“Nghèo Là Một Cái Tội” - TS.Alan Phan
Được hỏi câu nào mang nhiều ý nghĩa nhất, tôi buột miệng theo tiềm thức, “Nghèo là một cái tội.”
Trước khi ném đá và giương cao ngọn cờ đấu tranh, xin các bạn cho ông già này giải thích.
Tôi đã nhiều lần rỗng túi, chạy quanh đường phố để suy nghĩ mà không biết ngày mai tiền sẽ từ đâu đến để trả cho cả trăm cái bills (hóa đơn). Tôi cũng đã từng có rất nhiều tiền mà suốt ngày phải họp với các chuyên gia thuế vụ để tìm cách làm “giảm hay hoãn” thuế.
Nhìn lại, dù có tiền hay không, hạnh phúc hay đau khổ của tôi trong những hoàn cảnh này đều không liên quan đến tiền. Tuy nhiên, dù khóc hay cười, tôi nghiệm ra một điều là “có tiền” thì vẫn thú vị hơn. Mặt khác, tôi cũng có thể chắc chắn một điều: dù “không tiền”, tôi vẫn chưa bao giờ “nghèo”.
“Nghèo” không đơn thuần chỉ là “không tiền”. Dưới góc nhìn chủ quan của tôi, một con người toàn diện phải hội đủ sáu thành tố: sức khỏe, trí tuệ, tinh thần, tâm linh, xã hội và tài chánh.
Một người có nhiều tiền nhưng nghèo sức khỏe vẫn hoang phí tháng ngày. Nghèo kiến thức thì dù là một đại gia vẫn được xếp vào hạng ngu. Cha mẹ cho rất nhiều tiền nhưng tinh thần và tâm linh kém cỏi, yếu đuối thì trước sau gì cũng đi vào khổ lụy.
Thêm nữa, dù có một gia đình bền chặt và một kết nối xã hội tốt, bạn vẫn không làm gì được cho ai nếu không có tài chánh.
“Nghèo” là người không có gì để “cho”.
Dĩ nhiên, ta không thể cho những gì ta không có.
Ngoài những người bất hạnh với tật nguyền bẩm sinh, sứ mệnh của con người theo nhiều tôn giáo, triết thuyết… là để đóng góp một “cái gì đó” cho tha nhân.
“Nghèo” hay không có gì để đóng góp có phải là một tội lỗi?
Trong bài viết này, tôi sẽ giới hạn suy nghĩ của mình về yếu tố tài chánh. Tôi cố gắng phân tích ra những lý do cốt lõi đã gây nên cái nghèo “tiền” cho gần 90% dân số. Dĩ nhiên, tiền không phải là hiện thân của tất cả giá trị con người, nhưng từ ngàn xưa, văn hóa Đông Phương đã hiểu rằng, “dân có giàu, nước mới mạnh”. Giàu phải là một nghĩa vụ quốc gia, mà tôi cho rằng cũng quan trọng không kém nghĩa vụ quân sự hay văn hóa.
1.Tư duy nghèo:
Từ nhỏ và ngay cả khi bắt đầu biết đọc sách, suy nghĩ, tâm trí của tôi chịu ảnh hưởng nhiều từ một văn hóa và môi trường “ghét người giàu, và đồng hóa cái nghèo với trong sạch”. Dù chế độ VNCH cũ được coi như là một tiền đồn của chủ nghĩa tư bản, chánh phủ vẫn giáo dục người dân về các “tội lỗi” của người giàu.
Những câu chuyện khổ nạn của Oliver Twist, Les Miserables, Grapes of Wrath… rất phổ biến, tạo một tư duy “nửa xã hội nửa tiểu tư sản”. Nếu sinh ra thời đó, Bill Gates, Warren Buffett… có lẽ là những tên tuổi xấu thay vì được ngưỡng mộ như gần đây.
Descartes nói, “Je pense, donc je suis” (tôi trở thành người tôi nghĩ).
Mỹ có thành ngữ, “Tư duy tạo nên hành động, hành động tạo thói quen, thói quen tạo cá tính và cá tính tạo định mệnh.” Một tư duy “nghèo” chắc chắn phải đem đến một định mệnh “nghèo”.
Đây là suy tưởng của những người miền Nam đã sống với “tư bản Pháp rồi Mỹ”. Khi mọi suy nghĩ đều cho rằng “nghèo” hơn “giàu” thì từ cá nhân đến xã hội không thể nào vượt trên tư duy đó.
2.Kiến thức nghèo:
Trong những người giàu có mà tôi hân hạnh được quen biết, họ đều chia sẻ một cá tính chung “rất chịu khó học hỏi tìm tòi và sẵn sàng chấp nhận những mới lạ thay đổi”. Ngoài các quan chức và đại gia làm giàu nhờ quan hệ dựa trên quyền lực, ngay cả những người giàu từ các chế độ XHCN đều thể hiện tinh thần và phong thái cởi mở nói trên.
Người Do Thái suy nghĩ rất nhiều về tiền bạc, nhưng họ cũng chịu khó bỏ ra một số lượng thời gian khá lớn để học hỏi các phương cách làm giàu, từ gia đình bạn bè hay sách vở kinh giảng. Trong trường đại học của tôi, có nhiều social clubs (câu lạc bộ) cho các sinh viên có chung sở thích từ thể thao, từ thiện, chính trị… đến toán học, kịch nghệ hay tranh luận (debate). Nhiều bạn Do Thái chỉ gia nhập how-to-get-rich clubs (làm giàu).
Người Trung Quốc cũng đam mê giàu có từ bản chất. Họ rất bén nhạy với cơ hội, cần cù, nâng đỡ nhau trong các bang hội… để cùng làm giàu. Họ thực tế, không hoang tưởng và mặc cho sự giáo huấn của đảng Cộng sản 70 năm qua, bản sắc làm giàu vẫn tiềm tàng mạnh trong mỗi gia đình và cá nhân.
Làm giàu là một hành trình lâu bền và khổ cực. Kiến thức là phương tiện quan trọng để thâu ngắn chặng đường.
Nghèo kiến thức thì nghèo kết quả.
3.Môi trường nghèo:
Một đặc điểm của tôn giáo Do Thái là việc đề cao sự giàu có vật chất. Trong khi Ki Tô Giáo và Phật Giáo khuyến thị tín đồ phải “ép xác” hay “tránh tham” để tự giải thoát tinh thần và tâm linh khỏi vòng khổ nạn, lãnh tụ các tôn giáo này thường nâng cấp góc cạnh “nghèo” qua các bài giảng. Kết quả là một đa số quần chúng coi giàu là một tội lỗi, người giàu là một địch thủ.
Ngay cả trong những nước tư bản tự do làm giàu, một đứa trẻ sinh ra trong một môi trường nghèo như tại các khu ổ chuột thành phố, hay các vùng quê xa xôi hẻo lánh, thường bị ảnh hưởng nặng nề bởi con người và hoàn cảnh bao quanh. Trừ một thiểu số có ý chí và tư duy mạnh mẽ, đa số âm thầm chịu đựng rồi đổ thừa cho số mệnh. Câu “cái số mình nó thế” nghe rất quen thuộc ở những môi trường nghèo.
Con người có đặc tính “bầy đàn”. Khi đám đông nghèo thì ta cũng “hạnh phúc” với cái nghèo, biện luận là phải “chia sẻ” với láng giềng. Nhiều người lại còn tự hào về cái hạnh phúc trong nghèo đói của mình.
4.Nghèo hành động:
Tôi quan sát (hoàn toàn chủ quan, không kiểm chứng được) là những người nghèo thường thích “nói” nhiều. Họ luôn luôn có những kế hoạch thần sầu để trở thành một đại gia “top ten” của quốc gia hay thế giới. Kế hoạch luôn thay đổi vì chưa làm gì thì đã có một ý tưởng mới hay hơn, tốt hơn. Hoặc có làm thì thường bỏ cuộc sau 5 phút vào trận đấu vì thực tế thị trường không tươi đẹp như trên giấy tờ hay các khẩu hiệu.
Nói chung, họ thích nhàn (không muốn nhận là lười biếng) và coi đây là một triết lý sống khôn ngoan. Nếu nhờ chút mánh mung mà kiếm được tiền hay quyền, họ sẽ coi họ là đỉnh cao của xã hội. Nói phét, nổ bậy… trong các bàn tiệc nhậu nhẹt be bét là một thói quen rất dễ nhận ra.
Nhiều người nghèo khác thì lười nhưng thích ra dáng trầm uất, bất cần đời… hay khơi động lòng thương hại của người khác. “Xin-cho”, “Ăn ■■■ quá khứ”… là những hành xử phổ thông của các nhóm nghèo này.
5.Chọn bạn nghèo:
Một châm ngôn thông dụng của Âu Mỹ là “Bạn cho tôi biết thu nhập của 5 người thân thiết nhất trong đời bạn, và tôi sẽ tính ra con số thu nhập trung bình của bạn”.
Á Đông thì rõ ràng hơn, “Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng”.
Tôi nhớ những ngày còn trẻ, tôi hay la cà cùng bạn bè ở quán cà phê, quán rượu, garage nhà hàng xóm. Chúng tôi miên man mơ mộng và nói về những tương lai khi chúng tôi giúp nhau giàu có để trả hận đời. Một ngày, tôi chợt nhận ra là tất cả bạn này đều nghèo rớt mồng tơi như tôi. Tụ họp ngày ngày với nhau, tôi chắc chắn tương lai duy nhất của chúng tôi là sẽ trở thành những ông già nghèo rớt mồng tơi.
Sau khi nhận ra chân lý, tôi dứt khoát rời bỏ đám đông “tình nghĩa” này đề đi tìm cho mình một tương lai khác.
Qua những trải nghiệm và suy nghĩ của mình, tôi đúc kết 5 nguyên nhân cốt lõi trên mà tôi cho rằng đang cột chặt bạn với cái nghèo. Tôi có thể sai, tôi còn nhiều thiếu sót, tôi có nhiều định kiến chủ quan… Có lẽ vậy. Nhưng đây là kết luận của một người đã từng rất nghèo, rất ngu và biết thay đổi kịp thời.
6.Quốc gia nghèo
Một điều nữa. Khi chia sẻ với nhau, nhiều bạn có gởi tôi những cuốn sách, những bài khảo luận về đề tài “lý do khiến một quốc gia nghèo”. Có những lý thuyết rất cao siêu từ tháp ngà hàn lâm (vì chúng làm tôi ngủ thật ngon sau vài trang), có những khôn ngoan rất dễ hiểu (như các bài viết hay phát ngôn của Warren Buffett). Tuy nhiên, tôi cho rằng 5 lý do khiến một cá nhân nghèo như tôi đã trình bày, cũng rất giống 5 lý do cốt lõi khiến một quốc gia nghèo.
Văn hóa Á Đông thường chê trách về chuyện “giàu đổi bạn, sang đổi vợ”. Tôi không dám nói về chuyện vợ chồng vì sẽ bị ném đá, ngay tại nhà. Nhưng nếu có những ông bạn suốt ngày cứ ca tụng chuyện nghèo, tôi sẽ không ngần ngại tránh xa. Họ độc hại hơn các hóa chất trong thực phẩm của Trung Quốc. Lỡ ăn nhầm, vẫn có thể vào bệnh viện bơm ruột. Nhưng nếu tư duy nghèo đã ăn vào trí não và xương tủy, thì cả cuộc đời trở thành lãng phí.
…
TS.Alan Phan
Trích từ “Góc nhìn Alan về xã hội” thuộc Bộ di sản Alan Phan
Ở đâu có thanh khoản, ở đó có con đường. Lưu ý 10 chữ vàng này có thể cứu anh chị giảm, tránh được khủng hoảng.
Đây là kim chỉ nam cho tất cả các nhà đầu tư giai đoạn này.
Có rất nhiều người đã phân tích về các nguy cơ. Cũng rất nhiều người nói về các cơ hội.
Trong đầu tư, lạc quan hưng phấn quá hay run rẩy sợ hãi quá đều dở.
Trong tất cả các bài viết, mình đều đề cao thanh khoản. Nó vừa là một phần tạo nên một bất động sản an toàn, cũng vừa quyết định có thể có lợi nhuận hay không.
Rất nhiều cha chú của mình mua phải bất động sản lâu hoặc không thể thanh khoản được. Và khiếp đến già khi nhắc đến bất động sản. Mình rất hiểu, thương. Mà rõ ràng, đó là những người học giỏi, chăm chỉ, cũng nhiều mối quan hệ tốt.
Sau này, mình cố gắng đúc rút ra những bài học qua những hình tam giác, thật dễ hiểu để chia sẻ. Bởi, mình thấy rất rất nhiều người xung quanh không dễ dàng hiểu được các lý thuyết của các chuyên gia.
Còn rất nhiều người làm thực chiến thành công thì hoặc không muốn chia sẻ, hoặc không có khả năng đóng gói thành phương pháp sắc nét và dễ hiểu.
Trở lại, giai đoạn này, cơ hội có rất nhiều, rủi ro cũng lắm. Rủi ro cho tất cả những ai vung tiền mua bừa bãi, và rủi ro bởi 3 lý do chính:
-
Mua bất động sản pháp lý chưa chắc chắn: không sổ, tranh chấp, quy hoạch, lỗi phong thủy (cái này đã nói nhiều song nhắc lại có lẽ không thừa).
-
Mua bất động sản giá đã cao do bị thổi rồi. Mua cao thì dễ nằm đó khó bán lắm. Nên nhớ, có những cha chú của mình mua BDS năm 2011 đến 10 năm sau mới bán lại được bằng giá mua.
Không phải cứ mua là thắng đâu. Đó là một góc nhìn mù quáng và ngây thơ.
- Mua bất động sản ít giá trị thực: trong bộ phương pháp của mình, bất động sản đó có thể bán lại được ngay. Tầm nhìn để tăng giá tối đa là 3 năm, và sau 1 năm có thể lãi được 30%.
Vì sao mình tự tin như vậy? Vì thay bởi mua xong để đó chờ lên giá, thì mình nhảy vào cải tạo và làm 6 hạng mục để tăng giá trị cho bất động sản.
Từ bao giờ chúng ta được nhồi tư duy mua để đó và tự X3 X5 tiền vậy nhỉ? Người lớn còn mong không làm mà có ăn, thì làm sao dạy được trẻ con là phải chịu khó hoc và lao động chăm chỉ?!
Mình cho rằng đây là một tư duy cực kỳ nguy hiểm. Cũng không nên thần tượng tung hô những người kiếm được tiền nhanh mà không tạo ra giá trị tương xứng.
Chốt lại, cơ hội hay rủi ro xuất phát từ lựa chọn của từng người. Chọn pháp lý an toàn, mua giá tốt, có giá trị sử dụng, mua xong làm cho BDS đó có giá trị sử dụng. Thì khó BDS nào không bán được, và kiểu gì cũng lãi.
Còn thích X tiền, mua mạo hiểm, đi xa bờ, mua BDS khỉ ho cò gáy, và không chịu/không có năng lực tạo giá trị cho BDS, thì sẽ luôn đầy rủi ro.
Vài lời chia sẻ đầu tuần, mong các anh chị hết sức cẩn trọng nhé.
Và nếu có một câu thì vẫn sẽ là: ở đâu có thanh khoản, ở đó có con đường. Cứ bám chắc theo kim chỉ nam ấy mà đi, thì rủi ro sẽ ít lại và có thể đi được bền vững.
Chúc anh chị một ngày vững vàng, sáng suốt và bớt tham khi lựa chọn đầu tư.
(D.D.L)
Khi không có tiền, bạn không chỉ nghèo – bạn trở nên dễ thỏa hiệp. Và sự thỏa hiệp nguy hiểm nhất không phải là với thế giới, mà là với chính mình.
Thiếu tiền không chỉ làm bạn đói, không chỉ khiến bạn bị từ chối một món hàng, một chuyến đi, hay một cơ hội. Thiếu tiền bào mòn thứ sâu hơn: tiêu chuẩn sống của bạn. Nó khiến bạn từ bỏ thứ mình từng tin là không thể nhượng bộ. Nó dạy bạn cách “tạm chấp nhận” những điều mà trước đây bạn từng tuyên bố sẽ không bao giờ chạm tới. Và qua thời gian, nó khiến bạn quên mất điều mình từng thật sự muốn.
Không ai gục xuống chỉ vì đói. Người ta gục xuống vì từng lớp thỏa hiệp nhỏ tích tụ trong im lặng – cho đến khi giấc mơ của họ không còn tiếng nói. Bạn nghĩ mình chỉ tạm gác một thứ vì “chưa đủ điều kiện,” nhưng rất nhanh thôi, cái “tạm” ấy hóa thành trạng thái thường trực. Bạn bắt đầu chọn công việc mình không tin, giữ mối quan hệ mình không cần, sống trong lối mòn mà bạn biết rõ là sai – chỉ vì bạn không có đủ lực để kháng cự.
Đừng tưởng thiếu tiền chỉ là thiếu tài sản. Thiếu tiền lâu ngày là một dạng rò rỉ nội tâm. Nó khiến bạn buộc phải đóng vai an toàn để sinh tồn, và trong quá trình ấy, bạn đánh mất cảm giác về giá trị của chính mình.
Bạn không còn mơ điều lớn. Bạn mơ điều vừa đủ. Không còn đòi hỏi điều xứng đáng. Chỉ cần thứ có thể trả góp. Bạn không còn lên kế hoạch dài hạn. Bạn sống bằng từng phép tính ngắn: trả nợ – xoay sở – cố gắng không gãy. Và một khi tâm trí bị đặt trong chế độ sinh tồn đủ lâu, nó không còn tin rằng mình có quyền chọn lựa.
Nhưng nghịch lý nằm ở đây: chính khi không có gì trong tay, bạn lại cần tỉnh táo hơn bao giờ hết. Vì lúc đó, bất kỳ thỏa hiệp nào cũng có sức nặng gấp đôi. Và nếu bạn không tự vạch ra ranh giới rõ ràng cho bản thân – những điều không được phép chạm tới dù bất kỳ giá nào – thì bạn sẽ từ từ rơi vào trạng thái đánh đổi mà không còn cảm giác là mình đang đánh đổi.
Không có tiền là tình huống. Nhưng từ bỏ điều cốt lõi để tồn tại – đó là sự tha hóa. Và một khi bạn quen với việc bán rẻ điều mình từng tin là thiêng liêng, bạn sẽ không còn đủ sức để mua lại chính mình.
(TLHTTCX)
Có thứ càng coi thường, càng dễ mất. Và ba điều sau chính là nền tảng của một đời người.
Thứ nhất: Sức khỏe.
Nhiều người chỉ biết giữ khi đã mất.
Thân không khỏe, ý chí yếu đi, cơ hội có sẵn cũng không còn đủ sức nắm lấy.
Người trưởng thành phải biết bảo vệ thân – trước khi bảo vệ ước mơ.
Thứ hai: Sự bình an trong tâm.
Không phải người ít có mới nghèo, mà người không biết đủ mới khổ.
Ai đặt mình vào cuộc so sánh liên tục thì cả đời không thấy đủ.
Tâm càng đơn giản, cuộc đời càng rộng mở.
Thứ ba: Sự điềm tĩnh trong khí chất.
Một cơn nóng nảy có thể phá hỏng điều xây nhiều năm.
Người biết kiểm soát cảm xúc luôn sáng suốt và được tôn trọng.
Trong đối nhân xử thế, nhu hòa không phải yếu đuối – mà là sức mạnh của người hiểu mình.
Thân vững – tâm tĩnh – khí hòa.
Đó không chỉ là phúc, mà còn là năng lực sống đúng và sống sâu.
D.B.D
Stop loss quá gần là nguyên nhân chính khiến hầu hết các trader không kiếm được tiền!
Tại sao?
Vì trước khi một lệnh đi đúng hướng, giá thường có xu hướng đi ngược lại để loại bỏ những người đặt stop loss quá chặt chẽ.
Thị trường không muốn bạn thắng và họ biết rõ bạn sẽ đặt stop loss ở đâu.
Nếu bạn tự tin vào lệnh của mình, đừng đặt stop loss quá sát! Hãy để một khoảng rộng hơn để lệnh của bạn có “không gian thở”, tránh bị quét stop loss và bị loại khỏi cuộc chơi quá sớm.
S.t
Một ngày cuối tuần, tôi và vài bạn cùng lớp hẹn nhau đi leo núi. Khi tôi đang nghiên cứu làm sao để bắt xe buýt đến đó, một người bạn trong lớp bảo: “Đừng kiểm tra nữa, đợi chút lái xe của bố tớ sẽ đến đón chúng ta”.
Một lát sau, một chiếc xe Mercedes đen dừng tại ký túc xá, bạn học đó niềm nở gọi chúng tôi lên xe. Vẻ mặt của cô ấy vui vẻ tự nhiên, không phô trương khoác lác.
19 tuổi - Lần đầu tiên trong đời tôi được ngồi xe Mercedes. Vào lúc đó, lần đầu tiên, tôi nhận ra sự khác biệt giữa người với người.
Quê tôi là một vùng đất hẻo lánh. Chúng tôi thường nói tên huyện vì huyện lớn hơn, nhiều người biết đến hơn.
Vào năm 2005, chúng tôi không có lấy một chiếc xe. Từ làng chúng tôi đến thị trấn, tôi phải đi bộ hơn 20 phút. Từ thị trấn lên huyện, ngồi xe hết 5 ngàn. Từ huyện lên thành phố, đi xe buýt, khoảng 25 ngàn.
Khi tôi lên thành phố học đại học, tôi thường di chuyển bằng xe buýt. Tôi không bao giờ dám gọi taxi, mặc dù giá taxi hồi đó khá rẻ.
Sau khi đi leo núi, xe chở chúng tôi đi mua sắm quần áo. Họ rất rành những thương hiệu nổi tiếng, tôi lại như lạc vào khu rừng rộng lớn, bối rối, ngượng ngùng.
Bạn học gọi tôi vào thử quần áo, tôi vội vã vẫy tay: “các cậu cứ thử đi, tớ giữ túi giúp cho”.
Sau đó, chúng tôi lại đến KFC. Các bạn mua khoai tây chiên, bánh tart trứng, gà chiên, coca… Còn tôi không mua bất cứ thứ gì, lặng lẽ lấy ra một cái bánh mì mua lúc sáng.
Đồ bán ở đây quá đắt, một tháng tôi chỉ có 300 ngàn sinh hoạt phí, vậy nên phải tiết kiệm.
Bạn cùng lớp thấy tôi lấy bánh mì ra ăn, cô ấy lấy một chai nước ngọt lặng lẽ đưa nó cho tôi.
Khi sinh viên trong ký túc xá luyện nghe tiếng Anh bằng máy MP3, tôi chỉ có thể tranh thủ thời gian không có tiết học để đi đến phòng máy tính luyện tập. Bởi vì nếu mua một chiếc MP3 sẽ tốn 200 ngàn, tháng đó tôi sẽ đói.
Khi các bạn cùng lớp lên kế hoạch kỳ nghỉ hè sẽ đến lớp đào tạo tiếng Anh, luyện thi IELTS và rèn luyện các kỹ năng mềm, tôi lại lặng lẽ thu xếp hành lý và bắt hai chuyến xe buýt đến nhà hàng làm thêm. Mặc dù tiền lương mỗi tháng chỉ có 600 ngàn, nhưng đối với tôi lại đủ 2 tháng sinh hoạt phí.
Khi sinh viên tích cực tham gia vào các câu lạc bộ khác nhau để mở rộng kiến thức, tập kỹ năng thuyết trình, và tích lũy kinh nghiệm cá nhân, tôi lại dùng thời gian đó để chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ. Mỗi học kỳ, tôi phải cố hết sức để trở thành thủ khoa, vì chỉ với cách này tôi mới có thể nhận được học bổng để không phải lo lắng về học phí của mình trong năm tới.
8 triệu, đối với một số trẻ em thành phố, nó có thể chỉ là một chuyến đi chơi nước ngoài, một chiếc máy tính xách tay, nhưng đối với tôi, nó là mấy tấn gạo, là mấy trăm túi đậu phộng, là một số tiền cực kỳ, cực kỳ lớn.
Lúc còn nhỏ, tôi thắc mắc với cha: tại sao gia đình chúng tôi khó khăn như vậy, trồng rất nhiều lúa, nhưng vẫn nghèo, còn nhà hàng xóm dường như không trồng cây, dựa vào cờ bạc, làm một số việc “nhẹ nhàng”, nhưng thường có thịt để ăn.
Cha tôi trả lời rằng, mỗi người có một con đường không ai giống ai.
Mọi người đều có khả năng kiếm tiền, chúng tôi kiếm không được những khoản tiền dễ dàng ngoài kia, chỉ có thể cực khổ trồng trọt, làm bao nhiêu hưởng bấy nhiêu. Miễn là chúng tôi làm việc chăm chỉ, cố gắng học hành thì sẽ không nghèo mãi được.
Hơn 20 năm trôi qua, những lời của cha tôi hằn sâu trong tâm trí và hình thành nên giá trị quan của tôi: “Phải làm việc đàng hoàng đến nơi đến chốn, không thể làm việc trái lương tâm để trục lợi”.
Tôi không cố ý so sánh nhưng bối cảnh xã hội thực sự đã khiến lứa 7x, 8x chịu nhiều cực khổ, vất vả hơn so với lứa các cháu sau này.
Ngày xưa cực khổ đã hình thành phẩm chất cho chúng ta về sự kiên trì, kiên cường, khả năng chịu đựng khó khăn, không sợ bẩn thỉu và mệt mỏi, nó cũng mang lại cho chúng ta những yếu điểm như tự ti, bảo thủ, ngại giao tiếp.
Xã hội hôm nay thay đổi nhanh đến mức chênh lệch không còn là điều dần dần, mà đôi khi chỉ là một đêm.
Một bài viết được 100.000 lượt thích, một video bất ngờ nổi tiếng, một thương vụ đúng lúc… và ai đó bước sang một thế giới mới.
Trong khi đó, người khác vẫn bước từng bước nhỏ, trả từng hóa đơn, làm thêm giờ để bù chi phí sinh hoạt.
Khoảng cách không chỉ đến từ tiền bạc, mà từ tốc độ mà cuộc sống hiện đại cho phép mỗi người thay đổi vị trí của mình.
Và khi tốc độ trở thành đặc quyền, những tâm hồn chưa kịp trưởng thành dễ bị cuốn vào ảo giác thành công nhanh, tiền đến dễ, danh vọng ngắn hạn.
Đó cũng là lý do nhiều người trẻ rơi vào vay nóng, đánh bạc, tiêu dùng bốc đồng - không hẳn vì họ “sa ngã”, mà vì họ chưa đủ nền tảng tâm lý để đối diện áp lực chênh lệch.
Những bài học tôi mang theo sau 13 năm
Đến hôm nay, tôi không còn ăn bánh mì trong KFC nữa; tôi dẫn con mình vào đó một cách bình thản.
Tôi không còn đắn đo giữa MP3 và tiền ăn; tôi có thể mua chiếc laptop mới nhất mà không cần tính toán.
Nhưng điều thay đổi lớn nhất không phải thu nhập.
Mà là tâm thế.
Tôi hiểu rằng:
Xuất phát điểm tạo ra bất bình đẳng, nhưng phản ứng tâm lý mới quyết định hành trình. Trưởng thành là khi ta không còn so mình với người khác, mà so với chính phiên bản cũ của mình.
13 năm trước tôi thu mình trong một góc quán ăn nhanh.
13 năm sau tôi đủ bình thản để đứng giữa bất cứ nơi đâu mà không thấy mình bé nhỏ.
Điều cuối cùng: ta không chọn được điểm xuất phát, nhưng có thể chọn điểm tựa cho thế hệ sau
Cha tôi từng nói: “Không có đồng tiền dễ dàng nào mà không phải trả giá. Cứ làm đúng, rồi con sẽ đến được nơi của con.”
Lúc ấy tôi không hiểu hết. Nhưng giờ, khi nhìn lại quãng đường dài, tôi biết đó là nền tảng vững nhất mà cha tôi - một nông dân chăm chỉ có thể trao cho một đứa trẻ.
Và đó cũng là điều tôi muốn trao lại cho con mình:
Không phải chiếc xe sang, hay căn nhà lớn, mà là năng lực đứng vững trước chênh lệch;
là không chùn bước khi thấy mình nhỏ bé;
là khả năng bước tiếp ngay cả khi thế giới đổi thay quá nhanh.
Vì cuối cùng, ý nghĩa của nỗ lực không phải là đổi đời cho riêng bản thân,
mà là mở rộng biên giới tinh thần cho thế hệ sau.
Đó mới là cuộc thăng hạng bền vững nhất của một con người.
(Sưu tầm)
CÂU CHUYỆN CỦA MỘT NGƯỜI TỪNG ĐI TÌM “CHÉN THÁNH” TRONG TRADING
Ngày trước, tin rằng ở đâu đó ngoài kia, có một hệ thống giao dịch thắng 80–90%.
Chỉ cần tìm được nó, mình sẽ đổi đời.
Thế là mình lao vào học.
Ai khoe lợi nhuận cao – mình học.
Ai nói có “bí kíp” – mình mua.
Test hết hệ này sang hệ khác.
Và kết quả thì chỉ có một thứ tăng đều: Số lần thất vọng.
Sau rất nhiều lần cháy tài khoản, có một buổi tối mình ngồi nhìn lại lịch sử giao dịch của mình.
Mình chợt nhận ra một điều khiến mình… lặng người:
không thua vì hệ thống dở.
thua vì đang dùng hệ thống của người khác để giao dịch còn cảm xúc là của chính mình.
Mỗi người có một nhịp tim khác nhau.
Có người chịu được rủi ro lớn, có người chỉ cần âm vài % đã mất ngủ.
Có người hợp trade nhanh, có người chỉ hợp ngồi chờ thật lâu.
Vậy mà mình lại cố sống trong nhịp giao dịch của một người khác.
Từ hôm đó, mình đổi cách tiếp cận.
Mình không còn đi săn “chén thánh” nữa.
Mình bắt đầu ghi lại từng lệnh mình vào, vì sao vào, vì sao sợ, vì sao tham, vì sao cắt non.
Vài trăm lệnh trôi qua…
Mình dần hiểu mình hợp kiểu thị trường nào, ghét kiểu nào.
Hiểu lúc nào đầu mình tỉnh nhất.
Hiểu khi nào cảm xúc bắt đầu phá hỏng mọi thứ.
Và rồi, hệ thống của mình hình thành một cách rất tự nhiên. Nó đủ để:
Ngủ ngon
Không còn run tay khi vào lệnh
Và không còn phụ thuộc vào “kèo” của bất kỳ ai
Bây giờ, mỗi khi ai hỏi:
“Anh ơi, hệ thống nào tốt nhất?”
Mình chỉ cười và nói:
Hệ thống tốt nhất là hệ thống khiến em không tự phản bội chính mình.
Nếu anh em đang đọc đến đây, có thể anh em cũng đang trên hành trình đó.
Chúc anh em sớm tìm được hệ thống mang đúng nhịp tim của chính mình.
Không cần thắng to.
Chỉ cần sống sót đủ lâu – tiền sẽ tự đến.
(N.T)
MỘT NGÀY NÀO ĐÓ BẠN PHẢI CẢM ƠN NHỮNG GIAN KHỔ MÀ MÌNH ĐÃ TRẢI QUA.
Một người đàn ông quyết định từ bỏ cuộc đời của mình. Vì thế, anh ta đi vào trong rừng rậm để nói chuyện một lần cuối cùng với Thượng đế.
Anh hỏi: “Thượng đế, ngài có thể cho con một lý do để con không từ bỏ cuộc đời này được không?”
Câu trả lời của Thượng đế khiến anh chấn động: “Con hãy nhìn xung quanh một chút, con có thấy cây dương xỉ và cây tre kia không? Sau khi ta gieo hạt giống của chúng xuống đất, cho chúng ở trong cùng điều kiện ánh sáng và hơi nước, cây dương xỉ rất nhanh đã đâm chồi nảy lộc, lá xanh rậm rạp che phủ mặt đất. Nhưng hạt giống cây tre vẫn không có biến đổi gì.
Năm thứ hai, cây dương xỉ ngày càng rậm rạp, trong khi hạt giống cây tre vẫn y nguyên như vậy. Đến năm thứ ba, cây tre bắt đầu nảy mầm, nhưng nó quá nhỏ bé so với cây dương xỉ. Nhưng chỉ 6 tháng sau, cây tre đã có thể cao tới 3m, hoàn toàn bỏ lại cây dương xỉ ở dưới chân của mình”. Trên thực tế, trong 3 năm đầu tiên, rễ tre kéo dài hàng mét trong đất.”
Làm người làm việc cũng tương tự như vậy. Đừng lo lắng những nỗ lực của bạn tại thời điểm này không được đền đáp, bởi vì những thứ bạn bỏ ra đang là nền tảng vững chắc cho bạn sau này, như rễ tre vậy.
Đời người phải có tích lũy, có bao nhiêu người đã không thể kiên trì như tre chờ đến ngày có thể vượt qua 3 cm?
Giá trị là gì?
Hai cây tre giống nhau, một cây dùng làm sáo, một cây dùng làm giá phơi đồ.
Một hôm, cây dùng làm giá phơi đồ mới hỏi cây dùng làm sáo: “Tại sao chúng ta sinh ra cùng một nơi, đều là tre trên núi. Nhưng tôi mỗi ngày đều phải dãi nắng dầm mưa, còn bạn lại rất đáng tiền?”
Sáo trả lời: “Bởi vì bạn chỉ chịu một nhát dao khi bị chặt ra, còn tôi đã trải qua hàng ngàn nhát dao, được người ta chế tạo cẩn thận”.
Giá phơi quần áo chỉ biết im lặng.
Đời người cũng như vậy, nếu có thể chịu được cực khổ, cô đơn, cọ xát vào thực tế, dám đảm đương và đứng lên chịu trách nhiệm cho cuộc đời mình, cuộc sống mới có giá trị.
Khi nhìn thấy vinh quang của người khác, bạn không cần phải ghen tức, bởi vì người khác trả giá nhiều hơn bạn.
Thật ra trên thế giới này có rất nhiều người thông minh, nhưng lại có quá ít người có thể kiên trì đến cuối cùng, thế nên số người chiến thắng chỉ là số ít.
Sống trên đời, không cần tiếc nuối vì những chuyện đã trải qua, việc tốt mang đến hạnh phúc, việc xấu mang lại kinh nghiệm, mọi chuyện đều là hảo sự, giúp bạn ngày càng trưởng thành hơn.
Và bạn cũng đừng sợ hãi nhé, bởi vết thương rồi sẽ lành. Hãy dùng thất bại đổi lấy sự từng trải, dùng khó nhọc để bước đi thêm kiên cường, rồi một ngày nào đó bạn sẽ cảm kích những gian khổ mà mình đã trải qua.
Sưu tầm.


















