BCG – đi cùng doanh nghiệp trên hành trình tới VN30

Tuần mới, tháng mới, chúc cả nhà tím xanh !

Loanh quanh cứ hô mua rồi lại hô bán.
Bán bán mua mua…
Loạn hết cả chưởng…

Đã hết đỏ chưa nhỉ?

Liệu có bền lâu?

Khẩu quyết

Ai được hưởng lợi từ giá bđs tăng ào ào ???

Hình dung bạn có 1 căn nhà, trị giá là 1 triệu usd. Khi cần tiền, bạn đem đến ngân hàng và cầm cố, vay được 700k.
Bây giờ bạn có 1 band nhóm, có cả nhà băng, “định giá” căn nhà đó là 5 triệu usd. Đem đi cầm cố thì rút được 3,5 triệu. Người duyệt người vay đều win-win vui vẻ.
Có 3,5 triệu, bạn lại làm tiếp game khác. Nếu thuận lợi thì cứ thế mà tiếp. Cho đến 1 lúc, ai đó trong số những người như bạn dừng cuộc chơi.
Nợ xấu ngút trời, cần phải giải cứu. Đám đông dân đen lại nhốn nháo, ngửa mặt lên trời hỏi tại sao thuế phí lại tăng, phúc lợi giảm.

Xóa game có người khác làm lại game mới.

(V.D.T)

Bamboo Capital chưa thể công bố báo cáo tài chính kiểm toán trong tháng 9 theo kế hoạch.
Công ty cam kết sẽ nỗ lực tối đa, phối hợp với các đối tác nhằm đẩy nhanh tiến độ hoàn thiện báo cáo trong thời gian sớm nhất.

https://nguoiquansat.vn/doi-tac-e-ngai-sau-vu-lanh-dao-bi-khoi-to-bamboo-capital-bcg-tiep-tuc-hoan-cong-bo-bao-cao-tai-chinh-245129.html

Ko làm gì cũng là một cách đã làm gì

Lại sàn chuỗi nối chuỗi mất thôi.
Hậu quả tai hại của phát triển quá nóng dựa trên vay vốn, đòn bẩy tài chính.

1 Likes

Cũng không có gì mới anh nhỉ, rồi cũng sẽ không khác ITA, FLC được, không thể ra BCTC kiểm toán và thực tế tài sản đã bị siết nợ hết rồi

Hãy mua lấy mấy con bò

Những ai từng trải qua giai đoạn hậu khủng hoảng 2008-2012 hẳn vẫn còn nhớ rõ: không phải ai nhiều tiền là thắng, mà là người nào đủ bản lĩnh để hành động trong lúc người khác còn đang sợ hãi. Bây giờ, tôi thấy một cơ hội như thế đang trở lại một cách rõ ràng hơ và cấp thiết hơn.
Tôi cho rằng giai đoạn 2025 đến 2028 sẽ là một vòng xoáy chuyển mình cực lớn của nền kinh tế. Ai cũng thấy giá vàng đang leo dốc. Bất động sản bắt đầu phục hồi. Lãi suất giảm sâu. Và lạm phát lặng lẽ quay về. Điều này có nghĩa: tiền đang mất giá từng ngày, còn tài sản thật thì bắt đầu được “gom” trở lại.
Với tôi, đó không chỉ là câu chuyện đầu tư mà còn là bài học về tư duy quản trị rủi ro và ra quyết định đúng lúc, thứ mà tôi vẫn đưa vào trong các chương trình huấn luyện của mình. Người giỏi không bao giờ chờ cơ hội “hoàn hảo”. Họ biết khi nào nên đánh cược với niềm tin và kiến thức đã tích lũy.

Nếu có tài sản như sổ đỏ, nhà đất… thì đừng để chúng “ngủ quên”. Với chiến lược đúng đắn, đòn bẩy tài chính có thể giúp bạn tăng tốc mà không bị đuối sức.
À, nếu bạn đang cầm tiền mặt, đừng gửi tiết kiệm rồi mong tài khoản tự lớn lên. Hãy tìm hiểu, gom vàng, gom đất, gom những gì có giá trị thật.
Nếu chưa đủ hiểu biết, hãy tạm đứng ngoài chứng khoán mà ngó thôi. Vì không kiến thức mà bước vào đó, đôi khi không chỉ mất tiền, mà còn mất cả sự tự tin.

Thứ khiến nhiều người thất bại, không phải vì họ không biết mà vì họ cứ đợi. Đợi lúc rẻ hơn. Đợi lúc rảnh hơn. Đợi người khác làm trước. Nhưng cuộc chơi này không chờ ai, các đồng chí ạ!

Giai đoạn từ 2025-2028 là một hành trình không dành cho người chần chừ. Giống như khi bước vào thao trường IRON TEAM, chỉ cần chậm một nhịp, bạn sẽ bị đội hình bỏ lại phía sau. Và khi bạn quyết định chạy, thì người khác đã đến vạch đích rồi.
Với lại, không cần làm liều. Chỉ cần hành động một cách thông minh. (BIết rồi khổ lắm nói mãi)

(CHT)

Những gia đình có hai con có thực sự có thể đối xử công bằng như nhau không?

Tôi là con một, nhưng chú út của tôi có hai con trai, tôi có thể nhìn thấy rõ ràng, trong tình huống này, ông ấy đã xử lý rất hoàn hảo.
Ông ấy có hai người con trai, khác biệt cực lớn, nếu đối xử công bằng như nhau sẽ trông rất kỳ lạ, căn bản là không thể công bằng được.
Bản thân ông ấy làm kinh doanh nhỏ bên ngoài, mở hai quán KTV, có hai cửa hàng cung cấp thuốc lá và rượu, còn có vài bất động sản cửa hàng, là một ông chủ khá giả.

Em họ tôi (con trai thứ hai) ngoại hình đẹp, cao ráo, thông minh, thạc sĩ 985, bây giờ làm việc ở Viện Khoa học Trung Quốc tại thành phố thủ phủ của tỉnh tôi, là nhân vật xuất sắc trong gia đình, tôi cũng làm việc tại một viện nghiên cứu của một doanh nghiệp nhà nước, nhưng đãi ngộ của tôi kém xa cậu ấy và lại không ở quê hương, từ nhỏ cậu ấy đã là “con nhà người ta” trong mắt tôi, đồng thời, mẹ của hai anh em họ (thím út của tôi) cũng rõ ràng là thiên vị con thứ.

Anh họ tôi (con trai lớn) thì kém xa, học hành thi lại hai lần vẫn không đỗ đại học, thế là nghỉ học luôn, ngoại hình cũng bình thường, gầy nhẳng, bảo anh ấy nâng một ly thôi cũng ấp a ấp úng, không có việc gì thì thích chơi game, bình thường cũng không giao tiếp xã hội, nước da đen, giống chú út của tôi.

Chú út của tôi hễ ra ngoài gặp ai cũng điên cuồng khen con trai thứ hai, từ trường học, đến các loại giải thưởng, lớn lên thì khen công việc, khen con dâu thứ hai còn có năng lực hơn cả con trai, khen con trai thứ hai có đãi ngộ vượt trội, khen con trai thứ hai cống hiến cho đất nước, khen con trai thứ hai đẹp trai phong độ, khen con trai thứ hai có năng lực xuất chúng, con trai thứ hai là niềm tự hào lớn nhất của ông, bất kể có bao nhiêu người xung quanh, con trai lớn con trai thứ hai có ở đó hay không, ông đều vui vẻ vỗ vai mà khen, trong túi còn in sẵn một bản sao giấy báo nhập học của em tôi vào Đại học Giao thông Tây An, uống một chút rượu là lại lấy ra, đến mức khiến em tôi thường cảm thấy ngại, không thích ra ngoài ăn cơm với bố.
Và thím út của tôi thì càng tuyệt đối thiên vị con trai thứ hai, điều này là ai cũng công nhận, đôi khi bố mẹ tôi cũng không thể chịu nổi.

Chú út của tôi thì luôn tuyệt đối không nhắc đến con trai lớn, có ai hỏi thì chỉ nói là đang loay hoay làm ăn, đang giúp trông cửa hàng.
Các buổi họp mặt gia đình cũng vậy, con trai lớn bận rộn chạy đi chạy lại, gọi món, xách đồ, rót trà cho mọi người, chăm sóc các cháu nhỏ trong nhà, con trai thứ hai chỉ cần làm một việc, hồi nhỏ là “ở nhà học bài, đừng làm phiền nó, cứ để nó đến ăn sau là được”, khi lớn lên thì được bố kéo lại hỏi han với ánh mắt vui mừng rạng rỡ, hỏi dạo này thế nào, có mệt không, nhét rượu nhét thuốc lá cho cậu ấy, đối xử với cậu ấy như khách.

Hai anh em cũng rất hòa thuận, chị dâu tôi (vợ của anh họ tôi) tốt nghiệp đại học, em họ tôi còn cố gắng giúp chị ấy sắp xếp công việc, sau đó em họ tôi bận, anh ấy bao hết việc nhà, chăm sóc cha mẹ, chưa bao giờ để em tôi phải lo lắng, hai anh em họ cũng rất tốt với tôi.
Vì vậy, từ nhỏ đến lớn, tôi luôn rất thương anh họ, cảm thấy anh ấy không được cha mẹ coi trọng, mà lại hiếu thảo như vậy, thực ra cũng rất hiếm có, từ nhỏ tôi cũng thường giúp đỡ anh ấy một chút, anh ấy làm việc gì đó tôi cũng lặng lẽ phụ giúp, đồng thời cũng sợ bố mẹ tôi sinh thêm một đứa giỏi hơn tôi rất nhiều thì sẽ không yêu tôi nữa.

Cho đến vài năm sau khi tốt nghiệp, tôi mới phát hiện ra một điểm mù.

Có một lần, tôi và một nhóm bạn học đang tụ tập ở quán của chú út, anh họ tôi đi vào chào tôi một tiếng, hôm đó anh ấy đang trực, vì lúc đó tôi có một bạn học rất quá đáng, mượn tiền không trả, gần đây lại đang tìm người để mượn tiền, anh ấy đi vào vừa vặn nghe thấy tôi đang nói chuyện, tôi đang ra sức than nghèo kể khổ, thêm chút hơi men, tôi thậm chí còn bắt đầu nói tôi nợ hơn một trăm vạn v.v., chỉ là vẻ ngoài còn khá hào nhoáng…
Anh trai ngốc nghếch của tôi nghe thấy tưởng tôi thực sự thiếu tiền, sau đó kéo tôi ra ngoài, hỏi tôi tại sao lại nợ nần, thiếu bao nhiêu, anh ấy có thể đưa tôi 20 vạn để cứu nguy…
Đầu óc tôi lúc ấy như bị đứng hình. Theo bản năng con người, cộng thêm sự ghen tị, đố kỵ kiểu “con nhà người ta”, dù bề ngoài tôi tỏ ra bình thường nhưng trong thâm tâm từ nhỏ đã luôn thân với anh cả hơn là em út. Mà em út thì trước đây không ít lần mượn tiền tôi, cái tên đầu đất ấy tuyệt đối không thể nào một lần lấy ra được 20 vạn.
Tôi vội vàng giải thích tại sao mình lại nói linh tinh, rồi kể luôn chuyện cậu bạn mượn tiền không chịu trả. Nghe xong, anh ấy thở phào nhẹ nhõm, chỉ dặn tôi đừng vay bừa bãi, cứ yên tâm làm việc cho tốt, rồi rời đi.

Sau đó tôi kể lại chuyện này với bố mẹ tôi, tôi mới biết chú út của tôi từ khi anh họ tôi còn chưa tốt nghiệp cấp ba, đã dần dần giao tất cả công việc kinh doanh của mình cho con trai lớn quản lý, đích thân dạy bảo, dốc hết tất cả, bảo anh ấy đi dọn dẹp cửa hàng, bảo anh ấy mỗi tối tính sổ, dẫn anh ấy đi gặp nhà cung cấp, dẫn anh ấy chạy chuỗi cung ứng, dẫn anh ấy ký hợp đồng, sau đó thậm chí còn giao quyền tài chính trong nhà cho con trai lớn, ra ngoài giao thiệp cũng đều dẫn con trai lớn theo, để anh ấy phụ việc, học hỏi, khi nhắc đến con trai thứ hai thì sẽ tự hào bổ sung một câu “đang ở nhà học bài”, và những họ hàng có làm ăn qua lại, bây giờ cũng có rất nhiều người là anh cả giúp chú út tôi tiếp đãi giao thiệp.

Khoảnh khắc đó, trong đầu tôi cuối cùng đã xuất hiện một mạch truyện rõ ràng về gia đình họ, hiểu được những gì ông ấy đã dành cho hai người con trai có tài năng khác nhau.

Chú út đã dành trọn giá trị cảm xúc cho người con trai thứ hai tài giỏi và đẹp trai, người trẻ tuổi đầy triển vọng là tấm gương của gia đình, người bố đã cho cậu ấy một chỗ dựa kinh tế vững chắc và đủ đầy tình yêu, người mẹ tuyệt đối thiên vị và người bố cũng làm ngơ, người bố cung cấp cho cậu ấy các lớp học và sở thích ngoại khóa, cho cậu ấy đi trao đổi ở nước ngoài, thẻ tập gym vài nghìn, gậy golf vài vạn nói mua là mua, coi cậu ấy như tấm danh thiếp sáng giá nhất của mình, để cậu ấy vui vẻ và tự hào trải qua cả tuổi thanh xuân, và đã trao cho cậu ấy thành tựu tối thượng của một người con trai - niềm tự hào lớn nhất của người cha.
Con trai thứ hai đương nhiên cho rằng, mình là đứa con trai được bố thiên vị.

Chú út đã giao lại sự nghiệp cả đời của mình cho người con trai lớn bình thường nhưng lương thiện, dốc hết những gì mình học được và có được, cho anh ấy tất cả các mối quan hệ của mình, không ngừng bồi dưỡng anh ấy, và có thể thấy trước là sẽ giao toàn bộ gia sản cho anh ấy, trao cho anh ấy quyền quản lý gia đình, cho anh ấy những tài sản và nguồn lực thực tế, để anh ấy dần trở thành một người đàn ông ưu tú hơn, và đã trao cho anh ấy sự đối xử và kết cục mà những người đàn ông trong các triều đại trước đều yêu thích nhất - người thừa kế của người cha.
Con trai lớn cũng đương nhiên cho rằng, mình mới là đứa con trai thực sự được bố thiên vị.

Điều này cũng ngay lập tức giải thích trong lòng tôi sự hòa thuận giữa hai anh em họ trong ngần ấy năm, em họ tôi trước mặt tôi bị chú út giáo dục, chú út nói với cậu ấy rằng con thông minh, con giỏi, sau này phải làm rạng danh gia tộc, phải giúp đỡ anh trai nhiều hơn, con phải ra ngoài lập nghiệp, đừng như bố chỉ giữ vài cái cửa hàng tồi tàn, phải trở thành một người có ý nghĩa, phải học hành thật tốt để cống hiến cho đất nước. Vì vậy cậu ấy cũng chưa bao giờ nghĩ đến quyền làm chủ gia sản, quay về kinh doanh cửa hàng.

Và anh trai cũng thường nói riêng với tôi, sau này các em có tiền đồ thì tốt nhất, nếu một ngày nào đó gặp khó khăn, gia đình vẫn sẽ giúp các em chống đỡ, tôi đoán riêng tư anh ấy chắc chắn cũng được bố nói rằng, con là con trai cả của bố, tất cả tài sản của bố sẽ là của con, bố khen em con để nó vui, nhưng trách nhiệm của con rất lớn, con đường của con rất gian nan, con phải cố gắng thật tốt, hoài bão không nhất thiết phải ở tuổi trẻ, sau này con phải trở thành ông chủ lớn, thừa kế gia nghiệp lại còn phải làm cho nó lớn mạnh hơn nữa, có tiền rồi cũng phải nhớ giúp đỡ em trai nhiều hơn, bố tin tưởng con.

(Chỉnh sửa vào ngày 30-07-2025 16:20・Cam Túc)

Rùa

Thong thả