽ …
Ông Sáu nổi tiếng trong xóm vì ba thứ: tính hay tếu táo, thích hát karaoke nhưng mỗi tội … sợ độ cao. Ấy vậy mà bữa nay, ông được Tùng con trai đưa đi chơi hè với vợ con nó. Nghe Tùng nói nhà ta đi bằng… máy bay, ông tái mặt như vừa uống nhầm nước đái con cháu Ni, năm tuổi.
“Ba mà leo lên cái thùng sắt bay giữa trời, lỡ nó rớt thì sao?” – ông hỏi, giọng lạc đi.
“Máy bay an toàn mà ba, còn an toàn hơn xe khách!” – thằng Tùng, con trai ông, cố dỗ.
“Chứ sao m.ày không cho ba đi tàu lửa?”
“Phú Quốc làm gì có đường ray, ông nội!” *Cu Bi nghỉ xong hè này vô lớp bảy nói.
Thấy ông ba có phần căng thẳng, Tùng phải nói rằng thế giới hiện đại bây giờ người ta bay ngày cả mấy trăm ngàn chuyến mà có chuyện gì xảy ra đâu.
Họ vào sân bay khá sớm. Trước hẳn hai tiếng đồng hồ. Tùng giao Mai vợ anh theo sát ông Sáu, phần mình lo nhòm ngó hai đứa nhỏ. Họ qua cổng soi chiếu hành lý cũng êm xuôi, ngoại trừ vật nhỏ là cúp cắt móng tay … trong túi áo khoác ông Sáu bị thu giữ. Ông lẩm bẩm “ Tao có tính cắt đầu ai trong chuyến bay này đâu. Mắc cười ghê vậy đó. Nó nhỏ xíu mà …”.
Lên máy bay họ ngồi thành hai nhóm, Tùng và cu Bi dãy ghế giữa chừng khoang máy bay. Ông Sáu, Mai với Ni ngồi sau đó ba hàng ghế. Tùng thận trọng, đã trao đổi riêng với một cô tiếp viên về chuyện ba anh sợ độ cao … Anh chỉ lo có chuyện gì ko hay khi ông ba mình hoảng loạn quá mức.
Máy bay chưa khởi động mà ông Sáu đã đi tè hai bận. Cô tiếp viên Tùng căn vặn đã có phần chú ý. Khi nhắc nhở các quy định bay cô này đã chọn ông Sáu … để thắt, mở dây an toàn. Cô ghé tai ông nói nhỏ : “ con bay gần ngàn chuyến nhưng tự tay thắt dây an toàn cho khách thì chỉ mới một vài người. Bác trai hít thở sâu, nhắm mắt … người thả lỏng cho tụi con vui nghen”
Rồi đèn trong khoang máy bay vụt tắt. Tiếng động cơ rền to … Cô gái ban nãy đã nói trước vậy mà ông Sáu giật bắn cả người. Nhưng thấy mọi người vẫn bình thản … nên ông lại nhắm mắt niệm Phật. Thằng Bi ngoái nhìn ông , nó nói nhỏ với ba “ tội ông ghê. Con chắc ông nội đang nín thở”. Ông sợ quá nín thở vậy rồi rủi chết luôn ko ba? Bậy nè, Tùng mắng con …
Sau khi lăn ra đường băng rồi máy bay nó hú lớn. Thân máy bay cũng rung mạnh hơn. Ông Sáu biết máy bay đang chạy đà trên đường băng rồi sẽ cất cánh. Nó phải có tốc độ cao nhất. Vụ này thì ông thấy nhiều trên tivi… chứ ngồi đây ông ko dám ngó ra khung cửa sổ kề bên ghế con dâu với cháu Ni ngồi. “Lạy trời lạy phật cho nó bay lên đừng có đâm trúng con chim nào hết” ông Sáu vẫn nhắm nghiền hai mắt, khấn thầm trong bụng.
Mai ngồi bên, thấy Tùng liên tục nhìn xuống lo lắng thì cũng nắm tay ông. Mai thử đề nghị “ ba ôm cháu Ni một chút nghen” … nhưng ông vẫn ngồi im, căng thẳng.
Máy bay vút lên thì ông bật dậy. Dây an toàn với đôi tay cô bé tiếp viên kịp ghì chặt ông xuống ghế. “ Trời ơi, sao tui khó thở quá nè “ ông Sáu rên rỉ. Tim tôi nó đập như người ta nện trống cái vậy đó. Tùng đâm hoảng, anh muốn chạy xuống ôm ba mình mà xem thì biết ý cô tiếp viên … ko cho anh di chuyển rồi. Anh kêu lên : ba bình tĩnh đi. Đừng có làm mọi người hoảng loạn lên thì ko biết chừng người ta ngừng ngang chuyến bay lại đó”.
Ai đó trong đám đông phía trên la lớn: nói kh.ùng điên gì vậy trời. Có để yên cho nó bay ko. Bộ tính cho máy bay rơi hả?
Một vài tiếng cười, gượng gạo. “ Ông già chắc đi máy bay lần đầu thôi mà …”. Mai, ngồi bên ông nhẹ nhàng bảo :
- Hay ba hát gì đó cho nó vui đi ba. Mọi người đang tâm trạng không hay rồi kìa.
Ở trên Tùng cũng không biết làm gì để giúp ba mình bớt sợ. Nhìn trán ông mồ hôi mẹ con túa ra, anh nhắc Mai lấy khăn lau mặt cho ông. “Ờ, ba hát đi ba …”. Rồi anh nói to lên cho cả khoang máy bay biết : ông là thích hát karaoke lắm. Cây hát đám cưới của xóm bọn tui đó …
Ông già giãn gương mặt, đằng hắng lấy giọng. Cả khoang máy bay chợt thinh lặng, chờ đợi nghe tiếng hát đình đám của cái xóm mà chẳng ai biết nó lợp lá hay chỉ nhỏ như cái chòi hà hà … Tùng chợt đâm lo hơn, anh nghĩ khi sợ quá người ta nói còn ko nghe được, đằng này sao hát tốt được mà mình to tiếng giới thiệu. Nghĩ lại thấy dại ghê luôn : có mà khổ ngang khổ dọc ba mình rồi.
Tiếng ông chợt vút lên : “ Chỉ còn gần em một giây phút thôi. Một giây nữa thôi là xa nhau rồi …”. Cô tiếp viên đứng bên ông cười nhẹ : Ôi giọng bác hát tốt thiệt. Bác hát bài gì khác nghe.
Ông ko nói gì. Bài “Phút cuối” nó chợt đến trong đầu ông chớ nó ko phải bài ruột. Vậy là ông hát “ Mười năm không gặp. Tưởng tình đã cũ. Mây bay bao năm. Tưởng tình đã quên. Như mưa bay đi. Một trời thương nhớ. Em ơi bên kia. Có còn mắt buồn …".
Một vài ý kiến ko muốn nghe ông hát. Ông hát chắc nhạc, chỉ bởi ko có đàn nên nghe ko được khoái cho lắm. Nhưng cô tiếp viên hắng giọng, ra ý giữ trật tự đi. Để ông già hát khoả lấp nỗi sợ bay cao. Xong nhạc Trần Quảng Nam ông xề qua bài của Anh Bằng :
Hãy nói về cuộc đời
Khi tôi không còn nữa
Sẽ lấy được những gì
Về bên kia thế giới
Ngoài trống vắng mà thôi …
3+1.
Chuyến ông Sáu bay rồi cũng kết thúc trong một chiều nắng muộn. Mặt trời còn ló xíu bóng mình trên mặt biển mênh mông. Họ rời sân bay, lên chuyến xe của resort cũng vừa ra đến đón … Ông Sáu tươi tỉnh hẳn, bông đùa suốt với hai cháu ngồi chung băng ghế của xe. Còn cu Bi thì háo hức chực chờ chạy ù xuống biển để té nước cho ướt mình mẩy ông nội … mới vui.
Tùng chợt liếc mắt nhìn Mai. Cả hai ko hiểu nghĩ gì mà chợt thẹn thùng, đỏ mặt …

