BCG – đi cùng doanh nghiệp trên hành trình tới VN30

ĐỪNG ĐỂ BỊ SỤP ĐỔ BỞI NHỮNG GÌ ĐÃ MẤT
Chuyện cũ kể rằng:
Lưu Bị tay trắng, trải bao gian khó mà lập thành đại nghiệp. Ông xưng đế một phương, ôm mộng thống nhất. Nhưng sau thất bại ở Di Lăng, ông sinh bệnh mà mất.
Chủ quan mà nói, đây là một cú đả kích tinh thần rất lớn với ông.
Ông vừa mất đi Quan Vũ, Trương Phi, cố chấp không nghe Gia Cát Lượng, dẫn 70 vạn binh đánh Ngô nhưng nôn nóng tác chiến, dẫn đến thất bại tan tác. Vì thế, ông suy sụp tâm lý cũng là điều khó tránh khỏi.
Nhưng về khách quan mà nói, tình thế bấy giờ, nếu lạc quan mà nghĩ, Lưu Bị vẫn còn rất nhiều:
÷ Quân sư có Gia Cát Lượng,
÷ Mãnh tướng còn Triệu Tử Long, Mã Siêu.
÷ Đất Thục màu mỡ, dễ thủ khó công.
Nếu ông nhìn vào những cái mình đang có, có lẽ ông vẫn tràn đầy hy vọng phục Hán.
Lịch sử chứng minh, sau khi Lưu Bị mất, Gia Cát Lượng vẫn 6 lần xuất binh đánh Ngụy.
Rõ ràng nguồn lực của Lưu Bị còn vẫn quá nhiều.
Nhưng khi con người tiêu cực, họ thường không nhìn vào những cái mình đang có, mà chỉ thấy được cái mình đã mất.”

Đầu tư lúc lên lúc xuống, quan trọng nhất là không suy nghĩ tiêu cực. Thua lỗ là điều không thể tránh khỏi trong quá trình đầu tư.
Hãy mở lòng đón nhận và bạn lại tái tập trung vào mục tiêu tài chính phía trước!
Hãy cứ coi số tiền vừa mất đi là gửi tạm cho thị trường cầm hộ, vui vẻ bằng lòng với những gì đang có, chờ thời cơ sẽ lấy lại cả gốc lẫn lãi.
Có vậy mới có cả giang sơn.

(T.g: Mr. K.N.T)

Chắc giờ này những ai có mua BCG thì cũng đã bán hết rồi. Giờ chỉ còn chờ ổn định lại nhân sự và bàn tay thao túng xuất hiện để giá tăng.g

Tình hình căng quá

Cái Chum va phải cái Bình
Thế là vỡ cả, chỉ còn cái Tô.

1 Likes

Mình còn giữ nguyên hàng nhé. Khi người ta bán đổ bán tháo mình lại hay mơ mộng về ngày mai. Cứ tạm tin anh Tây vậy. Chứ biết tin ai bây giờ

1 Likes

Cùng chờ xem sao




Phiên chợ đông anh mua nhầm cây nến…
Để bây giờ gồng lỗ muốn xỉu ngang.

(Happy.live)

Nhiều bạn nhắn tin hỏi mình thay đổi danh mục đầu tư như thế nào trong thời gian thị trường tài chính thế giới hỗn loạn mấy tháng nay, đặc biệt 2 ngày nay.
Câu trả lời của mình là mình không làm gì cả.

  1. Câu thần chú mình luôn theo đuổi là “time IN the market, not TIMING the market”.
    Đại khái có nghĩa là thời gian bạn đẩu tư chứ không phải thời điểm, chạy theo thị trường. Rất khó để có thể đoán được khi nào thị trường rơi xuống hay khi nào hồi phục.
    Tin tưởng vào lãi suất kép. Cuối cùng rồi cũng hồi phục và tăng trưởng tiếp thôi.

  2. Chi tiêu của mình không dựa vào thị trường lên hay xuống mà có con số cố định mỗi tháng gửi trực tiếp vào tk. Tổng đầu tư lên xuống tạm thời không ảnh hưởng đến cuộc sống của mình.

  3. Mình luôn có một khoảng khẩn cấp đủ chi tiêu cho 1 năm.

  4. Trong kế hoạch tính toán FIRE của mình đã bao gồm những biến động như thế này. Cho dù kinh tế có rơi vào khủng hoảng như 2008 thì mình vẫn đủ tiền sống đến chết vì trước sau gì thị trường cũng hồi phục.
    Bản thân mình nghĩ ông Trump chính hiệu là một con buôn với tính cách của 1 người ái kỷ. Ổng thách giá thật cao, tung hỏa mù để cho người khác cảm ơn khi ổng hạ giá. Cho nên mình không nghĩ sự rối loạn sẽ lâu dài.

(#chinhphucfire luami)

NHÂN TÀI SẢN CỦA BẠN LÊN GẤP 100 LẦN TRÊN THỊ TRƯỜNG CHỨNG KHOÁN
A.100 to 1 in the stock market:
Có một câu nói: “Những nhà đầu tư giỏi nhất không phải là nhà đầu tư. Họ là doanh nhân và họ không bán.”
Nghe qua tưởng đơn giản, nhưng càng đầu tư lâu, tôi càng thấy câu này có trọng lượng.
Nó khiến tôi nghĩ đến một cuốn sách kinh điển, xuất bản năm 1972, mang tên 100 to 1 in the Stock Market của Thomas Phelps. Cuốn sách ấy không phải là một cẩm nang đầu cơ hay chỉ dẫn làm giàu cấp tốc. Nó là một bản trường ca về sự kiên nhẫn.
Thomas Phelps đã nghiên cứu các công ty trong giai đoạn từ năm 1932 đến 1971 đã tăng giá trị ít nhất 100 lần, nhằm tìm ra những đặc điểm chung giúp nhà đầu tư nhận diện cơ hội tương tự. Kết thúc nghiên cứu, ông nhấn mạnh việc lựa chọn đúng cổ phiếu tốt quan trọng hơn nhiều so với việc cố gắng định thời điểm thị trường: nếu bạn có thể tìm được một doanh nghiệp tốt, thật sự tốt, và giữ cổ phiếu của nó suốt 30, 40 năm, thì khoản đầu tư ban đầu của bạn có thể nhân lên 100 lần, hoặc hơn.
Những bài học then chốt từ cuốn sách gồm:
1.Tìm kiếm “cỗ máy tăng trưởng kép” :
Đầu tư vào các doanh nghiệp có khả năng sinh lời cao và tái đầu tư lợi nhuận hiệu quả thì sẽ tạo ra sự tăng trưởng vượt trội theo thời gian.
2.Kiên nhẫn và kỷ luật:
Giữ vững cổ phiếu trong thời gian dài, bất chấp biến động ngắn hạn của thị trường, là chìa khóa để đạt được lợi nhuận lớn.
3.Tránh định giá quá mức:
Không nên mua cổ phiếu chỉ vì giá rẻ; thay vào đó, hãy tập trung vào chất lượng doanh nghiệp và tiềm năng tăng trưởng dài hạn.
4.Đầu tư như một người chủ doanh nghiệp :
Hành xử như một người sáng lập doanh nghiệp, hiểu rõ và tin tưởng vào công ty mình đầu tư, sẽ giúp bạn duy trì sự kiên định trong chiến lược đầu tư.
Không cần dựa vào đòn bẩy margin.
Không cần giao dịch liên tục.
Không cần “ra vào thị trường”.
Chỉ cần hiểu doanh nghiệp và không bán.
Đó là sức mạnh của tầm nhìn, lòng can đảm, và sự kiên nhẫn.
Ba điều nghe có vẻ đơn giản, nhưng lại cực kỳ hiếm trong thế giới tài chính ngày nay. Và tôi nghĩ không cần nhìn sang Mỹ để tìm ví dụ cho điều đó. Chúng ta có một câu chuyện tương tự ngay tại Việt Nam. Câu chuyện về Vinamilk và những người nhân viên đầu tiên của họ: Khi nhà đầu tư không phải là nhà đầu tư
Quay lại thời điểm năm 2006, Vinamilk niêm yết trên sàn với mức giá 52.000 đồng/cổ phiếu. Lúc đó, thị trường chứng khoán Việt Nam còn rất non trẻ, số lượng nhà đầu tư cá nhân còn ít, khái niệm “cổ phiếu tăng trưởng dài hạn” gần như không tồn tại trong tâm trí số đông. Nhưng có một nhóm người đã tin vào điều đó dù có thể họ không biết rằng mình đang làm như vậy.
Đó chính là những nhân viên đầu tiên của Vinamilk, những người đã nhận được cổ phần khi công ty cổ phần hóa, họ mua giá tầm 7000đ mỗi cổ phần.
Họ không học về định giá, không biết PE, PEG, không dùng phân tích kỹ thuật hay đọc báo cáo tài chính chuyên sâu… Họ chỉ biết một điều: đây là công ty nơi họ làm việc, là nơi họ hiểu từ cái máy thanh trùng đến dây chuyền đóng hộp. Họ tin vào ban lãnh đạo, tin vào sản phẩm, tin vào triển vọng ngành sữa Việt Nam.
Và họ giữ cổ phiếu. Không bán. Thường nếu cần bán chỉ khi con cái họ dựng vợ gả chồng, hay họ cần mua hay sửa nhà.
Họ đã giữ cổ phiếu không vì lý do đầu tư mà vì lòng tin vào doanh nghiệp.
Suốt 20 năm sau đó, Vinamilk tăng trưởng mạnh mẽ. Thị phần tăng. Lợi nhuận tăng. Trả cổ tức đều đặn. Cổ phiếu tăng giá, và còn trải qua nhiều lần chia tách, trả cổ tức bằng cổ phiếu, phát hành thêm. Nếu bạn mua VNM lúc niêm yết, giữ đến hôm nay, giá trị khoản đầu tư đó nếu tính đầy đủ cổ tức và điều chỉnh giá đã tăng hơn 100 lần. Chính xác là hiện thân cho triết lý “100 to 1” của Thomas Phelps.
Những người làm được điều đó không phải nhà đầu tư chuyên nghiệp. Họ chỉ là những người công nhân, kỹ sư, kế toán… nhưng lại hành động và suy nghĩ như những người chủ doanh nghiệp.

B.Tại sao người ngoài lại bán?
Trong một bức thư của Nick Sleep, một nhà đầu tư người Anh, ông có đặt một câu hỏi khiến tôi suy nghĩ rất lâu:
“Nếu bạn mua cổ phiếu Walmart (ai cũng biết Walmart tăng trưởng như nào) năm 1970 và bán sau 5, 10, 20 năm… thì điều gì khiến bạn làm vậy?
Ngược lại, nếu bạn mua cổ phiếu Kmart (một doanh nghiệp đang suy thoái) tại sao bạn vẫn giữ?”
Câu hỏi ấy không phải để trách móc ai. Nó đơn giản chỉ là một lời nhắc nhở: Chúng ta thường bán đi cổ phiếu của những công ty đang phát triển, tăng trưởng tốt, lợi nhuận hàng năm đều đặn… chỉ vì giá cổ phiếu đã cao, hay vì ta muốn hiện thực hóa lợi nhuận. Nhưng chính hành động bán đó mới là bán sớm, mới là sai lầm.
Trong khi đó, những người bên trong doanh nghiệp, những người không nhìn cổ phiếu như một công cụ tài chính mà như một phần thân thể lại là những người gắn bó lâu dài, không lay động bởi biến động thị trường. Và rồi theo thời gian, họ được tưởng thưởng thật xứng đáng.

C.Đầu tư như một người chủ doanh nghiệp:
Tôi từng có một giai đoạn đầu tư rất khác. Tôi tìm kiếm các cổ phiếu bị định giá thấp, mua giá trị 10.000 đồng với giá 3.000 hay 5.000đ, rồi bán ra khi về gần giá trị hợp lý.
Chiến lược ấy hiệu quả, nhưng mệt mỏi.
Giống như bạn cứ phải chạy liên tục, nhảy từ con sóng này sang con sóng khác. Tốn công, tốn sức, và tốn thuế.
Sau khi đọc xong cuốn sách 100 to 1 in the Stock Market; đọc thư của Nick Sleep và nhìn lại thành quản của những người nhân viên đầu tiên của Vinamilk, tôi nhận ra: có một con đường chậm hơn, nhưng chắc chắn hơn.
Con đường đó là chọn đúng công ty: công ty thực sự tốt, với lợi thế cạnh tranh dài hạn, đội ngũ lãnh đạo có tâm có tầm. Chọn đúng công ty rồi thì hành xử như một người sáng lập: nắm giữ cổ phiếu lâu dài, chừng nào doanh nghiệp còn đi lên thì còn nắm giữ.
Chúng ta không nhất thiết phải bán khi định giá cổ phiếu dường như đã là một mức cao.
Bởi vì nếu công ty còn mở rộng được, còn đổi mới được, còn tăng trưởng được… thì mức cao hôm nay có thể chỉ là mức thấp ở 10 năm sau.
Dĩ nhiên, không phải lúc nào cũng giữ. Nếu doanh nghiệp mất động lực tăng trưởng, nếu văn hóa sa sút, nếu ban lãnh đạo thay đổi theo hướng tiêu cực… thì ta phải đánh giá lại.
Nhưng miễn là cỗ máy vẫn chạy tốt, chúng ta nên hành xử như một người chủ doanh nghiệp.
Những công ty tương tự Vinamilk đã tạo ra hàng trăm tỉ phú cổ đông không phải nhờ trò chơi tài chính, mà nhờ sự kiên định và gắn bó.
Cuốn sách 100 to 1 in the Stock Market đã vẽ ra con đường đó từ rất sớm, từ nửa thế kỷ trước.
Câu chuyện của những nhân viên đầu tiên tại Vinamilk chính là minh họa sống động nhất cho tư tưởng ấy ngay tại Việt Nam.
Có thể họ không bao giờ đọc cuốn sách đó. Nhưng họ đã sống theo đúng tinh thần của nó.
Và họ đã được tưởng thưởng xứng đáng.

(From Mr. HanhHoang)

Chuyện về cây tre và bài học về lòng kiên trì:

Trong bốn năm đầu sau khi trồng, cây tre chỉ có thể phát triển được 3 cm. Trong bốn năm này, mặc dù cây tre có vẻ phát triển chậm, nhưng thực ra nó vẫn âm thầm hoạt động dưới lòng đất, phát triển rễ sâu hàng trăm mét vuông trong lòng đất.

Đến năm thứ năm, cây tre dường như đã được “ép” vào “máy gia tốc” và phát triển mạnh mẽ với tốc độ 30 cm mỗi ngày. Nó có thể phát triển đến 15 mét chỉ trong vòng 6 tuần và ngay lập tức biến thành một khu rừng tre tươi tốt.

Thành công đòi hỏi sự tích lũy và lắng đọng lâu dài. Giống như cây tre, vào những ngày không thấy kết quả, nó sẽ âm thầm bám rễ và không ngừng làm giàu, chờ thời cơ thích hợp để có thể làm nên những thành tựu to lớn.

Theo Bloomberg, Tổng thống Donald Trump kêu gọi Trung Quốc liên lạc với ông để bắt đầu các cuộc đàm phán nhằm giải quyết cuộc chiến thương mại leo thang giữa hai nền kinh tế lớn nhất thế giới.

“Quả bóng đang ở sân của Trung Quốc. Trung Quốc cần phải đạt được thỏa thuận với chúng tôi. Chúng tôi không cần phải đạt được thỏa thuận với họ”.

Có lẽ Mỹ đang chờ Trung quốc gọi điện, mà Trung quốc lại bận đi Việt nam.

Báo chí phương Tây cũng quan tâm tới tình hình Việt nam sau phát biểu của Tổng thống Trump hôm qua về việc “… cuộc gặp dường như là để bàn cách “chơi” Hoa Kỳ”. Phản ứng của Việt nam được đánh giá là “hài hòa” theo đúng truyền thống cây tre.

Chủ tịch Trung Quốc Tập Cận Bình kêu gọi Việt Nam cùng phản đối “sự bắt nạt đơn phương” trong chuyến công du nước ngoài đầu tiên của ông trong năm nay, ám chỉ đến Mỹ. Nhưng Việt nam đã hoàn toàn im lặng, kể cả trên báo chí.

Ngay sau khi ông Tập rời đi, Việt Nam đã đưa ra một tuyên bố chung nói rằng hai bên sẽ “chú ý” đến các hạn chế thương mại và đầu tư, đồng thời cam kết “phản đối chủ nghĩa đơn phương” và bất kỳ hành động nào gây nguy hiểm cho hòa bình và ổn định khu vực — chủ yếu giữ nguyên ngôn ngữ mà Việt nam thường dùng.

Nói cách khác, Việt nam đã cố gắng giữ sự cân bằng giữa hai cường quốc. Việt nam ký 45 thỏa thuận hợp tác trong đó nổi bật là về hạ tầng đường sắt và máy bay với Trung quốc, thì trước đó Việt nam cũng đã ký các thỏa thuận mua máy bay, khí hóa lỏng, sản phẩm công nghệ cao và thậm chí có thể mua cả vũ khí Mỹ.

Đúng là nhờ có thương chiến mà Việt nam một lần nữa nằm trong tầm nhìn của báo chí thế giới. Nếu như lần thương chiến trước Việt nam chúng ta được hưởng lợi, thì lần này ít nhất Việt nam cũng đã “trở thành tâm điểm chú ý của thế giới” như phát biểu hôm nay của Tổng bí thư Tô Lâm.

Sau khi thành công trong việc không làm ai mất lòng, (tôi đoán) khả năng mức thuế áp cho Việt nam cũng sẽ nằm ở giữa cho hài hòa, nghĩa là khoảng 22-28% theo như một bài bình luận của Reuters cách đây vài hôm.

(From Mr.QMH)

Cuộc cách mạng AI đang diễn ra hết sức sôi nổi. Nhưng đến năm 2030, tác động lên môi trường sẽ rất khủng khiếp, theo báo cáo mới từ IEA.
Như đã đề cập, lượng điện cần thiết để xử lý dữ liệu sẽ vượt xa lượng điện dùng để sản xuất thép, xi măng, hóa chất và tất cả hàng hóa tiêu tốn nhiều năng lượng khác cộng lại.
Nhu cầu điện từ các trung tâm dữ liệu toàn cầu sẽ tăng gấp đôi, với AI được thiết lập để đóng vai trò quan trọng trong sự gia tăng này.
Với đà này, các trung tâm dữ liệu AI chuyên dụng sẽ tiêu thụ lượng điện gấp 4 lần so với hiện tại vào cuối thập kỷ.