BÀN CHÂN TA RỦ TA VỀ
Lãng đãng chiều miền Tây… Mưa nắng !
Chiều lang thang miền Tây Nam Bộ, ta như lắng nghe được tiếng bước chân đổ lên bóng nước. Bỏ lại phía sau bao trở trăn của những gì lắt léo gập ghềnh. Ta tấp tểnh bước chân của người viễn xứ, lần theo tiếng ồn ã hoang vu, đi theo những nẻo đường đầy nắng, qua những đồng ruộng xanh rì, những bờ sông, kinh rạch âm u…
Chiều nay nghe xào xạc cây lá mùa mưa, ta miên man trôi tuột về miền quê nội. Nhìn những dải mây Trời “vắt nửa mình sang Thu”, hoa phượng Hè đỏ mắt mùa chia ly. Những bước chân đã đi tìm, tìm có khi mải miết ưu tư, chợt bắt gặp mấy lời hoa cỏ.
Dòng sông Tiền, sông Trẹm èo uột ít phù sa, không đủ nặng lòng để níu bước chân ta. Bước chân phiêu bồng đến bốn mùa những lá rơi hoa nở.
Bằng lăng nhớ thương ai mà tím hoài tím mãi ? Chờ đợi bước chân ai mà khờ dại ven đường. Cho lòng ta bùi ngùi câu hát : Qua một miền hoang…!
Bàn chân vướng gì mà bàn chân mỏi ? Con mắt trở trăn chi mà con mắt dõi tìm ? Đôi khi muốn ôn lại với bàn chân về những dặm đường xa khuất, những phương Trời xa lạ đã qua…!
Bàn chân lẳng lặng nâng đỡ cuộc đời, nâng đỡ những ước mơ huyền ảo. Bàn chân có bao giờ nhớ một nẻo về ? Ta thương bàn chân mồ côi. Những dấu chân hằn in nẻo đường xứ lạ. Bàn chân để lại khôn nguôi nhung nhớ cho người thân, bè bạn, chợt đến, chợt đi, đêm về đồng vọng cùng ta, khắc khoải…!
Bàn chân còn nhớ không những bất hạnh đầu đời, bàn chân trốn chạy cõi hoang hư ảo. Trốn chạy niềm tin hứa hẹn ngày nào. Tưởng mãi mãi tin… Vậy mà bàn chân đẩy đưa cuộc đời ta vào con đường xa ngái. Bàn chân như khiếp luân hồi, dừng rồi lại đi. Ta chợt nhớ tới câu ai nói vô tình : “Sự ra đi của người này là sự xuất hiện của người khác”.
Bàn chân đưa ta về phía Mặt Trời. Đi tìm những loài giống ta. Đôi khi chạy trốn chính mình, chỉ muốn nhìn thấy đồng thấy ruộng, thấy cánh cò gọi nắng sang sông… Đôi khi lại sợ nghe một lời nói, một ánh mắt không phải của xứ mình, sợ gặp lại những lời hứa hẹn cao xa…!
Đôi khi thèm nghe một tiếng thở dài của gió, tiếng cựa mình cây lá và tiếng côn trùng rỉ rả trong đêm. Bàn chân mẹ gánh mạ ra đồng gieo cả mùa vàng no ấm, gọi sắc trắng đàn cò về rợp cánh đồng xưa…
Bàn chân từng đưa ta đến tiếng sáo diều vi vu, quyện trong khói lam chiều quê ngoại. Bàn chân đã bao giờ đi hết mà bàn chân mỏi…?
Phải chăng bàn chân nhớ chi mà bàn chân mỏi ? Để chiều nay ta thầm gọi ta về…!?
St.
EM YÊU ANH NÊN ĐÀNH XA XỨ,
XUÔI GHE CHÈO MIỆT THỨ CÀ MAU!