còn,chưa x2 vẫn coi thường
Chuối tuần sau phi thẳng hướng 12 giờ xem còn coi thường chuối ta ko
Còn dám nói ko yêu
Bài viết rất hay. Cảm ơn bác. Nhưng để nhỏ lẻ có thể định giá chính xác giá trị thật của 1 cp thì hơi khó bác nhỉ?
Nó mà tím thì lúc đó đừng hối hận
Cũng không phải là khó lắm,quan trọng là đầu tư vào nghiên cứu o thôi bác ah
Há há
Nói chung vừa to vừa dài vừa dai là vô địch rồi e
Còn bây h là 6h hửm???
Theo bác, con AGR có khả năng lên 2x trong năm nay không?
Con này nói chung 2 quý gần đây làm ăn tốt, nhưng để bứt lên 2x tôi e cần thêm nhiều thời gian.
Thank bác nhiều nhé.
Nó có lợi thế là đc ưu ái nhiều từ agri.
còn oằn là là vằn lắm
lên 9h đã là thành công rồi,trên bảo dưới ko nghe,khôn ăn cái,dại ăn nước
A thụy với e chai mua lớn giá 31 giờ cũng đắng phết nhỉ lỗ khối chỗ lãi
Chuối 3 cây tím thì xuống được chưa ạ?
Thì phải có giai đoạn nghỉ ngơi chứ e,tím xong xanh rồi vàng rồi lại tím
Giá khoảng 29,5 thôi bác o đến 31 đâu
Một chị đi chợ về, khi tới bên sông, thì trời đã tối hẳn. Mùa đồng lạnh nên chủ đ̣ nghỉ sớm, chị chàng loay hoay không biết Tìm cách nào để sang được. Thật không may, lúc ấy xuất hiện một trang “quân tử” dí dao vào cổ đ̣i tiền và đ̣i cả chuyện “trăng hoa” nữa.
Thân gái, đêm vắng, biết trông cậy vào ai, chị đành hạ giọng van nài năn nỉ:
- Thưa ông lớn, con đi chợ làm gì có tiền. còn cái kia, con cũng rất muốn chiều ông nhưng giá mà ông Tìm cách nào đó đưa con sang được bờ bên kia, rồi con chiều ông thì hay biết mấy.
Nghe mủi lòng, “quân tử” ra điều hảo hán:
- Được rồi, mày ngồi trên vai tao, tao kiệu mày sang. Nhớ là không được chạy đấy nhé.
Sang đến bờ bên kia, nước sông mùa đông lạnh, làm cái “của quí” bị ngâm dưới nước lâu, sun lại, “quân tử” nhìn chị chàng chằm chặp mà bất lực.
- Sao ông lớn đứng vậy? Nếu ông lớn chê con, tha cho con thì con đi về. Nói đoạn, chị bỏ đị để mặc gă đứng ngây người nhìn theo.
Đi một quăng xa, bấy giờ mới hết sợ, chị chàng tụt váy ngồi xuống tiểu tiện, để hở cả bộ mông trắng hếu. Từ xa gă “quân tử” nhìn thấy bộ mông ấy bỗng trong lòng sóng dậy, co cẳng chạy theo gọi:
- Chờ tao với! Được rồi! Chờ tao với.
Chạy đến nơi thì chị ta đã đi xa rồi chỉ còn để lại một vũng nước lênh láng. Bực quá, gă “quân tử” dí cái “của quí” của mình xuống vũng nước ấy, miệng lẩm bẩm:
- Khôn thì mày được ăn cái, dại phải ăn nước nghe chưa.