Truyện viết với AI : “MỘT VỤ BÁN TRĂNG”.
ảnh minh hoạ …

Đề từ trước truyện … Lời bài Nguyệt ca của N/s Trịnh Công Sơn.
"Từ khi trăng là nguyệt tôi nghe đời gõ nhịp ca
Từ khi em là nguyệt cho tôi bóng mát thật là …".
Căn gác xép của anh nhỏ đến nỗi ánh trăng đêm rằm cứ tràn qua khung cửa sổ. Nó đổ bóng vào giường, xuống người anh làm một kẻ vô tình động phạm cả giấc ngủ .
Rằm tối nay, Triều vẫn thao thức. Anh thấy nỗi cô đơn, sự trống trải trong lòng. Là một họa sĩ, nhưng đã lâu rồi bàn tay anh không chạm đến cọ vẽ. Người ta bảo anh hết duyên, tranh vẽ như của người mất hồn, không cả cảm xúc. Còn anh thì biết, lòng mình đã như một vũng nước đọng, chẳng thể phản chiếu được bầu trời nào nữa.
Ngước nhìn vầng trăng tròn vành vạnh treo lơ lửng giữa lòng phố thị đã ngủ sâu. Trong anh, một ý nghĩ điên rồ chợt lóe lên. Anh lấy một bìa cứng, với nét bút thư pháp bay bướm, viết lên đó: “AI MUA TRĂNG TÔI BÁN TRĂNG CHO”. Anh treo tấm bìa ấy trước cửa sổ gác xép, rồi thầm cười một mình. Anh biết câu thơ này của Hàn Mặc Tử, một gã si tình cô đơn. Gã, hay anh đêm nay rao bán một thứ mà chẳng ai nắm giữ được, thứ thuộc về tất cả nhưng cũng chẳng thuộc về riêng ai. Đó là trò đùa của những kẻ thất bại.
Đêm hôm sau, tiếng gõ cửa gọi anh. Mở cửa, một cô gái như bước ra từ ánh trăng đứng ngó anh trân trân. Ánh mắt cô trong veo như suối, không phải là thứ ánh mắt tò mò hay dè bỉu mà anh tưởng tượng.
“Tôi đến để mua trăng”, giọng cô gái nhẹ cứ như là gió thoảng.
Triều sửng sốt, định giải thích đó chỉ là trò đùa, nhưng cô đã tiếp tục: “Nhưng tôi không mua trăng trên trời. Tôi muốn mua trăng… trong tranh của anh”.
Nguyệt, cái tên như một sự sắp đặt của số phận. Cô trở thành người mẫu của Triều. Những tối trời vằng vặc ánh trăng. Cô chọn ngồi cạnh khung cửa dưới trăng vàng rạng rỡ. Cô thầm thì, kể cho anh nghe về những chuyến đi, về tiếng sóng biển vỗ về bãi cát đêm trăng, về hương lúa chín thơm nồng dưới ánh trăng vàng óng ở miền quê, về những con phố cổ nhuốm màu bạc lịch sử soi bóng vầng trăng già. Giọng kể của cô không phải là lời tán tụng vẽ đẹp, mà là sự rung động chân thành của người yêu trăng. Cô không đến với anh bằng tiền, cô mua nó bằng chính những ký ức đẹp đẽ, những cảm xúc nguyên sơ mà cô trao tặng cho anh.
Và lạ thay, ngòi bút của Triều như được hồi sinh. Anh không vẽ trăng theo kiểu ước lệ, tròn vành vạnh trên nền trời đen. Trăng trong tranh anh bây giờ là những mảnh vỡ lấp lánh trong đáy mắt Nguyệt, là ánh bạc lung linh trên mái tóc cô, là chiếc khăn choàng vô hình quấn lấy dáng hình cô giữa đêm đầy sao. Anh vẽ bằng nỗi nhớ, bằng niềm thương, bằng một thứ cảm xúc đã lâu lắm rồi anh tưởng đã đánh mất. Nhiều đêm anh say sưa với tranh đến nỗi Nguyệt ra về khi nào cũng không hay biết.
Triều cất tấm biển “Bán trăng”. Anh rao bán trăng cho cô, nhưng cô gái ấy mới là người đem trăng thực sự trở lại với tâm hồn anh.
Một đêm, khi bức tranh cuối cùng trong bộ sưu tập “Trăng của Nguyệt” hoàn thành, cô nhìn anh và nói: “Anh thấy không, trăng không phải để sở hữu. Nó là để cảm nhận. Em đã ‘mua’ trăng của anh, nhưng thực ra, em chỉ muốn trả nó về đúng nơi nó thuộc về – trong trái tim người nghệ sĩ.”
Rồi Nguyệt ra đi, như một cơn gió nhẹ, không lời hẹn ước. Cô để lại cho anh một phong bì. Bên trong chỉ có địa chỉ của một phòng tranh nổi tiếng với trăng ở đất Sài thành hoa lệ, cùng một dòng chữ: “Hãy mang trăng của anh đến với thế giới.”
ảnh internet …

P/s : Deepseek viết tất cả, sau kết NaK tui chọn đây, còn ba đoạn hơn 150 chữ. Chúng có thể sử dụng tốt … như một kết khác của truyện.
Phần lớn truyện bạn đã đọc, công sức NaK tui chỉ chỉnh sửa, cắt bỏ … ít dòng/câu hoặc chữ thôi.
Khoản “thắng” lớn v/v truyện viết với AI của tui nằm ở câu lệnh đề xuất, trích dẫn dưới đây ![]()
“Viết một truyện ngắn (tầm 1.000–1.200 chữ), theo phong cách lãng mạn – trữ tình, có liên hệ và gắn kết với câu thơ nổi tiếng “Ai mua trăng tôi bán trăng cho” (Hàn Mặc Tử)”.






