Hôm qua gặp lại anh bạn oánh chứng chung từ mấy năm trước, nhìn anh tiều tụy hẳn. Hỏi ra thì mới biết, bạn tôi bị cháy tài khoản còn nợ ngân hàng và người thân một khoản tiền khá lớn. Tôi hỏi hiện nay bạn làm gì? thì anh ta hùng hồn tuyên bố : Hận đời đi bán bánh mì, hét lên 4 chữ: bánh mì nóng đây !
Thế còn công việc cũ thì sao ? mình điện thoại hoài mà không được??? Anh bạn trả lời : không đủ ăn vì Lương giống như “chu kỳ” của phụ nữ, tháng đến một lần và gần một tuần thì hết!.
Anh ta nói tiếp : Giàu đổi bạn, sang đổi vợ, vỡ nợ đổi sim thì làm sao gọi được.
Nhấp nhanh ly rượu anh ta tâm sự : mình mới có người yêu và ngay lần gặp đầu tiên mình đã cho cô ta một ấn tượng khó phai : Dù cho một tháng mì tôm, cũng nên hoành tráng cái đêm tỏ tình. Người tình của mềnh :Rạng ngời con gái Bách khoa. Trẻ trung xinh đẹp nết na dịu hiền. Mắt hình viên đạn tiểu liên. Dịu dàng ăn nói có duyên nổ mìn, nói tóm lại là khá xinh và thần kinh ổn định. Và quan trọng hơn là : Em ko cần iPhone. Em ko cần iPad. Em chỉ cần I (ai) Đó quan tâm mỗi ngày ! Em thường tâm sự với mình :Đã 18 mùa lúa trổ bông, vẫn chưa 1 lần ngóng trông ai đó. Và cũng qua từng ấy mùa khoai sọ, vẫn chưa 1 lần này nọ với ai kia.
Hôm trước ghé qua nhà em : Mặt tiền trông chẳng ra gì. Bên trong nội thất tiện nghi bất ngờ . Và càng bất ngờ hơn : Bước đến nhà e, chẳng dám vào. Bố cầm đòn gánh, Mẹ cầm dao. Lom khom ông bác cầm cây giáo. Thêm chú bécgiê cạnh bờ rào. Mình sợ quá chẳng dám vào, nhưng được em động viên : Giang hồ hiểm ác, anh cứ ngơ ngác cho nó lành . Và Sống tốt thì dù có dốt người ta cũng không khinh . Em nói :điều quan trọng nhất là : em iu anh chứ o iu thằng đó. Để đêm về cho nó ngủ chả ngon . Nghe em nói mà mình thầm suy nghĩ : Mấy đời bánh đúc có xương. Mấy đời gái đẹp lại thương trai nghèo , Đời trai nghèo ko xu dính túi, Biết khi nào được xơ múi gái xinh . Nhưng suy nghĩ ấy lại tan biến ngay khi em thủ thỉ bên tai : em iu anh nồng nàn thơm tho, đậm đặc như Comfort 1 lần xả . Ở gần anh em có một cảm giác rất Yomost . Lạnh hết cả sống lưng, mình thầm than thở : Hỏi thế gian có bao nhiêu thuốc bổ? Sẽ chữa lành căn bệnh khổ vì yêu. Yêu cũng khổ, mà không yêu cũng khổ. Trái tim này… chắc phải mổ ra xem . Đang suy nghĩ mông lung, chợt nghe tiếng sét ngang tai : ”Em xin báo cho anh một TIN BUỒN là em đã có TIN VUI” . Trời ơi vậy là : Thế giới vừa mất đi 1 người con gái và vừa có thêm 1 người phụ nữ .
Tợp tiếp một ngụm rượu, anh ta tiếp : như Bạn biết đấy, mình giờ cháy tài khoản và trắng tay rồi, làm sao mơ tưởng đến em ấy đây? nhớ lại thời oai hùng cùng chứng khoán:
Ngày xưa giày dép cao sang
Ô tô, gái đẹp hút hồn vây quanh
Bây giờ nhà cửa tanh bành
Cũng vì buôn chứng mà đành bán đi
Anh hùng lỡ vận mấy khi
Đành dùng đòn bẩy để phi lệnh vào
Quyết tâm hừng hực dâng cao
Không chơi đòn bẩy khác nào kẻ ngu
Một là vỡ nợ vào tù
Hai là trúng đậm, gái bu ầm ầm
Vậy là cháy tài khoản, nợ đầm đìa, chưa đến mức vào tù. Bây giờ lang thang, lủi thủi nghĩ quẩn hay mình chọn một nghề hư ảo : Vá lốp xe tăng, đổ xăng xe đạp,cân vành xe lửa và lật ngửa xe lu . Để tạo dựng lại cơ nghiệp??? Muốn lấy em lúc này thì biết đâm đầu vào đâu bây giờ vì : Thời buổi này đi hỏi vợ, sính lễ phải: sâm chín thùng – vàng 9 lượng – lương 9 ngàn đô , thì anh đào đâu ra. Vả lại Nhà mặt phố, bố làm to, mẹ thủ kho, đó là những gì anh ko có . Người ta thường nói : Hữu duyên SH năng tương ngộ, vô duyên đi bộ bất tương phùng .Giờ đây :Điếu thuốc tàn bên ly rượu cạn, cuộc đời khốn nạn biết than thở cùng ai . Mặc dù anh biết Rượu là chất có màu, có mùi, có vị, khi tác dụng với lá mơ và thịt ch.ó thì sẽ gây ra hiện tượng: kết tủa bạo lực và bay hơi nhân cách. Nhưng biết làm cách nào để vơi đi nỗi sầu trắng tay lúc này đây???
Thôi thì đành chiều theo suy nghĩ : Tình chỉ đẹp khi còn dang dở. Lấy nhau về nham nhở lắm em ơi. Nhớ vợ thương con thèm thịt ch.ó, Vợ thì chưa có, ch.o chưa nuôi . Và chắc đành chấp nhận : Anh biết ngày mai em lấy chồng. đôi ta sống thử thế là xong……
Tôi nhìn anh bạn một cách ái ngại, mà chẳng biết nên cho anh ta một lời khuyên nào cho hữu dụng vào lúc này???Còn mối lương duyên, thì anh bạn sẽ xử lý ra sao, lẽ nào lại : Một khi đã máu thì đừng hỏi bố cháu là ai, một khi có thai thì đừng hỏi ai là bố cháu ??? Nên chăng anh quay trở lại chứng trường? nhưng vốn đã cụt “về đâu khi nhà đã bán” thì lấy gì mà ngã ở đâu thì đứng lên ở chỗ đó được???, tiếp tục hận đời với bánh mì, thì uổng phí tài năng của bạn mình. Thôi thì để cho trời quyết định vậy.
Chia tay tôi trong một buổi chiều mưa bàng bạc, anh ta chỉ thốt lên 1 câu, rồi lên xe ôm đi không ngoái đầu và không một lời hẹn gặp lại:
Một nửa tìm tôi, tôi từ chối.
Một nửa tôi tìm… từ chối tôi.
Viết trong lúc ngồi mơ màng nhìn qua song cửa sổ,ngẫm về TTCK mấy ngày kế tiếp. Ngồi nhà khề khà ly rượu mong cho đất nước thoát khỏi dịch Covid này.