A chú già rùi. Bác R đi a chi con xe gờ ráp là ok mừ. HN nó bé bằng chút chút SG à.
chắc quanh chỗ Anh @Rongdo007 ở cũng có quán bia hơi ngon đấy bác @dongphi, bác ghé lại chơi cho vui!
Vào trc thì là dòng tiền Tiên phong, của những người Dò đường/ Hoa tiêu
Cái này giờ e mới biết đó, e cảm ơn chị!
Anh Rồng ở đoạn nào đấy bro
Tớ cũng chả biết nữa. Cậu hỏi bác ấy xem sao nhé, tớ mù tịt.
TAN NÁT MỘT BUỔI CHIỀU
Ắt hẳn tất cả chúng ta đều trải qua những ngày đau thương ra sao ở cái “chợ” mà hằng ngày mọi người đều lui tới. Từng có rất nhiều niềm vui khi chiếc giỏ đi chợ của mỗi người biết phình to, cũng lắm lúc tiếc hùi hụi vì nó bỗng dưng teo tóp. Nhưng bạn có bao giờ tự hỏi rằng tại sao nỗi buồn lại nhiều hơn niềm vui không?
Nỗi buồn ẩn chứa những niềm đau nhói lòng, còn niềm vui chứa đựng những hạnh phúc chữa lành. Đối với tôi là thế. Khi bạn gặp phải những vấn đề trong cuộc sống theo từng cấp độ tổn hại tinh thần, bạn sẽ muốn chạm đến niềm hạnh phúc càng nhanh càng tốt, như một đích đến để đóng lại nỗi đau khốn kiếp ấy. Cuộc sống thường xuyên phải trải qua niềm đau mới có thể tiến đến hạnh phúc đích thực. Còn những cảm xúc vui vẻ mỗi ngày, chẳng qua chỉ là nhất thời.
Người ta thường nói nỗi buồn đối nghịch với niềm vui, nhưng thực chất, hai khái niệm ấy lại bổ trợ cho nhau. Bạn không thể nào chỉ buồn hoặc chỉ vui trong suốt cuộc đời. Cuộc sống là phải có buồn, có vui, cũng có những khoảnh khắc vui buồn lẫn lộn. Chỉ là, bạn có biết điều khiển chúng, biến hoá chúng thành những điều mà bạn cảm thấy thỏa mãn.
Những lúc bạn cảm thấy buồn rầu vì căng thẳng khi khối lượng công việc “siêu to khổng lồ” từ đâu ập đến. Cũng có lúc những xung đột trong gia đình từ những chuyện nhỏ nhặt những vỡ ra một kết quả không thể đỡ nổi. Tệ hơn nữa là có những câu chuyện phi lý khiến bản thân ngỡ ngàng, như bị ai đó mắng vì hiểu lầm chẳng hạn hoặc một công ty làm ăn cả nghìn tỷ nhưng mã CP của nó vẫn lăn ra sàn…. Và đó là những ví dụ mà chắc hẳn ai ai cũng đều thấy.
Tuy nhiên, chúng ta không thể tránh né, cũng không thể ngó lơ. Cách tốt nhất là đối mặt với chúng, và biến nỗi buồn đó thành niềm vui. Niềm vui này có lẽ sẽ chỉ là thoáng qua. Nhưng càng tích lũy, cảm xúc của bạn sẽ chuyển hoá được phần nào, lý trí và tinh thần dần dần sẽ bình tĩnh, từ đó bạn sẽ giải quyết mọi chuyện, đẩy lùi những nỗi buồn xấu tính kia.
Có nhiều cách để ta tìm đến hạnh phúc trong sự vô định của vũ trụ. Phá vỡ vòng tuần hoàn của thói quen, xen ngang vào chúng một điều mới mẻ. Thay vì đi làm về rồi lại vùi đầu vào những thói quen ở nhà, thi thoảng, tôi sẽ đi loanh quanh ở góc nào đó trong thành phố, nhìn ngắm ánh đèn đường, con người bình dị, quán xá, và những điều nho nhỏ mà tôi đã bỏ lỡ trong chuỗi ngày mệt mỏi và u buồn trước đó. Niềm vui đôi lúc chỉ đơn giản là thế, và bản thân có thể sẽ vô tình tìm được một điều gì đó mới hơn, làm mới lý trí, làm mới cảm xúc.
Đừng tự dày vò thân thể, từng tự biến mình thành một kẻ ngốc nghếch, khiến nhiều người xa lánh chỉ vì bạn có chuyện buồn phiền trong lòng. Tại sao không tìm một ai mà tâm sự, kể cho họ nghe điều mà bạn đang vướng mắc trong lòng. Chí ít, khi nói ra, lòng của bạn cũng nhẹ hơn, bởi vì đã có người biết chuyện của bạn, hiểu và sẻ chia cùng bạn. Biết đâu người mà bạn trò chuyện sẽ mang đến cho bạn niềm vui, sẽ chuyển hoá được cuộc sống của bạn bằng những lời khuyên, những lời động viên tinh thần, những lời yêu thương để chữa lành cho bạn? Biết đâu người mà bạn trò chuyện cũng đang có cùng câu chuyện giống như bạn, cả hai người sẽ tìm thấy tiếng lòng của nhau, có thể thấu hiểu và đồng cảm để cùng động viên nhau vượt qua khó khăn hiện tại….
Nỗi buồn và niềm vui tuy khắc nhau nhưng lại không thể thiếu. Sau những cuộc vui luôn hiện diện những nốt lặng, sau những nỗi buồn, cuộc đời lại hóa xanh tươi. Đừng bao giờ cho rằng bạn là một kẻ bất hạnh, khi bạn có phép thuật để biến hoá nỗi buồn thành niềm vui, vì hạnh phúc hay không là ở chính bạn.
chuyên gia tâm lý học, nay k đi khách à anh
Bỗng nhiên tớ lại nhớ đến bài hát Đường đến ngày vinh quang của nhạc sĩ Trần Lập do nhóm Bức Tường trình bày. Tặng cả nhà!
ừa cố lên em, anh biết dồi, đừng buồn nữa nhé. Anh đang buồn lắm đây
Ai động viên mình với
Các anh quánh trật lỗ bẻ gậy đi về hết rồi, mình cũng thất nghiệp nốt…
may em k nghe anh xui dại hôm đó =))
Mới vài bữa nay àh, chứ trước có ăn lắm nha, không hiểu sao nay anh nào quánh cũng thiếu gậy, bực bội gì trong lòng bẻ gậy đi về luôn…
Những lúc ntn cần lắm có người rút phíc à
vầy là bài viết kia gửi tặng mn và an ủi bản thân a là chính nhỉ =))… cố lên nha
Y như năm 1996, 1997 chờ 1998 hồi chút. Lâu thật.
Suỵt…
Cố lên anh