BCG – đi cùng doanh nghiệp trên hành trình tới VN30

"18 tuổi, tôi ngỏ lời. Em do dự:
-Mình mới là sinh viên mà anh…
Tôi chờ đợi.

Ngày ra trường, tôi ngỏ lời. Em ngại ngần:
-Em muốn yêu một người có công việc ổn định…
Tôi đợi chờ.

5 năm sau, tôi ngỏ lời. Em bâng quơ:
-Em thích một chàng trai có sự nghiệp riêng của mình…
Tôi bỏ văn phòng, ra ngoài dấn thân tạo sự nghiệp riêng.
Tôi sẽ chờ em.

Ngày tôi 35, hẹn em trong một chiều mưa se sắt. Gió đầu mùa mơn man, vun vào những trái tim còn lỡ nhịp yêu thương…

Tôi chở em đến trước toà biệt thự đơn lập 3 mặt tiền đang hoàn thiện ở ngoại ô thành phố, nhìn thẳng ra sông.

Còn em thì gục vào vai tôi thủ thỉ:
-Anh sẽ cưới em chứ?
Tôi im lặng thay cho một lời từ chối.

Tôi còn yêu em không? Có chứ.

Nhưng một thằng chơi chứng khoán đu đỉnh 1.800 như tôi, sao xứng với lá ngọc cành vàng như em"

P/s: Đi qua những ngày bão 95 điểm mới thấy quý những ngày áp thấp nhiệt đới chỉ 44 điểm.

(St)

Khi lên thì giao dịch như nào?
Khi xuống thì giao dịch như nào?
Quản trị được cả hai chiều thì chuyện cơm ngon và no, áo đẹp và đầy đủ suốt 4 mùa sẽ không còn là chuyện cần phải toan tính nữa.

Sai lầm lớn nhất dẫn đến 90% thua lỗ là:
-Uptrend đánh như mấy thằng ăn trộm, chộp dc 2-5% bỏ chạy; trong khi đáng lý phải hold to die .
-Downtrend đánh như những nhà tích sản hold to die chết cũng éo bán; trong khi cần phải đánh như quân trộm cướp, nhanh tay giật hàng, thoát hàng và nhanh chân bỏ của chạy lấy tài khoản khi thấy biến.

VÌ SAO CHÁY TÀI KHOẢN?
(câu chuyện không chỉ ở riêng thế giới cryp.to)
Chúng tôi luôn bị cuốn hút bởi những câu chuyện xoay quanh thị trường và cả cách mọi người phản ứng với nó. Nhiều người cố gắng lý giải các hành động đó, rồi vẽ nên bức tranh rằng những trader “cháy tài khoản” là ngu ngốc hoặc thiếu kỹ năng quản lý rủi ro. Nhưng sự thật phức tạp hơn thế.
Hầu hết các nhà giao dịch đều nghĩ rằng họ “cháy” vì quản lý rủi ro kém hoặc sử dụng đòn bẩy quá cao. Đúng vậy, nhưng đó chỉ là nguyên nhân bề mặt – hay chính xác hơn, chỉ là triệu chứng. Nguyên nhân cốt lõi nằm ở tâm lý học. Ngay cả những trader giỏi nhất cũng xây dựng hệ thống quản lý rủi ro vững chắc, nhưng hệ thống đó có thể sụp đổ khi chính tâm trí [phi lý] con người bắt đầu can thiệp và phá vỡ quy tắc.
Quản lý rủi ro thất bại vì bản chất con người [tham lam, đố kỵ, ngu si] chiếm quyền kiểm soát khi tiền bạc, cái tôi và sự so sánh trên mạng xã hội chen vào phương trình.
Một ví dụ điển hình: Có một “cá voi” nổi tiếng từng đặt mục tiêu đạt 100 triệu USD lợi nhuận. Vì bị “neo tâm lý” vào con số đó – giống như nhiều người từng chịu thiệt hại lớn khi đuổi theo mục tiêu vô nghĩa – anh ta cuối cùng đã mất hơn 60 triệu USD.
Cả chúng ta lẫn những trader đó đều không ngu ngốc hay thiếu kỹ năng. Chính tâm lý học mới là yếu tố chi phối phần lớn sai lầm trong quyết định và những tổn thất tài chính lớn nhất, chứ không phải thiếu trí tuệ hay chiến lược (xem ví dụ về vụ sụp đổ của Long-Term Capital Management).

Morgan Housel viết:
“Thành công tài chính không phải là một ngành khoa học chính xác. Đó là một kỹ năng mềm, nơi cách bạn hành xử quan trọng hơn những gì bạn biết.”
Chỉ một câu này thôi đã đủ để giải thích tại sao nhiều nhà giao dịch thông minh, dày dạn kinh nghiệm vẫn cháy tài khoản trong thời kỳ bùng nổ cry.pto.
Khi cryp.to tăng vọt suốt cả năm, Crypt.o Twitter (nay là X) tràn ngập hình ảnh những trader khoe lợi nhuận 7, 8, thậm chí 9 con số. Bạn bè, cộng đồng và những người bạn so sánh trong thế giới đó bỗng nhiên giàu lên chóng mặt – đặc biệt là những ai dùng đòn bẩy cao nhất. [FOMO]
Và khi điều đó xảy ra, nó kích hoạt cảm xúc nguy hiểm nhất: sự đố kỵ.
Như Housel nói:
“Con người không muốn trở nên giàu có, họ muốn giàu hơn hàng xóm của mình.” [Ngã mạn]
Mạng xã hội khiến mọi thứ tồi tệ hơn. Bỗng nhiên “hàng xóm” của bạn không còn là những người quen biết, mà là những avatar ẩn danh khoe lợi nhuận x100 và siêu xe. Trò chơi so sánh ấy biến đòn bẩy và rủi ro cực đoan thành điều “bình thường”.
Những câu chuyện như “biến 100.000 USD thành 50 triệu USD” đáng lẽ phải là lời cảnh báo, nhưng lại trở thành mục tiêu phấn đấu. WallStreetBets cũng từng tạo hiệu ứng tương tự, nhưng nhiều trader ở đó dùng đòn bẩy cực lớn, và giờ họ đã biến mất khỏi thị trường.
Housel viết:
“Kỹ năng tài chính khó nhất là khiến cột mốc mục tiêu ngừng dịch chuyển.”
Trong thế giới cry.pto, cột mốc đó bị đẩy đi xa đến mức – với nhiều người, rủi ro bị hủy diệt là điều không thể tránh khỏi. [Quá ảo tưởng và tham lam]
Không gì mạnh mẽ hơn cái tôi và địa vị xã hội. Việc so sánh bản thân với người khác dần thay thế cho giá trị nội tại – đặc biệt với người trẻ và những ai dễ bị tổn thương về tài chính.
Đợt sụp đổ cry.pto vào thứ Sáu ngày 10/10/2025 không chỉ là sự thao túng thị trường. Không chỉ do Trump hay Binance – họ chỉ là tia lửa châm ngòi. Nguyên nhân thật sự là lượng đòn bẩy khổng lồ (cờ bạc, đầu cơ, mong giàu nhanh) tích tụ trong hệ thống cry.pto – điều không thể tránh khỏi, với hơn 20 tỷ USD vị thế bị thanh lý chỉ trong vài giờ.
Đòn bẩy đó là kết quả của tâm lý không được kiểm soát, được nhân lên bởi sự lan truyền xã hội [tính chất bầy đàn] và đòn bẩy tài chính.
Như Housel viết:
“Sự giàu có được tạo ra trong lặng lẽ, nhưng bị hủy diệt trong chớp mắt.”
Cr.ypto đã chứng minh điều đó một cách rõ ràng:
Nếu bạn không làm chủ được tâm lý của mình, không hệ thống nào có thể cứu bạn.
Thị trường không trừng phạt sự ngu dốt mạnh bằng cách nó trừng phạt sự bất ổn cảm xúc.
Tâm lý Hành vi, chứ không phải trí tuệ, mới quyết định ai sống sót trên thị trường.

(D.T.T.C)

Mình vừa nhận tháng lương đầu tiên trong đời.
Tuy con số ấy với người khác có thể chẳng đáng là bao, nhưng với mình nó lớn lắm, bằng trọn một tháng tiền trọ cơ mà.
Mình đã mua cho bố một đôi giày mới để đi làm, mua cho mẹ một hộp sắt vì mẹ hay bị thiếu máu, mua cho bà một chiếc áo len ấm, mua cho em gái một cái tủ bút xinh để trang trí bàn học, và mai mình sẽ chở thằng em trai đi mua đồ chơi.
Nhỏ thôi, nhưng vui không tưởng.

Cảm ơn bản thân vì đã luôn chăm chỉ, đã không bỏ cuộc trong những ngày mệt mỏi nhất. Hy vọng sau này mình sẽ còn có thể làm nhiều hơn, cho gia đình và cho chính mình nữa.

Không biết mọi người có thấy vui như mình khi nhận lương không?

Mình mong là có. Vì dù ít hay nhiều, thì đó vẫn là thành quả của cả tháng trời cố gắng, của những sáng dậy sớm, những đêm thức khuya, những lần nhẫn nhịn và học cách trưởng thành hơn trong công việc.

Đừng quá tập trung so sánh thu nhập của mình với ai khác rồi tự thấy chạnh lòng, không đáng đâu. Cơ mà so sánh để lấy động lực cố gắng hơn nữa thì được.

Còn lại thì cứ tập trung vào bản thân mình nhé, bạn sẽ thấy bạn giỏi vô cùng, nhiều lúc cũng phải biết học cách “mặc kệ” để tận hưởng những niềm vui nhỏ bé.

(H.T vs CCHN)

NỖI OAN CỦA TIỀN

Mình có một cái group nhỏ cùng mấy anh chị em bạn cùng nhau đầu tư, lướt sóng, kiếm thu nhập thụ động, giựt scalping, group có tên là ngày trade – đêm tám, hehe.
Trong group có một chị trader full-time xinh đẹp cực giỏi, một trade của chị có thể kiếm được nhiều hơn tui đi làm một tháng, có khi mấy tháng.
Thứ sáu hôm qua trong lúc tám chuyện chị có share một cái clip của các nhân viên làm việc trong khoa cấp cứu. Chị nói chị luôn ngưỡng mộ các bác sỹ hay giáo viên trên vùng cao, vì đó là nhựng nghề cao quý đòi hỏi sự hy sinh. Nghề trader của chị tầm thường quá.
Mình nói nghề trader nếu giỏi cũng có thể giúp người khác được vậy, như mình luôn share kinh nghiệm trong group, chị nói cái đó là do lòng tốt của anh, chứ bản thân trader không tạo ra giá trị cho xã hội, chỉ là tiền chạy từ chỗ này qua chỗ khác thôi.
Mình lại nói đồng ý trading là một cái zero-sum game (tổng bằng 0, tiền chỉ chạy từ người kém kiên nhẫn qua người kiên nhẫn hơn, theo lời cụ Warren Buffett). Nhưng nếu mình có thể giúp người xung quanh có một cuộc sống tốt hơn đó là điều tốt, còn tiền kiếm được mình còn có thể làm điều tốt hơn như đi làm từ thiện. Công việc không tạo ra giá trị, nhưng tiền kiếm được từ công việc vẫn có thể tạo ra giá trị mà. Anh đang cho học bổng một số trẻ em miền núi đi học, nếu anh có nhiều tiền hơn, anh sẽ cho nhiều hơn nữa.
Nói tới đây mình lại nhớ câu chuyện bâng quơ với thằng em. Nó nói người đó có tiền rồi thay đổi quá. Mình nói có tiền không làm người ta thay đổi mà nó chỉ khiến người ta bộc lộ hết bản chất thật sự của mình ra thôi.
Nếu vốn là người tử tế thật sự, thì có nhiều tiền sẽ giúp mình dễ dàng giúp người hơn mà không cần quá đắn đo suy nghĩ, chứ không phải có tiền rồi coi thường người khác.
Nếu là người giả bộ tử tế, có tiền sẽ khiến người ta không cần đeo mặt nạ nữa, không cần phải nhìn mặt người khác hành sự, thích nói thích làm gì thì làm theo đúng lòng mình, khi buông mặt nạ xuống thì hiện ra mặt thật thôi.
Thằng em gật gù, anh nói đúng.
Nhiều người hay dẫn một câu nói kinh điển:
Tiền là gốc rễ của tội ác (Money is the root of all evil).
Thật ra đây là một câu nói sai, tiền nó chỉ là một tờ giấy quy định mệnh giá, một công cụ cho xã hội vận hành thôi, mắc mớ gì gây tội lỗi.
Câu nói đúng là:
Lòng tham tiền là gốc rễ của mọi tội ác (The love of money is the root of all evil).
Đừng gieo tiếng ác cho tiền, ác là ở lòng người.

Cuối tuần đang quởn, uống cà phê chém gió thôi.

(H.T)

Giảm lỗ, tăng lãi

He he he

bay về đâu hỡi chim?

Trong truyện chưởng, bao giờ cũng có vài kẻ vo ve khoe khoang, múa mép kể công như thể cả thiên hạ phải lắng nghe. Mọi người khó chịu, nhưng chẳng ai nói gì, cho đến khi một lão quái vật xuất hiện, vung tay đập cho một cú nát bét rồi lạnh lùng buông hai chữ: “Ồn ào.” Ước gì trên mạng xã hội cũng có một lão quái vật như thế, vì ở đó, tiếng ồn của sự tự tin giả tạo đang lấn át mọi khoảng yên tĩnh.

Hôm nay tôi nghe một ông em nổi tiếng lên mạng giảng giải về hai chữ thanh lịch, suýt nữa thì ngất. Cũng may, mấy hôm trước tôi vừa nói chuyện với một ông anh về đúng chủ đề này, và khi nhớ lại, tôi chỉ muốn nhắn ông em một câu: chú không có một xu thanh lịch nào trong người đâu.

Trong tiếng Hán, thanh nghĩa là trong, tĩnh, sáng, không vướng bụi đời; lịch là đẹp, nhã, có văn, biết dừng đúng lúc. Hai chữ ấy ghép lại không chỉ để khen vẻ ngoài, mà để chỉ nhân cách. Thanh lịch là cái sang biết im lặng, cái đẹp biết lùi một bước để người khác vẫn thấy dễ chịu. Nó sống trong chi tiết, trong im lặng, trong cách một người chạm vào đồ vật như thể hiểu linh hồn của nó, không cần nói giá, không cần làm chứng.

Nhưng giữa Sài Gòn và YouTube, ở nơi ánh đèn luôn muốn soi rọi chính mình, thanh lịch đã chết, và sự xa xỉ đã hóa thành một màn trình diễn. Nó không còn là phong cách, mà là âm thanh-và ông em là người bật nhạc lên lớn nhất. Trong thế giới của cậu ta, mọi thứ đều phát sáng và ngân lên cùng một điệp khúc: “Tôi sang, hãy nhìn tôi.” Logo, đèn, vali, khách sạn, tất cả hòa vào nhau như một dàn nhạc của sự khẳng định, nơi luxury không còn là cảm xúc mà là bằng chứng, một tấm hộ chiếu của cái tôi sợ bị bỏ lại.

Ông em không cô đơn. Cậu ta có khách hàng của mình, những người vừa đủ tiền để tin rằng tiền có thể mua được sang trọng. Họ là các boss mỹ phẩm, các nữ hoàng “thương hiệu cá nhân”, các doanh nhân thích chụp ảnh giữa sảnh khách sạn, những người biến tiêu dùng thành nghi lễ xã hội. Họ nói cùng một ngôn ngữ, ngôn ngữ của hàng hiệu, ánh sáng và “đẳng cấp”. Ông em chỉ là bán cho họ thứ thẩm mỹ ấy- thứ thẩm mỹ của nouveau riche, nơi sự sang trọng được đo bằng độ “bóng sáng” chứ không phải độ sâu.

Ông em thực ra rất khôn ngoan, cậu ta không bán nội thất, cậu ta bán công thức cho sự tự tin nhân tạo. Cậu ta dạy người khác cách tiêu tiền như thể đang viết lại tiểu sử của chính mình, từng món đồ, từng ly rượu, từng ánh nhìn đều phải nói thay cho nhân cách: Tôi biết sống sang. Nhưng nếu lắng nghe kỹ, cái sang ấy chỉ là âm vang của mặc cảm, là nỗi lo của một tầng lớp vừa đủ đầy, vừa sợ bị phát hiện là vẫn chưa thật sự đủ.

Cái láu cả của ông em không phải lỗi cá nhân, mà là bản chất của nhóm khách hàng của cậu ta, nơi cậu đang diễn-một xã hội tin rằng đắt tiền đồng nghĩa với đúng, rằng sang phải được biểu diễn, rằng im lặng là dấu hiệu của nghèo. Vì thế, thế giới của cậu ta phải ồn ào. Bề mặt phải “bóng sáng”, màu phải vàng, logo phải to, giá phải cao. Cái đẹp không còn để cảm mà để đếm, thẩm mỹ không còn để thưởng thức mà để phán xét.

Thực ra, ông em không khác cái nhóm khách hàng đã tạo ra cậu ta. Ông em chỉ trung thực hơn- và ồn ào hơn-khi nói ra rằng địa vị hôm nay không còn đo bằng năng lực mà bằng “sang trọng”. Người ta không cần đúng, chỉ cần đẹp; không cần sâu, chỉ cần sáng; không cần tinh tế, chỉ cần được khen đẳng cấp. Cậu ta không dẫn dắt xu hướng, cậu ta chỉ phản chiếu nỗi sợ của một thế hệ vừa giàu lên, vừa mất chuẩn mực.

Và nếu nhìn kỹ, sự sang mà ông em biểu diễn chẳng có gì gọi là thanh lịch. Nó rực rỡ nhưng cạn, khéo léo nhưng không có chiều sâu, là sự sang trọng của người mới học ngôn ngữ thẩm mỹ, còn nhấn sai, còn run giọng, nhưng rất muốn nghe chính mình nói. Ở đó, ông em không chỉ “kém sang”, cậu ta làm lộ ra sự thiếu tự tin được bọc bằng lụa và rượu. Cái đẹp thật thì lặng, cái đẹp phải hét lên để được tin chỉ là sản phẩm của lo âu.

Có lẽ điều duy nhất khiến ông em đáng để nói đến, là vì cậu ta là tấm gương phóng đại nỗi bất an tập thể của một nhóm nhỏ trong xã hội Việt Nam hiện đại. Cậu ta không phải ngoại lệ, chỉ là phiên bản lắm lời của một lớp người đang loay hoay đi tìm chuẩn mực. Và tiếng ồn của sự sang, dù vang đến đâu, cũng không đủ để che đi một sự thật nhỏ, lặng và buồn: những người thật sự sang trọng không bao giờ nói về sang trọng, vì họ biết -im lặng là hình thái thứ hai trong 7 bậc thang của sự sang trọng thật sự.

Và nếu muốn biết 7 bậc thang của sự sang trọng, cậu còn cả chặng đường dài phía trước để học

(N.T.S)