BCG – đi cùng doanh nghiệp trên hành trình tới VN30

Đây cũng là lần đầu Samsung trao vị trí lãnh đạo cao cấp như vậy trên toàn cầu!

Samsung Việt Nam vừa ghi nhận một cột mốc quan trọng khi ông Nguyễn Hoàng Giang, người đã có 15 năm gắn bó cùng tập đoàn, được bổ nhiệm làm Phó tổng giám đốc Samsung Electronics Việt Nam Thái Nguyên (SEVT).

Đây là lần đầu tiên một nhân sự người Việt giữ vị trí lãnh đạo cấp cao tại pháp nhân sản xuất của Samsung ở Việt Nam, đồng thời cũng là trường hợp đầu tiên trên toàn cầu tại mảng sản xuất điện thoại thông minh của Samsung.

Ông Nguyễn Hoàng Giang gia nhập Samsung Electronics Việt Nam (SEV) từ năm 2010. Chỉ sau ba năm, ông đảm nhiệm vai trò Giám đốc Bộ phận Sản xuất điện thoại thông minh tại SEV trong giai đoạn 2013 đến 2014.

Từ năm 2015 đến nay, ông tiếp tục giữ các vị trí quan trọng tại SEVT như Giám đốc Bộ phận Sản xuất linh kiện và Giám đốc Bộ phận Công nghệ tạo màu sản phẩm.

| Theo: Báo Chính phủ

N. D.T

10% tài sản, tương đương 200 triệu đồng, sẽ được trích lập riêng để làm quỹ dự phòng và bảo vệ tài chính.
Khoản này cần được tách riêng hoàn toàn khỏi danh mục đầu tư. Quỹ dự phòng nên được chia nhỏ và [gửi ngân hàng] ở kỳ hạn ngắn 1 hoặc 6 tháng để đảm bảo tính thanh khoản nhưng vẫn tối ưu hóa nguồn vốn. Đây là “tấm đệm an toàn” giúp gia đình không phải rút vốn đầu tư khi xảy ra tình huống đột xuất.

20% tài sản, tương đương 400 triệu đồng, nên được dành cho tài sản phòng thủ như tiền gửi ngân hàng hoặc [trái phiếu doanh nghiệp] do các tổ chức uy tín phát hành.
Khoản này đóng vai trò như “vành đai an toàn” giúp gia đình duy trì thanh khoản và ổn định tâm lý trong những giai đoạn thị trường biến động.

60% tài sản, khoảng 1,2 tỷ đồng tiếp theo, nên được phân bổ vào nhóm tài sản cân bằng như [chứng chỉ quỹ] mở trái phiếu hoặc đất, nhà ở đô thị có pháp lý rõ ràng.
Đây là phần trụ cột của danh mục, mang lại mức lợi nhuận kỳ vọng từ 8-12% mỗi năm mà không đòi hỏi mức rủi ro quá lớn.

10% còn lại cần được đầu tư vào các lớp tài sản tăng trưởng như chứng chỉ quỹ [cổ phiếu] hoặc [ETF].
Mặc dù biến động cao hơn, đây là nhóm tài sản có khả năng giúp danh mục duy trì sức bật và theo kịp lạm phát trong dài hạn.

Với cấu trúc danh mục như trên, gia đình có thể bảo vệ được nền tảng tài chính hiện tại, vừa tạo động lực tăng trưởng cho giai đoạn 10-15 năm trước hưu trí, đảm bảo mỗi quyết định hôm nay đều đưa anh, chị tiến gần hơn tới một tuổi hưu an tâm và chủ động.

https://nguoiquansat.vn/bcg-energy-bge-quyet-tam-tai-co-cau-nhung-buoc-di-nen-tang-mo-duong-cho-tuong-lai-258053.html

90% NHÀ ĐẦU TƯ KHÔNG THUA VÌ THỊ TRƯỜNG. HỌ THUA VÌ… CHÍNH MÌNH.

Trên thị trường, mọi quyết định đều đi qua cảm xúc trước khi đi vào lý trí. Và thứ cảm xúc “đáng sợ nhất” không nằm ở bảng điện — mà nằm ngay bên trong chính bạn.

Con người sinh ra với bản năng sinh tồn. Sợ hãi xuất hiện bất kỳ lúc nào: một nhịp tim lệch, một hơi thở gấp, một cú giật mình trước cây nến đỏ bất ngờ. Chỉ cần tài khoản đỏ vài phần trăm, não lập tức chuyển sang chế độ “nguy hiểm”, bóp méo toàn bộ sự tỉnh táo mà bạn vẫn nghĩ mình kiểm soát được.

Ngay cả người có bản lĩnh thép cũng có giây phút hành động ngớ ngẩn chỉ vì… sợ mất tiền.

Và mỗi khi danh mục rung lắc, cảm xúc không chỉ xuất hiện — mà bùng nổ:

Sợ → bán non

Tham → mua đuổi

Hy vọng → giữ lỗ

Đó là bản chất con người. Không tránh được. Chỉ có nhận diện – hiểu – và kiểm soát.

TẠI SAO NHIỀU NHÀ ĐẦU TƯ THUA LỖ?

Vì họ kết bạn sai người: HY VỌNG.
Hy vọng trong chứng khoán là liều thuốc giảm đau tạm thời, nhưng tác dụng phụ thì ai cũng biết:
Làm mờ lý trí
Kích hoạt lòng tham
Nới rộng nỗi sợ

Đặt một lệnh → Hy vọng xuất hiện ngay lập tức.
Đó là phản xạ sinh tồn của con người.
Nhưng trên thị trường, hy vọng không phải chiến lược — nó là cái bẫy.

SỰ THẬT ĐƠN GIẢN:
Thị trường không quan tâm cảm xúc của bạn.
Thị trường không bao giờ sai — chỉ có nhà giao dịch sai.

Mỗi biến động đều có nguyên nhân. Giá tăng không vì bạn vui. Giá giảm không vì bạn buồn. Thị trường vận động theo dòng tiền, chu kỳ, kỳ vọng vĩ mô, lợi nhuận doanh nghiệp — không phải theo “ước nguyện” của bạn.

HÃY TƯỞNG TƯỢNG…
Thị trường như một bàn Roulette khổng lồ.
Viên bi chạy theo quỹ đạo vật lý, không chạy theo hy vọng của người đứng ngoài bàn.

Một nhà đầu tư đứng đó cầu nguyện.
Một người khác thì sợ.
Một người tham muốn nó rơi đúng ô mình đặt.

Nhưng viên bi không thay đổi hướng vì cảm xúc của bất kỳ ai.
Thị trường cũng vậy.

THÔNG ĐIỆP CUỐI:
Dù bạn hy vọng điều gì, kết quả vẫn là kết quả.
Và trách nhiệm cuối cùng không thuộc về thị trường —
mà thuộc về chính bạn, người bấm nút.

Khi bạn kiểm soát được cảm xúc, bạn mới thực sự bước vào thị trường.
Còn khi cảm xúc điều khiển bạn — thị trường sẽ thu học phí ngay lập tức.

(N.V.T)

Đá bóng mà cho vui hay khoẻ thì là chơi thể thao. Nhưng đá bóng mà được trả lương, được chuyển nhượng, thì đó là nghề.
Hát cho nhau nghe thì là giải trí, nhưng bán vé thì là ca sĩ. Làm kinh doanh với tâm thế bán ít cũng không sao thì là thú tiêu khiển, còn đã chọn làm nghề nghiệp thì phải đặt mục tiêu doanh số ngày, doanh số tuần, tháng, năm.

Nhiều bạn chọn bán buôn để mưu sinh mà cả ngày không có đơn vẫn thấy OK, không xây dựng team đội nhóm gì mà vẫn OK thì tui chưa hiểu.
Làm kinh tế là phải bán hàng mỗi ngày, nâng lên mức chuyên nghiệp.
Quan điểm của tui là đã chọn làm nghề gì thì phải chuyên nghiệp nghề đó.
Như hồi trẻ, tui có nhiều con đường để đi, vì có khả năng làm nhiều thứ. Viết lách cũng được, diễn viên cũng được, nhà báo cũng được, làm khoa học cũng được (tui từng đoạt giải SV nghiên cứu khoa học cấp bộ và nằm trong danh sách xét duyệt học bổng AUSAID đi Úc học thạc sĩ) nhưng tui từ chối hết, tập trung bán hàng, gây dựng vốn. Não tui bật lên mode “bán hàng, bán hàng” và cái gì cũng xoay quanh 2 động từ này. Ban đêm ngủ cũng mong dậy sớm để mai đi lên công ty bán hàng thôi.
Để trở thành sale chuyên nghiệp, đầu tiên, tui xây dựng hình thể, ngoại quan.
Thời SV, không rõ ai tiêm nhiễm vào đầu tui là con trai chỉ cần cục xà bông, vừa gội vừa tắm, nên tóc tui cứng như rễ tre, gãi là gàu bay mịt mùng, da thì sần sùi đen đúa, miệng mồm hôi rình, người tong teo trước sau như một. Hồi đó tụi tui nói là mấy đứa ưa chơi thể thao là “đầu óc ngu si tứ chi phát triển”, còn xài dầu gội hay sữa tắm là “đĩ ngựa, là đàn bà”.
Ra trường đi làm, thấy các anh đồng nghiệp từ nước ngoài sang công tác, họ cao to khoẻ mạnh, dáng vẻ cân đối nhanh nhẹn, da dẻ đẹp đẽ thơm tho, xong tui thay đổi quan niệm. Đúng là mình đã bị nhồi sọ cái tào lao. Tui đi tập gym, chơi tennis, uống protein milk, rồi dầu gội dầu xả, sữa rửa mặt sữa tắm, bôi lotion và bột baby powder lên chân để mang vớ vào không hôi, biết dùng lăn nách để tôn trọng người xung quanh chứ “hống hách từ trong nôi” thì không ai chịu được. Tui cũng đi cạo vôi răng định kỳ, uống gói trào ngược dạ dày để trò chuyện thơm tho. Quần áo cũng bắt đầu mua vải xịn may theo ý, hoặc quần jean áo thun xịn xịn dù chỉ là thương hiệu trong nước như May Nhà Bè hay May Khatoco gì đó.
Cật lực trong 6 tháng, tui lột xác. Cái cần to như mông ngực vai thì to, cái cần nhỏ như eo hay mặt thì nhỏ, nên mặc đồ nhìn ưng mắt.
Đi bán hàng, giao diện phải tốt. Người ta nhìn đứa làm sales, đầu tiên phải thấy có cảm tình, muốn nói chuyện đã.
Trí lực thì tui đã đầu tư từ nhỏ, nhưng chỉ là mớ lý thuyết của việc đọc nhiều, giờ muốn tăng trí lực là phải gặp gỡ người lớn tuổi hơn, giỏi giang hơn, thực tế hơn.
Ban đầu tui cũng vụng về vô duyên, như người ta mời ly rượu cũng ngại ngùng không dám uống, rồi sau thấy vô duyên lạc lõng nên quất sạch, sau chủ động mang ly tới bàn khác mời lại. Cay nóng tiêu ớt món nào cũng ăn, người ta ăn được thì mình ăn được, để bán hàng thì phải thích nghi. Ngủ ở đâu cũng được, ghế trong sân bay cũng qua đêm để bay chuyến sáng, ghé nhà dân thì 1 mảnh chiếu nhỏ góc nhà cũng đủ.
Kỹ năng giao tiếp để bán hàng hiệu quả, thì chỉ có 1 giải pháp duy nhất là nên gặp thật nhiều người, nghe thật nhiều, nói lại thật nhiều với họ.
Không có giải pháp khác.

Ngoài ra, tui có 2 tuyệt chiêu là sử dụng vũ khí nụ cười và ánh mắt,…Ai nào thích nghe 2 cái này thì…

(Tony)

múc hôm 24.11.
nay thì đã có màu xanh.

xanh đẹp

Ngày mới bừng nở

Trong nhiều năm đầu đời, ta quen với một mô hình rất đơn giản: đúng là đúng, sai là sai, và luôn có một đáp án chính xác nằm đâu đó chờ ta chọn. Trường học tạo cho ta cảm giác rằng mọi vấn đề đều có lời giải rõ ràng, mọi câu hỏi đều có đáp án trắc nghiệm, và việc của ta chỉ là chọn ô đúng. Nhưng bước vào đời thật, ta mới nhận ra sự thật phũ phàng nhất: phần lớn điều ta gặp không có đúng – sai rành mạch, và nguy hiểm nhất không phải là sai lầm lớn, mà là những lệch nhỏ cứ âm thầm kéo ta chệch khỏi quỹ đạo mà ta không hề biết.

Con người giỏi nhận ra cái sai rõ ràng – một quyết định tệ, một hành động dại, một hệ quả hiển nhiên. Nhưng ta lại vô cùng kém trong việc nhận ra những cái sai “không đủ lớn để báo động nhưng đủ dai để phá đời”. Những thỏa hiệp nhỏ, những niềm tin nghe cũng hợp lý, những lựa chọn “tạm chấp nhận được” chính là thứ bào mòn cuộc sống mạnh hơn bất kỳ sai lầm nào gây scandal. Chúng không tạo tiếng động, không thắp đèn đỏ, và chính vì vậy chúng vượt qua mọi hệ thống cảnh báo của ta.

Đi sâu một chút sẽ thấy lý do. Bộ não được thiết kế để phản ứng với nguy hiểm lớn, không phải nguy cơ nhỏ. Nó chỉ bật cảnh giác khi có biến cố rõ rệt, còn những sai lệch nhẹ nhàng thì bị xem như “vẫn ổn”. Vì vậy, ta cứ sống thêm một ngày mà không thấy hậu quả, rồi thêm một tuần, rồi một tháng, và từ từ ta tin rằng mình đã lựa chọn đúng. Sai lầm của ta không nằm ở quyết định, mà nằm ở cách ta đánh giá nó bằng cảm giác hiện tại thay vì nhìn vào quỹ đạo dài hạn của hành vi.

Muốn trưởng thành, ta phải bỏ thói quen đòi cuộc đời cung cấp đáp án đúng – sai nhanh chóng. Cuộc đời không có đáp án mẫu. Nó chỉ có hệ quả. Thứ duy nhất cho ta biết điều gì đúng không phải là cảm giác tức thời, mà là hướng mà hành vi đó đưa ta đến khi được lặp lại nhiều lần. Cái gì khiến ta tiến bộ chậm mà chắc thường đi kèm khó chịu ban đầu. Cái gì khiến ta sướng ngay lập tức thường thu phí ở cuối đường. Nếu nhìn dài, ta thấy đúng – sai không nằm trong khoảnh khắc, mà nằm trong xu hướng.

Đây là điểm khác biệt giữa người trưởng thành và người mãi loay hoay: người trưởng thành không hỏi “Điều này đúng hay sai?”, họ hỏi “Nếu mình làm điều này 50 lần, cuộc đời mình sẽ trôi về đâu?”.
Khi ta chuyển câu hỏi, ta thay đổi toàn bộ cách nhìn. Ta bớt tin vào biểu hiện bề mặt, bớt bị đánh lừa bởi những gì “ngon ngay”, và bắt đầu đọc được những tín hiệu yếu mà trước đây ta bỏ qua. Dần dần, ta hình thành một năng lực cực kỳ quan trọng: thấy được những sai lệch nhỏ trước khi chúng thành thảm họa.

Phát triển bản thân không phải là tìm những quy tắc để phân biệt đúng – sai tức thì mà là học cách đọc bối cảnh, dự đoán quỹ đạo, và quan sát hệ quả theo thời gian.
Người có năng lực này không cần quá nhiều lời khuyên, vì họ có một cơ chế nội tại để kiểm tra mọi lựa chọn. Và khi bạn có cơ chế đó, bạn không cần cuộc đời đưa đáp án; bạn tự nhìn ra đáp án của mình.

S.t

Thử múc DDV tầm giá 26-27 xem sao nhỉ.

Tôi tên là Ruth, 72 tuổi. Và hôm qua, tôi bỗng trở thành “đối tượng cần theo dõi”… trong mắt chính con gái mình.

Không phải vì tôi bệnh.
Không phải vì tôi lẫn.

Mà vì tôi đã… rút sạch toàn bộ tiền tiết kiệm của mình. Từng xu một.

Con gái tôi, Jessica, phó chủ tịch ở Thung lũng Silicon, nghĩ rằng tôi đã mất trí. Nó báo sẽ bay từ California về để làm một thứ mà nó gọi là “can thiệp khẩn”.

Nó không hiểu rằng… tôi vừa hồi sức cho chính cuộc đời mình.

Suốt 45 năm, tôi là Ruth — y tá trưởng khoa cấp cứu ở bệnh viện St. Jude’s. Cả cuộc đời tôi ngập mùi thuốc sát trùng, cà phê cháy và tiếng rên rỉ tuyệt vọng. Tôi từng nắm tay bệnh nhân, ép tim đến gãy cả xương sườn, báo tin dữ đến mức không còn nhớ nổi bao nhiêu lần.
Thế giới của tôi là hỗn loạn, và tôi biết cách xử lý nó.

Rồi tôi nghỉ hưu.
Sáu tháng sau, chồng tôi — Frank — mất. Và sự im lặng ập xuống như nuốt chửng tôi.

Jessica là người tốt. Nó chỉ… quá “hiệu quả”. Nó quản lý cả đội kỹ sư chuyên tạo ra app để “tối ưu hóa sự kết nối của con người”.
Chỉ có điều, cuộc đời không phải cái bảng Excel để nó gõ vài hàm là xong.

Thế là nó bắt đầu “sửa” tôi.

Nó bán nhà của tôi, chuyển tôi vào một khu dưỡng lão siêu hiện đại tên “Gilded Willow”. Mọi thứ đều là kính và thép bóng loáng. Nhưng tôi thấy mình như bị nhốt trong một cái… chuồng high-tech.

Nó đưa tôi đeo một cái vòng theo dõi nhịp tim, bước chân, nguy cơ té ngã. Nhìn không khác gì vòng quản thúc.
Những năm “vàng” của tôi bị biến thành thời khóa biểu:

10h: thể dục dưới nước
14h: “kích thích nhận thức” (thực ra là chơi Bingo)
17h: ăn tối ít muối

“Mẹ, dữ liệu cho thấy mẹ đang phát triển tốt lắm!” — nó nói qua video call, mắt vẫn nhìn vào một màn hình khác.

Tôi trả lời:
“Jessica, mẹ ‘nghỉ ngơi’ hai năm rồi. Và đó là thứ mệt nhất mẹ từng làm.”

Rồi tia sáng đến.

Hôm đó tôi đi xe buýt — chỉ để cảm nhận được mình đang di chuyển — thì trông thấy cái biển hiệu: “Sunrise Grill”.

Frank đã đưa tôi đến đây trong buổi hẹn đầu tiên của hai đứa hồi 1973. Chúng tôi ăn chung một miếng bánh táo.

Bây giờ, trước quán là biển “Bán gấp”. Bên cạnh còn dán tờ giấy báo điểm vệ sinh bét nhất.

Tôi bước vào. Bên trong trống trơn, chỉ có một cậu trai khoảng 20 mấy tuổi, ngồi gục bên laptop, người tái mét dưới ánh sáng màn hình.

Tôi gõ lên quầy:
“Cái mặt bàn này vi phạm quy định vệ sinh đó.”

Cậu giật mình, đóng laptop lại.
“Dạ… tụi con sắp đóng cửa. Hẳn luôn.”

“Tôi thấy rồi.” — tôi liếc ly cà phê nguội. — “Chủ ở đâu?”

Cậu thở dài:
“Dạ… là con. Ông nội con mở quán này. Ổng… mất rồi.”

“Vì COVID hả?” — tôi hỏi.

Cậu bật cười chua chát:
“Không. Ổng sống qua COVID. Nhưng… tiền viện phí giết tụi con. Con cố giữ quán, cố trả nợ, mà…”
Cậu dang tay như đầu hàng.
Cậu đang cố trả núi nợ bằng… mấy dĩa trứng chiên.

Bản năng của một y tá cấp cứu trỗi dậy. Đây không phải quán ăn xuống cấp. Đây là một ca cấp cứu.

“Tất cả hết bao nhiêu?” — tôi hỏi.

“Dạ??”

“Tổng nợ và giá sang quán.”

Cậu nói ra con số.
Gần bằng đúng số tiền tôi để dành cả đời.

“Tôi sẽ có mặt lúc 6h sáng mai.” — tôi mở sổ chi phiếu. — “Tôi không phải ‘cộng sự’. Tôi là sếp mới của cậu. Giờ thì về ngủ tám tiếng đi. Cậu đang suy thượng thận đấy.”

Cuộc gọi của Jessica sau đó… đúng kiểu phim truyền hình:

“Mẹ LÀM GÌ CƠ?! Đổ hết tiền hưu vào một cái quán ăn? Mẹ biết nó là tài sản rủi ro không?! Nó mất vệ sinh đó! Con sẽ gọi bác sĩ khám lại năng lực hành vi của mẹ — ”

“Jessica, con không thể tối ưu hóa lòng tốt đâu. Mẹ cúp máy đây. Mẹ còn phải cọ cái bếp.”

Và tôi tắt máy.

Tháng đầu tiên thật sự ác liệt. Nhưng đó là kiểu hỗn loạn mà tôi quen xử lý.

Sunrise Grill không chỉ thiếu đầu bếp. Nó thiếu… một y tá trưởng. Mà thứ đó thì tôi quá rành.

Khách cũ bắt đầu quay lại.
Walt, ông cựu chiến binh Việt Nam, lúc nào cũng ngồi một góc, càu nhàu, và chẳng bao giờ ăn hết bánh mì nướng.

Một hôm tôi đem cho ông chén cháo yến mạch.

“Tôi đâu có gọi cái này.” — ông gầm gừ.

“Tôi biết, Walt.” — tôi rót thêm cà phê. —
“Bốn mươi lăm năm làm y tá dạy tôi nhận ra khi nào… hàm răng giả làm đàn ông khó chịu. Ăn đi.”

Ông nhìn tôi qua cái muỗng.
Rồi… ông ăn thiệt.

Còn có Chloe — cô gái trẻ bế con nhỏ, vừa cho bú vừa gõ laptop, mặt thất thần. Cả quán nhìn mà thương.

Tôi bước tới, nhẹ nhàng đóng laptop lại.

“Con có… deadline.” — cô nói như sắp khóc.

“Không.” — tôi chuyển sang giọng y tá trưởng. —
“Con có một đứa bé. Và con đang sốt. Con đang mất nước.”

Tôi bế đứa bé. Nó im ngay, dụi mặt vào vai tôi như được trấn an bởi kinh nghiệm 72 năm.

“Alex!” — tôi gọi lớn.
“Cam vắt và súp gà cho Chloe. Miễn phí.”

Chloe khóc. Kiểu khóc âm thầm của những người phụ nữ nghĩ rằng mình thất bại ở mọi thứ cùng lúc.

Sunrise Grill lúc đó… không còn là quán ăn.
Nó là ca trực của tôi.

Jessica xuất hiện vào một chiều thứ Sáu mưa tầm tã. Trong tay ôm cái iPad như chuẩn bị “giải cứu ai đó”.

“Mẹ, chuyện này dừng ngay. Con đã nói chuyện với luật sư để làm thủ tục giám hộ — ”

Nó dừng lại.

Quán đông kín. Ấm cúng. Tiếng cười. Mùi đồ ăn.
Cuộc sống.

“Đây…” — nó lắp bắp — “…đây là mẹ tôi sao?”

Nó thấy tôi ở bàn cuối.

Chloe ngồi trước mặt tôi, đứa bé ngủ trong địu. Cô ấy đang khóc nhỏ:

“…con thấy mình thất bại, cô Ruth ơi. Con mệt lắm. Con cảm giác như mình làm hỏng mọi thứ…”

Tôi không đưa lời khuyên.
Không có checklist.
Tôi chỉ nắm tay cô ấy — bàn tay già nua 72 tuổi ôm lấy bàn tay run rẩy 25 tuổi.

“Không đâu con.” — tôi nói. —
“Con không thất bại. Con đang chới với. Nghĩa là con vẫn đang cố gắng. Giờ hít thở nào.”

Jessica đứng chết trân.
Những gì nó thấy… là thứ không app, không AI nào đo được.
Không “tối ưu hóa” được.

Nó đi tới quầy.

Alex ngẩng lên:
“Cô dùng gì ạ?”

Jessica nói, mắt đỏ hoe:

“Cho tôi… súp gà. Và một phần bánh táo.”

Trong căn hộ “thông minh” và vô cảm kia, tôi chỉ là một dữ liệu: một “nguy cơ té ngã”, một người cần giám sát.

Nhưng ở đây, trong cái quán nhỏ hỗn loạn này…
tôi có ích.

Người ta bảo già rồi thì nên nghỉ ngơi. Nên an toàn.
Nhưng con tàu nằm im trong cảng thì an toàn thật —
nhưng nó đâu phải sinh ra để nằm yên.

Da tôi nhăn, lưng tôi mỏi —
nhưng tôi chưa bao giờ vô dụng.

Chúng ta không phải đồ bỏ đi chỉ vì tóc bạc.
Không phải đối tượng để “quản lý”.

Chúng ta tự chăm sóc.
Chúng ta vẫn biết nắm tay, biết lắng nghe, biết nấu tô súp cho người cần nó.

Đừng để họ nhốt bạn lại.
Đừng để họ “tối ưu hóa” bạn đến mức biến bạn thành vô hình.

Hãy đi tìm nơi mà bạn còn được cần đến.

Hãy tìm ca trực của chính mình.

St