Tím bao nhiêu phiên nữa mới là đủ so với BVPS?
![]()
![]()
BƯỚC ĐI TÍCH CỰC
Trả lời câu hỏi đề nghị cho biết bình luận của Việt Nam về việc Tổng thống Hoa Kỳ Donald Trump ngày 9/4 tuyên bố tạm dừng áp thuế với hơn 75 quốc gia trong 90 ngày, trong đó có Việt Nam, Người phát ngôn Bộ Ngoại giao Việt Nam Phạm Thu Hằng cho biết:
Chúng tôi cho rằng quyết định của phía Hoa Kỳ ngừng đánh thuế đối ứng trong 90 ngày đối với các mặt hàng xuất khẩu của các nước vào Hoa Kỳ, trong đó có Việt Nam là bước đi tích cực.
Trên tinh thần quan hệ Đối tác Chiến lược toàn diện giữa hai nước, Việt Nam sẽ cùng Hoa Kỳ đàm phán về một thỏa thuận thương mại đối ứng, trên cơ sở tôn trọng lẫn nhau nhằm đạt được những giải pháp thỏa đáng, hướng đến thương mại công bằng, bền vững và đáp ứng được lợi ích của người dân và doanh nghiệp hai nước.
Điều này thể hiện tinh thần của quan hệ Đối tác Chiến lược toàn diện giữa hai nước, và cũng là tinh thần 30 năm hai nước thiết lập quan hệ ngoại giao.
Bình minh đẹp, hoàng hôn cũng rất đẹp nhưng cả hai chẳng bao giờ xuất hiện ở cùng một thời điểm.
Nếu một sáng nào đó bạn dậy muộn, không kịp đón ánh bình minh lộng lẫy thì cũng đừng buồn, vì khi chiều xuống, bầu trời vẫn sẽ dành cho bạn khung cảnh hoàng hôn rực rỡ.
Cuộc đời cũng vậy.
Có những thứ đã lỡ mất đi rồi, không thể quay lại. Nhưng thay vì nuối tiếc, hãy tin rằng phía trước vẫn còn những điều tốt đẹp khác đang chờ đợi.
Điều quan trọng là bạn có đủ kiên nhẫn hay không mà thôi.
(Sưu tầm)
Chuện ngoài lề, đọc vui vui cho đỡ cồn cào nỗi nhớ.
…
Tôi thấy người Việt ta hơi bị nhậy cảm quá về việc học ngoại ngữ và cực đoan trong việc phải dùng đúng ngôn ngữ.
Có nhiều lần tôi có trải nghiệm về những việc trên. Trong đó có 1 lần chờ một anh bạn người Mỹ trả phòng khách sạn ở Nhật. Nhóm đứng chờ chúng tôi biết cả tiếng Anh, tiếng Nhật và tiếng Việt, và vài ngôn ngữ khác. Nói cách khác là chúng tôi dư sức làm thông dịch cho anh bạn kia trong việc trả phòng.
Nhưng không.
Anh bạn kia chỉ dùng tiếng Mỹ, còn nhân viên khách sạn chỉ dùng tiếng Nhật. Hai người rất cởi mở và nhiệt tình trao đổi với nhau, và sau một lúc cũng xử lý được đâu vào đó.
Nhóm bạn xung quanh coi như không liên quan, vì đơn giản là nếu muốn nhờ thì 2 người kia phải có lời. Còn không, thì giúp đỡ lại là sự làm phiền.
Sau đó tôi có hỏi anh người Mỹ là sao bạn không học tiếng Nhật, thì anh ta trả lời: tao không thích. Và anh ta đã trải qua hàng trăm lần nói tiếng Anh với người Nhật kiểu trên, sau hai năm ở Nhật. Cũng chả ngại ngần gì, vô tư. Không có chuyện là sang Nhật thì anh ta phải nói tiếng Nhật để nịnh Nhật.
Thường thì người Việt khá khó chịu và thích chỉnh sửa phát âm tiếng Anh, cho người mà họ cho là phát âm không chuẩn. Nhất là những người học tiếng Anh trong sách, trên Youtube và chưa bao giờ hoạt động quốc tế.
Nếu 2 người Việt đứng trước người nói tiếng Anh bản xứ, thì trông họ giống như 2 học sinh đang chờ được thầy cô giáo tiếng Anh khen.
Họ luôn kiểu cố nói chuyện để được ghi nhận.
Cái đó thường không thấy ở người nước ngoài, nhất là các nước G7. Cho dù họ nói tiếng Anh kém đến đâu thì cơ bản cũng là kệ con mẹ thằng nghe, cần thì viết hay email, chứ không có chuyện tao phải chạy theo hầu.
Hiếm có, một lần tôi dự hội thảo quốc tế, chợt thấy 1 giọng tiếng Anh nhà quê phải nói là một cục, vang lên.
Nhưng mà chị đó rất giỏi về từ vựng, cấu trúc, cũng như ngữ pháp. Nghĩa là nếu viết ra có thể là 99% hoàn hảo. Chẳng qua là chị không chịu phát âm cho nó thời thượng.
Đúng như kiểu: thanh kiu vedi mắt. Tây nghe vẫn hiểu bình thường. Nhưng 1 số người Việt thì tỏ vẻ rất khó chịu.
Tôi thấy ngưỡng mộ vì 1 người phụ nữ Việt Nam giọng cực nhà quê như thế mà đứng lên nói Tây phải há mồm nghe, rồi vỗ tay rào rào.
Giờ giải lao tôi mới tiến lại gần nói: em chào chị, em rất ngưỡng mộ chuyên môn cũng như cách phát âm mộc mạc của chị. Chị cũng cười cười bảo: thấy cũng ngại mà thôi cũng kệ. Chị lớn tuổi mới học tiếng, mà lại tập trung chuyên môn quá. Ngôn ngữ với chị như công cụ thôi.
Đúng là về bản chất, nếu không phải trong giờ tiếng Anh, thì chẳng có ai là thầy bạn cả. Và bạn chẳng phải làm vừa lòng ai bằng cách cố nói tiếng Anh hay ngôn ngữ nói chung cả. Chỉ có điều nếu bạn nói một cách lạ quá thì giao tiếp của bạn bị ảnh hưởng thôi.
Vì thường thì người bản xứ, và người giỏi ngoại ngữ họ lại rất xuề xòa trong việc bạn có giỏi ngoại ngữ không. Bởi vì đơn giản đó là việc của bạn, không phải việc của họ. Không ai phải hầu ai trong giao tiếp.
Và thường thì người đã giỏi 2 ngoại ngữ thì các ngoại ngữ tiếp theo chỉ là thời gian. Khi biết 4 ngoại ngữ trở lên là người ta ít khoe.
Và đặc biệt là thần thái họ nhìn một người giỏi hay kém ngoại ngữ khác rất bình thản.
Thậm chí có hiện tượng lười nói, mà người phỏng vấn không tinh sẽ nghĩ là người trả lời kém ngôn ngữ.
Kiểu như bạn bảo bọn con nhà giàu nó kể là nhà nó có gì để chứng minh, thì nó chỉ cười. Thậm chí có đứa lười cả cười, nên mặt nó cứ nghệt ra.
À có thêm 1 điều, là bạn càng học nhiều ngoại ngữ thì bạn lại càng giỏi tiếng mẹ đẻ.
Ngày xưa tôi nghĩ mình giỏi tiếng Việt. Cho đến khi vào Bình Định, gặp một bác cao tuổi bắn một tràng. Tôi phải nhờ bác nói chậm lại, tôi cũng không hiểu gì.
Tôi không nhớ từng học bao nhiêu ngôn ngữ nhưng gần đây nhất và kém nhất là Tiếng Tạng, tôi mới chỉ học xong sơ cấp. Có vài người bạn học cùng biết, chứ ngay bây giờ mẹ tôi cũng không biết là tôi biết tiếng Tạng.
Một phần nữa không nhớ do là nhiều ngôn ngữ tôi không học đủ cả 4 kỹ năng nói nghe đọc viết, mà chủ yếu là tôi đọc để tìm tài liệu mà thôi.
Bạn bè và đồng nghiệp tôi, có nhiều người thông thạo 4 ngôn ngữ trở lên.
Đa phần những người này có điểm chung là không hề sốt sắng cho con đi học tiếng Anh sớm. Và không chơi thân cũng không thể biết là họ biết thứ tiếng nào, gần như đó là một chuyện rất cá nhân.
Như thần đồng Đ.N.N là thần tượng trong con mắt xã hội, nhưng trong mắt chúng tôi thì thực sự là anh N khá đáng thương.
Và có 1 điều chắc chắn là chúng tôi không bao giờ muốn con mình trở thành 1 Đ.N.N thứ 2.
Như bài Mong cho con mà tôi đã viết: Sau này các con cứ vui vẻ sống là được.
(From Mr. Alex.A)
Ko biết đại hội cổ đông năm nay diễn ra sẽ như nào.
NẾU ĐẦU TƯ MÀ SỢ BIẾN ĐỘNG, BẠN XỨNG ĐÁNG NHẬN KẾT QUẢ TẦM THƯỜNG
Huyền thoại đầu tư Charlie Munger từng có một phát biểu nổi tiếng: “Nếu bạn đầu tư mà sợ biến động, bạn xứng đáng nhận kết quả tầm thường.” Thị trường chứng khoán gần đây chính là bài học rõ nét nhất về lời khuyên sâu sắc này.
Sau khi Tổng thống Donald Trump bất ngờ công bố thuế quan đối ứng với 180 quốc gia, chỉ số S&P 500 ngay lập tức rơi vào trạng thái thị trường con gấu, giảm hơn 20% từ mức đỉnh gần nhất. Nhà đầu tư hoảng loạn vì lo ngại thuế quan mới sẽ kéo theo lạm phát leo thang và một cuộc chiến thương mại toàn cầu. Nhưng chỉ ít ngày sau, Tổng thống Trump bất ngờ quay xe, hoãn thuế 90 ngày, ngoại trừ việc nâng mức thuế đánh vào Trung Quốc lên 125%. Thị trường ngay lập tức phản ứng tích cực với mức tăng hơn 9% chỉ trong một phiên giao dịch.
Charlie Munger, người từng là cộng sự lâu năm của huyền thoại đầu tư Warren Buffett, chưa bao giờ xa lạ với những biến động khốc liệt như thế. Trong cuộc khủng hoảng tài chính năm 2009, cổ phiếu của Berkshire Hathaway – chiếm phần lớn tài sản của ông – lao dốc hơn 50%. Khi một nhà báo hỏi liệu ông có lo lắng cho tương lai công ty hay không, Munger lập tức ngắt lời, trả lời ngắn gọn nhưng đầy tự tin: “Không chút nào.”
“Đây là lần thứ ba Warren và tôi chứng kiến cổ phần của chúng tôi tại Berkshire Hathaway giảm từ đỉnh xuống đáy khoảng 50%,” ông nói.
Điều đặc biệt, mỗi lần như vậy, thay vì lo sợ, cả hai nhà đầu tư lừng danh này luôn kiên định rót vốn vào thị trường. Họ luôn hành động theo nguyên tắc kinh điển: “Hãy sợ hãi khi người khác tham lam, và hãy tham lam khi người khác sợ hãi.”
Charlie Munger từng nhắc nhở rằng những biến động lớn như vậy là một phần tất yếu trong hành trình đầu tư. Thay vì sợ hãi, mỗi nhà đầu tư nên tận dụng chúng như cơ hội vàng để tích lũy tài sản với giá rẻ hơn đáng kể. Điều ông nhấn mạnh là sự bình tĩnh, kiên định và lòng tin vào khả năng phục hồi mạnh mẽ của thị trường Mỹ.
Và như Munger từng khuyên: “Khi cơ hội lớn xuất hiện trước mắt bạn, vì Chúa, đừng rụt rè như một con thỏ nhút nhát. Đừng chùn bước!”
(Nguồn: CNBC vs Happy.live)
Các anh uýnh nhau bằng mức thuế trên tăm phần tăm vậy thì Vịt Ngan giờ ra sao nhỉ?
Nay Tây nó máy xúc 4 triệu Cp

Năm xưa mình được chứng kiến cú múc VCB của em hoa hậu và được thấy cú tăng giá ngoạn mục sau đó của VCB.
Năm nay, phiên 9.4 em hoa hậu vật vã cả ngày bắt đáy 1 triệu HPG giá sàn. Hai phiên 10.4 và 11.4 tím liên tiếp đã mang về cho em hoa hậu 3 tỉ. Lực mua HPG cũng cực mạnh. Dự HPG còn tăng giá dài dài.
Là Em ấy siêu giỏi?
Hay là những thứ mình được thấy chỉ là những thứ được show cho mình thấy?
Hoa Kỳ cử Bộ trưởng Tài chính Scott Bessent làm trưởng đoàn đàm phán với Việt Nam
Bộ trưởng Tài chính Hoa Kỳ Scott Bessent cho biết từng thăm Việt Nam và cá nhân ông có nhiều ấn tượng tốt đẹp và nhiều kỷ niệm về đất nước và con người Việt Nam.
Bộ trưởng Bessent cảm ơn Việt Nam đã kịp thời có các biện pháp tích cực xử lý những vấn đề quan tâm của Hoa Kỳ; đánh giá cao hai nước nhất trí đàm phán thỏa thuận thương mại song phương.
Bộ trưởng bày tỏ tin tưởng hai bên sẽ sớm đạt được những giải pháp phù hợp, thúc đẩy quan hệ kinh tế - thương mại ổn định, cùng có lợi.
Không biết, anh bộ trưởng này là chính trị gia hay là tỉ phú giống tổng thống của anh ấy nhỉ?
Thái độ đầu tư của Mai Phương Thúy được nhiều nhà đầu tư đánh giá là gần giống với phong cách của các nhà đầu tư giá trị:
Không chạy theo sóng ngắn,
Không giao dịch quá nhiều
Luôn đánh giá cao năng lực quản trị doanh nghiệp.
Thương chiến giữa Mỹ và Trung quốc là cơ hội hiếm có để chúng ta thực chứng các câu chuyện qua sách vở từ trước tới nay. Sau khi liên tục đưa ra các mức thuế cao đánh vào nhau - điều mà có thể thực tế không còn tác dụng gì nữa về mặt thay đổi xuất nhập khấu giữa hai nước - các công cụ khác leo thang được thực hiện.
Lo ngại Trung quốc - nước nắm giữ nhiều Trái phiếu Mỹ - bán sẽ tạo ra sức ép lên lợi suất, lãi suất, lạm phát, suy thoái kinh tế, vị thế đồng đô la … ngày càng lớn. Cuộc chiến này thực sự chưa biết ai thắng, nhưng Trung quốc rõ ràng đã không ở vị thế của kẻ bị bắt nạt.
Câu chuyện stagflation giới phân tích nói vài tháng nay đã trở thành những vấn đề nghiêm trọng hơn thế: kỳ vọng lạm phát, lợi suất cao vọt còn DXY và niềm tin tiêu dùng sụt giảm. Conference calls các nơi đều cho thấy các đơn hàng xuất khẩu tạm hoãn hoặc dừng.
Giới phân tích cũng đang đặt những câu hỏi kiểu như ai sẽ thắng? Liệu Trung quốc có làm cho kinh tế Mỹ sụp đổ? Và tất nhiên, chúng ta xem thi đấu thì rất thú vị, nhưng cuộc sống của mỗi chúng ta chắc chắn sẽ khó hơn nhiều.
Trâu bò đánh nhau.
(Mr. QMH)












